(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Lúc này Hạ Thập Thất mới nhớ tới, đêm hôm qua Đường Đậu Đậu uống rất nhiều rượu, lúc đỡ cô nàng về phòng còn bị quấn lấy nhõng nhẽo một hồi, nói cái gì mà, "Thập Thất, chị có người yêu rồi, em không thể thua chị được, em cũng muốn có người yêu..."

Lúc ấy cô chỉ nghĩ là Đường Đậu Đậu đang nói mớ, một là bởi vì cô nhóc mới có 17 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, hai là lấy tình cảm của cô nàng dành cho Thất Dạ thì hẳn là sẽ không di tình biệt luyến* nhanh như vậy.

*Di tình biệt luyến: Đang yêu người này lại chuyển sang yêu người khác.

"Con biết gì đó đúng không?" Tạ Chỉ Hủy tiến tới trước mặt Hạ Thập Thất, tiếp tục truy vấn.

Hạ Thập Thất duỗi tay đem gương mặt mỹ lệ của bà đẩy ra, thuận miệng nói, "Con chỉ biết là con gái mẹ đang tư xuân thôi, tìm được một thằng đàn ông là ổn rồi."

Nói xong, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong hậu viện.

Tạ Chỉ Hủy sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, hướng về phía bóng dáng của cô nói: "Muốn tìm đàn ông thì cũng phải chờ tới lúc thành niên, có biết chưa!"

Thời điểm Đường Đậu Đậu không vui thường thích uống bia, bơi lội. Quả nhiên, vừa mới đi tới hậu viện đã ngửi thấy một cỗ mùi rượu nồng nặc.

Bên cạnh bể bơi, Đường Đậu Đậu mặc một cái quần đeo đai, ngồi ở trên bờ, hai chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đong đưa trong nước, trên tay cầm một chai bia đã uống hết một nửa.

Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, cởi giày ngồi xuống cạnh cô nàng.

"Thập Thất, chị về rồi." Đường Đậu Đậu quay lại nhìn người bên cạnh, cười cười.

"Mẹ mày nói tâm tình của mày không tốt, sao đấy?" Hạ Thập Thất bất động thanh sắc quan sát biểu tình trên mặt cô nhóc.

Đường Đậu Đậu uống một ngụm bia, sau đó đem cái chai tùy tiện để ở một bên, "Em chính là nhìn thấy chị đã có người yêu cho nên ngứa ngáy trong lòng thôi."

Thân thể cô nàng ngửa ra sau, hai tay chống trên mặt đất, nghiêng đầu cười cười nhìn Hạ Thập Thất, "Em cũng muốn có người yêu!"

"Thì ra là thế, nếu không tối nay chị mang mày đi dạo một vòng, nhìn thấy thằng nào thuận mắt thì trực tiếp đóng gói khiêng về nhà?" Hạ Thập Thất duỗi tay ôm bả vai cô nàng.

"Không được, không được, em cảm thấy loại chuyện như này nên xuống tay với người quen thì tốt hơn. Thập Thất, em nghĩ rồi, em lớn như vậy còn chưa yêu sớm với ai, mà còn không yêu sớm nữa thì sẽ muộn mất. Cho nên em quyết định sẽ học tập thật tốt, sau đó bắt cóc một học bá về nhà." Đường Đậu Đậu híp mắt, hắc hắc cười vài tiếng.

"Em muốn bắt học bá nào về?"

Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, mang theo sự hung ác, mơ hồ còn lộ ra vài phần nguy hiểm.

Đường Đậu Đậu bị dọa sợ, trượt chân ngã từ trên bờ xuống dưới nước, Hạ Thập Thất thì nhanh chóng ổn định thân thể của mình.

Thất Dạ đứng cách bể bơi khoảng một mét, hai tay hắn đút trong túi quần, môi mỏng khẽ nhấp, quanh thân bao phủ một tầng hàn ý.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Hạ Thập Thất, sau đó tiến lên phía trước túm lấy Đường Đậu Đậu từ dưới nước lên.

"Thất Dạ ca ca? Anh tới lúc nào thế?" Đang nói chuyện, Đường Đậu Đậu nhịn không được hắt xì một cái.

Thất Dạ nhíu mày, cầm lấy khăn tắm ở trên ghế nghỉ bên cạnh khoác lên người cô nhóc, sau đó nhìn về phía Hạ Thập Thất đứng bên cạnh.

"Ngự nói ngày kia muốn mang cô đi tham gia gia yến của Tịch gia, để tôi tới nói cho cô biết một số việc." Thất Dạ ngồi vào ghế nghỉ, chậm rãi mở miệng.

"Sao anh ta không tự nói với tôi?" Cô vừa mới từ nhà hắn về xong mà.

"Bởi vì hắn bận." Thất Dạ nhàn nhạt đáp lại.

"Nói như vậy, anh tự nhận mình rất rảnh à?"

"Ừ, rảnh lắm."

Hạ Thập Thất: "..."

Không nghĩ tới Thất Dạ công tử cao quý lãnh diễm lại cường thế như thế này cũng có lúc tự nói xấu bản thân.

Thất Dạ đem ánh mắt chuyển tới trên người Đường Đậu Đậu, lạnh lùng nói: "Đi vào thay quần áo."

Bình luận

Truyện đang đọc