(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Anh tin hay không cũng được, ngày mai tôi sai người đưa anh tới gặp hắn ta, để hắn ta tự mình thẩm vấn anh." Hạ Thập Thất khẽ cười một tiếng, "Giang thiếu, mặt mũi anh cũng thật lớn."

Nói xong, cô lại hút một ngụm thuốc, ngay sau đó liền xoay người rời đi.

Mới đi được vài bước, phía sau liền truyền tới tiếng la vội vàng của Giang Hạo: "Chờ một chút!"

Hạ Thập Thất nghe thấy thế liền thả chậm bước chân, ánh sáng trong mắt lóe lên, nhiễm một tầng ý cười, khóe môi cong cong, gợi lên một đường cung đẹp mắt.

"Cô ấy ở Đế Tước." Giang Hạo do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra hành tung của Trịnh Vũ.

Hạ Thập Thất xoay người, trên mặt không giấu được ý cười, nói: "Sau khi tôi mang Trịnh Vũ về, nhất định sẽ thả anh ra."

Nói xong, không đợi Giang Hạo phản ứng liền xoay người rời đi.

Đế Tước thuộc khu DA, khác với khu Doanh, một nơi là địa phương ra vào của nhân sĩ tây trang giày da thượng hạng, một nơi là khu phố dành cho bọn lưu manh.

Bất quá nói trắng ra thì bản chất hai nơi này cũng không khác gì nhau, chẳng qua là một nơi trong tối một nơi ngoài sáng mà thôi.

9 giờ tối, một chiếc xe ô tô màu đen lén lút tiến vào Đế Tước, dừng trước cửa phụ cận câu lạc bộ đêm.

Hạ Thập Thất cất một thanh dao loại nhỏ vào bên trong túi quần, sửa sang lại đầu tóc hơi hỗn độn của mình một chút, híp mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe, màn đêm đen nghìn nghịt một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.

"Nhị tiểu thư, có muốn bật đèn lên không? Chỗ này tối quá, không thấy gì cả!"

Ngồi ở ghế phó lái, Vu Mạnh gãi gãi đầu, dựa vào cửa sổ xe, cả gương mặt đều dán sát lên cửa sổ.

Hạ Thập Thất liếc cậu ta một cái, "Mày bị ngu à, chúng ta là tới bắt người chứ không phải tới đây để chơi đùa, mở đèn là sẽ lộ ngay."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, đừng có nói chuyện nữa, nhìn cho kỹ vào, xem xem Trịnh Vũ đã ra chưa."

Vu Mạnh chậc lưỡi, tự giác im lặng không nói gì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn Đế Tước.

Đế Tước là câu lạc bộ đêm lớn nhất khu DA, vào thời điểm này, người tới đây uống rượu mua vui rất nhiều, ra ra vào vào, Hạ Thập Thất với Vu Mạnh cũng không thể kiểm soát hết được.

Đại khái là qua hai mươi phút, Hạ Thập Thất nhịn không được nhíu mày, "Cứ canh ở bên ngoài như thế này cũng không phải là cách, để chị vào xem."

Cô mở cửa xuống xe, Vu Mạnh cũng đi theo, "Nhị tiểu thư, hay là để em vào đi."

Hạ Thập Thất liếc xéo cậu ta, "Mày ở đây chờ là được rồi."

Nói xong cũng không quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước.

Áo sơ mi nhỏ màu đen cùng quần đùi màu đen mặc ở trên người Hạ Thập Thất càng có vẻ gợi cảm mê người.

Ngoài cửa lớn của Đế Tước, bên trái có một cô gái mặc sườn xám, tuổi tác trên dưới hai mươi, ngũ quan tinh xảo, trên mặt đánh một lớp trang điểm đậm, dáng người yêu kiều, sườn xám xẻ tà chạy dọc tới tận đùi.

Bên phải là một soái ca thân cao mét tám, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, một thân tây trang màu xanh ngọc thể hiện ra dáng người hoàn hảo của hắn.

"Chào ngài, hoan nghênh ngài đã tới!"

Hai người nhìn thấy Hạ Thập Thất liền đem eo cong thành 90 độ.

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, lập tức tiến vào.

Đế Tước là địa bàn của bọn rắn độc Giang Chấn Thiên. Giang Chấn Thiên và Hạ Duyên Bân đều là thế hệ đầu của giới hắc đạo, mỗi người cai quản một khu vực, từ trước tới nay vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng gần đây, Giang Chấn Thiên đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bước vào Đế Tước, Hạ Thập Thất quan sát hoàn cảnh bên trong một chút, chỗ này rất lớn, người cũng rất nhiều.

Giang Hạo chỉ nói Trịnh Vũ ở Đế Tước, thế nhưng Đế Tước lớn như vậy, phải đi đâu tìm cô ta?

Hạ Thập Thất tìm một nơi ngồi xuống, ánh mắt đảo tới đảo lui những người xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc