(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Nghe được thanh âm của Tịch lão gia tử, nhân viên công tác nhịn không được run lên một chút, sau đó nhanh chóng thối lui sang một bên, nhường đường cho Hạ Thập Thất.

"Cảm ơn."

Hạ Thập Thất khách sáo nói một câu với nhân viên công tác, thế nhưng lại khiến Tịch lão gia tử vui vẻ ra mặt.

"Tới đây."

Tịch lão gia tử hướng cô vẫy vẫy tay, biểu tình nghiêm túc vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết.

"Cháu chào ông."

Hạ Thập Thất đi tới trước mặt Tịch Tông, cười cười che dấu bản chất lưu manh của mình.

Nhìn cử chỉ ôn nhu, hào phóng của Hạ Thập Thất, Tịch lão gia tử sang sảng cười ra tiếng, "Tốt."

Nha đầu này diễn quả thật rất giống, nếu không phải đã cho người đi điều tra cô, ông thật đúng là không nhìn ra cô sẽ là một tiểu lưu manh chuyên đi đánh người.

Phòng được đặt ở trên tầng năm, sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Thập Thất vẫn luôn đi theo phía sau Tịch lão gia tử.

Đi tới cuối hành lang, Tịch lão gia tử mới dừng chân, người phục vụ theo sau đã tiến lên một bước, mở ra gian phòng.

Tịch lão gia tử dẫn đầu đi vào, người phục vụ cung kính khom lưng 90 độ, đồng thời nghênh đón Hạ Thập Thất đi đằng sau.

Nhã gian ở Cẩm Tôn được thiết kế rất độc đáo, đối diện cửa phòng có một cái bình phong, vòng qua bình phong, ở giữa được bày một cái bàn trà bằng đàn hương, toàn bộ căn phòng được bao quanh bởi hương huân nhàn nhạt, tứ phía trên tường đều treo những bức tranh thủy mặc từ những họa sư đỉnh cấp, có giá trị xa xỉ.

"Ông nội, người gọi cháu tới có chuyện gì sao?"

Tịch lão gia tử rót nước sôi vào trong ấm trà, nghe thấy thanh âm của Hạ Thập Thất liền ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Ngồi xuống rồi nói."

Hạ Thập Thất gật gật đầu, ngồi ở vị trí đối diện ông.

"Hạ Thập Thất?" Tịch lão gia tử rót trà, bưng một chén đặt trước mặt Hạ Thập Thất.

Hơi nước mờ mịt bốc lên, Hạ Thập Thất không thấy rõ biểu tình trên mặt của lão gia tử, nhưng vẫn trả lời: "Dạ, cháu là Hạ Thập Thất."

Chẳng lẽ nói, từ lúc bắt đầu, cô hẳn là nên lấy một cái tên dễ nghe một chút mới phù hợp với cái nhân vật ở nước ngoài dưỡng bệnh trong giả thiết kia?

Tịch lão gia tử gật gật đầu, bưng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, "Đang làm gì?"

"Giúp trong nhà làm chút mua bán nhỏ." Hạ Thập Thất châm chước mở miệng.

Cô còn chưa rõ ý đồ của lão gia tử, cho nên cũng không vội nói hết mọi chuyện ra.

Dù sao, tình huống thật sự của cô ông ấy đều biết hết, hiện tại hỏi, chẳng qua là đang thử cô mà thôi.

"Mua bán nhỏ? Vậy trong nhà mua bán nhỏ cái gì?" Lão gia tử không nhanh không chậm hỏi một chút.

Hạ Thập Thất mím môi, "Sòng bạc, tiệm bida, KTV..."

"Mấy cái đó, là mua bán nhỏ trong lời của cháu?" Nhìn người ở đối diện, Tịch lão gia tử đột nhiên cười một tiếng.

Hạ Thập Thất cũng cười theo, "So với sự nghiệp của ông thì chính là mua bán nhỏ."

"Miệng còn rất lợi hại." Tịch lão gia tử lại uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi: "Cháu về nước từ bao giờ?"

Rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề mấu chốt, Hạ Thập Thất cảm thấy đây đã là thời điểm phải nói ra toàn bộ rồi.

"Kỳ thật cháu chưa từng ra nước ngoài, ngay cả người bạn gái dưỡng bệnh ở nước ngoài trong lời đại thúc, cũng không phải là cháu."

Tới lúc này rồi, nếu tiếp tục lừa dối, sẽ chỉ là người có thói quen khống chế người khác như lão gia tử thêm tức giận, cô rất rõ ràng điểm này.

"Cháu thế nhưng lại thừa nhận sảng khoái như vậy."

Tịch lão gia tử cũng không có tức giận, ngữ khí cũng dần dần trở nên hòa hoãn, giống như là trưởng bối đang nói chuyện với con cháu trong nhà, "Nói một chút tình huống của nhà cháu cho ta nghe xem."

Bình luận

Truyện đang đọc