(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Loại người có thể lấy mạng người khác ra chơi đùa như hắn, ai cũng không dám chọc tới, cho nên thấy hắn thì cũng chỉ biết trốn đi thật xa.

Người vây xem dần dần tản ra, ban đầu chỉ cho rằng là mấy tên côn đồ bình thường, không nghĩ tới đều là đám đi theo Tạ Toàn Hổ để hoành hành.

Những người như vậy, tốt nhất là không nên trêu vào.

"Tạ Toàn Hổ? Ý của anh chính là cái tên mập mạp sau lưng xăm trái Thanh Long, phải Bạch Hổ đó hả?"

Đường Đậu Đậu mở kem ly trên tay ra, xúc một miếng kem sầu riêng cho vào miệng, sau đó mới đưa tới bên miệng Hạ Thập Thất cho cô ăn.

Hạ Thập Thất ăn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Cái gì mà Thanh Long với chả Bạch Hổ, rõ ràng là chó xanh, chuột trắng thì đúng hơn."

Đường Đậu Đậu phì cười, đem miếng kem trong miệng phun ra toàn bộ, bắn lên người tên côn đồ kia.

"Đ**..." 

Tên lưu manh cầm đầu nhịn không được muốn bùng nổ, Hạ Thập Thất trực tiếp đem chai bia đặt trên cổ hắn, "Động đi. Động một chút, tao sẽ cứa một chút."

Đám côn đồ vừa thấy một màn này liền không thể không yên lặng lại, bất quá vẻ mặt cùng ngữ khí của hắn ít nhiều vẫn có chút khinh thường: "Đại ca của bọn tao không phải dễ chọc, chúng mày nếu không muốn bị phiền phức thì tốt nhất nên thức thời đi. Tới từ chỗ nào thì về lại chỗ đó, bằng không tới lúc đó chúng mày sẽ chỉ có quỳ xuống mà khóc lóc xin tha mà thôi!"

Rốt cuộc cũng chỉ là hai cô nhóc vị thành niên, ngay cả có lợi hại thế nào đi nữa thì khi chân chính đấu một trận thật sự, e là cũng không phải đối thủ của đám người bọn họ.

Huống hồ ở Nam Loan này, cũng chẳng có ai mà nghe tới danh hiệu của Tạ Toàn Hổ mà có thể thờ ơ được. Ngay cả có không sợ tới mức chạy trối chết thì trong lòng cũng đã run rẩy tới phát hoảng đi.

"Thập Thất, chị có nghe thấy không, hắn bảo chúng ta tới chỗ nào thì về lại chỗ đó kìa." Đường Đậu Đậu cười nhìn Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất nhún nhún vai, không hề để ý nói: "Vậy thì cũng phải xem tâm trạng nha, hơn nữa hình như chị mày không sợ cái tên Tạ Toàn Hổ kia thì phải, làm sao bây giờ?"

Đám côn đồ: "..."

Có thể là bị ép đến nóng nảy, một người ở giữa đột nhiên nhặt lấy mảnh thủy tinh bị vỡ ở trên mặt đất, hướng về phía cổ của Hạ Thập Thất đâm tới.

"Cẩn thận!"

Đường Đậu Đậu hô to một tiếng, trực tiếp đem ly kem sầu riêng trên tay ném thẳng vào mặt hắn ta.

Kem sầu riêng bắn vào mắt, nhói tới mức hắn ta mất đi khả năng định hướng, đụng phải quầy hàng bên cạnh.

Thừa dịp đang hỗn loạn, Hạ Thập Thất ném chai bia, kéo lấy tay Đường Đậu Đậu chạy về hướng ngược lại.

"Con đàn bà thối! Muốn chạy!"

Tên côn đồ cầm đầu so với lúc trước bình tĩnh không ít, hắn móc điện thoại từ túi quần ra, gọi tới một dãy số, nói: "Đại ca, có hai đứa ngoại lai tới gây chuyện ở Nam Loan, hiện tại đang chạy về hướng bến đò, có cần phái người cản lại không ạ?"

Không biết đối phương nói gì mà tên côn đồ liên tục đáp lời: "Vâng vâng... được..."

"Thập Thất, có phải hôm nay chúng ta sẽ không thoát ra khỏi đây được không?"

Chạy ra một khoảng cách khá xa, Đường Đậu Đậu mới thả chậm tốc độ, thở dốc hỏi.

"Có khả năng." Hạ Thập Thất nói: "Rốt cuộc thì cái tên Tạ Toàn Hổ kia cũng có giao tình với Trịnh Vũ, còn là anh em tốt nữa chứ."

Đường Đậu Đậu bĩu môi: "Vậy ban nãy chị còn nói cái gì mà, "A, là hắn à", giống như người quen của chị vậy."

Hạ Thập Thất cười cười thả chậm bước chân, châm một điếu thuốc, bỏ vào trong miệng hút một hơi, sau đó nâng cằm lên chậm rãi nhả ra một vòng khói.

Sương khói làm gương mặt cô trở nên mơ hồ, không thấy rõ biểu tình hiện tại trên mặt, duy nhất chỉ thấy được là hình như cô đang cười.

Đường Đậu Đậu nhíu mày, "Có phải hôm nay ra cửa chị đã xem lịch hoàng đạo rồi hay không? Đại cát*?"

Hạ Thập Thất cười, "Đại hung*."

"Vậy mà chị còn cười!"

"Mày thì biết cái gì, cứ cười đi, vận may sẽ tới thôi."

----

*Đại cát: Cực may mắn.

*Đại hung: Cực xui xẻo.

Bình luận

Truyện đang đọc