(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Lần thứ hai tới nhà cũ của Tịch gia, Hạ Thập Thất càng thêm tự nhiên hơn, vừa mới xuống xe, cô đã chủ động ôm lấy cánh tay của Tịch Đình Ngự.

Sửa sang lại làn váy dài một chút, cười cười hỏi người đàn ông bên cạnh, "Đại thúc, không làm anh mất mặt chứ?"

Tịch Đình Ngự nhướng mày, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới bất động thanh sắc mở miệng: "Tạm được."

"Tạm được là cái kiểu gì?"

"Miễn cưỡng thông qua đi."

"Đại thúc, anh đánh giá thấp nữ nhân của mình như vậy, hợp lý sao?"

"Hợp lý."

"..."

Ngay khi hai người đang nói chuyện, Tịch Thiên Hùng từ xa đã tiến lên đón, trên mặt hắn mang theo tươi cười, giống như là thấy được một đứa cháu mình vô cùng yêu thích vậy.

"Đình Ngự, hiếm khi cháu tới sớm được một lần." Tịch Thiên Hùng nói xong liền nhìn về phía Hạ Thập Thất bên người Tịch Đình Ngự, khen một câu: "Hạ tiểu thư vẫn xinh đẹp như vậy."

Hạ Thập Thất nhàn nhạt gật đầu, xem như là chào hỏi với hắn.

Tịch Thiên Hùng cười cười, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào, tiếp theo liền mở miệng nói: "Lão gia tử đang chờ hai đứa, mau vào đi thôi."

"Ừm."

Tịch Đình Ngự lạnh nhạt đáp, nắm lấy tay Hạ Thập Thất, trực tiếp đi lướt qua Tịch Thiên Hùng, đi về phía bên trong đại sảnh.

Tịch Thiên HÙng đứng ở chỗ đó nhìn bóng dáng của hai người, nụ cười thu dần lại, phẫn nộ trong mắt chỉ hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào thân thể của bọn họ.

Chờ tới khi Tịch Thiên Hùng trở lại đại sảnh thì Tịch Đình Ngự và Hạ Thập Thất đã ngồi xuống vị trí bên người Tịch lão gia tử.

"Cháu chào ông nội."

Hạ Thập Thất không bởi vì chuyện phát sinh lúc trước mà sinh ra ngăn cách đối với Tịch lão gia tử, ngược lại là chủ động tiến lên chào hỏi.

Kỳ thật hôm nay lão gia tử bảo Tịch Đình Ngự đưa Hạ Thập Thất tới là vì muốn ra oai phủ đầu cho cô, để cho cô thỏa hiệp mà sinh cháu trai cho ông.

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười kia của Hạ Thập Thất, uy nghiêm của ông đều không nhấc lên nổi, thế nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ nghiêm túc bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, sau đó mới gật gật đầu với Hạ Thập Thất, "Ừm."

Hạ Thập Thất không nói tiếp, vì để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, cô cũng bưng trà lên nhẹ nhấp một ngụm.

Trà rất nồng, cô cũng không thích chút nào, chỉ uống một chút đã đem nó đặt lại trên mặt bàn.

Những hành động đó đều bị Tịch Thiên Hùng thu vào đáy mắt.

Ánh mắt hắn lóe lóe, cười nói: "Tôi nói mà, mấy người trẻ tuổi bây giờ đều không thích uống trà. Thập Thất, có muốn chú đổi cho cháu một ly rượu vang đỏ hay nước trái cây không?"

Không đợi Hạ Thập Thất đáp lời, lão gia tử liền trầm mặt buông chén trà, mày nhăn lại tới nỗi đều có thể kẹp được một tờ giấy, "Người khác tới, còn chưa chắc có thể được uống loại trà này của ta đâu."

Nếu như là người khác, chỉ sợ sẽ lập tức nâng chén trà lên, đem nước trà trong cái chén uống sạch sẽ, sau đó nói "Cháu rất thích."

Nhưng mà Hạ Thập Thất cũng không có làm như vậy, cô rất nghiêm túc nhìn lão gia tử, khóe môi hơi câu thành một nụ cười: "Cho nên, cháu cũng không phải người khác nha."

Tịch Thiên Hùng: "..."

Lão gia tử nghe được những lời này, trong lòng liền thật sự thoải mái, thế nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn không thay đổi chút nào, "Không thích thì uống cái khác.

Rất rõ ràng, ông không có ý tứ trách cứ cô.

Tịch Đình Ngự trực tiếp nâng tay, ý bảo người hầu đem trà của Hạ Thập Thất dọn đi, "Đổi một cốc nước khác."

Tối hôm qua tham sự tiệc rượu từ thiện, Hạ Thập Thất uống không ít rượu, tuy rằng tửu lượng của cô tốt, thế nhưng cũng không tránh được có chút đau đầu do men say.

Tịch Đình Ngự hiểu rất rõ, cho nên liền phân phó người hầu đi lấy nước cho cô.

Người hầu lập tức tiến lên dọn trà, sau đó rót một cốc nước lọc đưa tới trước mặt Hạ Thập Thất.

Bình luận

Truyện đang đọc