(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất có chút mất tự nhiên, né tránh cái chạm nhẹ này của Tịch Đình Ngự.

"Vậy nửa tiếng sau gặp lại."

Nói xong, cô liền báo ra một cái địa chỉ, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Tịch Đình Ngự thong thả đút tay vào túi quần, dù bận vẫn ung dung nhìn theo bóng dáng Hạ Thập Thất rời đi, khóe môi giương lên một độ cong lạnh lùng, hai tròng mắt híp lại, trên gương mặt góc cạnh kia hiện lên một chút ý cười.

Hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt tối đen thâm trầm, nhìn xuống nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng: "Trở về nói cho Giang Chấn Thiên biết, Hạ Thập Thất là nữ nhân của tôi."

Trịnh Vũ nhìn chằm chằm Tịch Đình Ngự, nắm tóc trong tay đột nhiên siết lại, đáy mắt trào ra sự tức giận, móng tay bén nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không hề để ý.

Tịch Đình Ngự liếc cô ta một cái, xoay người rời đi.

Nữ nhân không biết tự lượng sức mình, Giang Chấn Thiên sớm muộn gì cũng sẽ bóp chết cô ta ở trong tay.

Hạ Thập Thất đi ra khỏi Đế Tước, trên tay còn cầm theo giày cao gót.

Ăn mặc gợi cảm, chân không đi giày, ở một chỗ như Đế Tước mà dám rêu rao khắp nơi như vậy, cô hẳn là người đầu tiên.

Sau khi bước ra khỏi Đế Tước, Hạ Thập Thất bước nhanh tới vị trí thứ nhất trong góc của bãi đỗ xe.

Đứng từ rất xa đã thấy được Vu Mạnh đang lén lén lút lút trốn ở sau xe, ngó cái đầu nhìn Đông nhìn Tây.

Hạ Thập Thất nhẹ nhàng đi qua, vòng ra sau xe, giơ tay vỗ lên đầu của Vu Mạnh một cái.

"Ai u! Thằng chó nào~" Vu Mạnh xoa xoa đầu của mình, nhịn không được chửi một tiếng.

Cậu ta xoay người, nhìn thấy Hạ Thập Thất đang khoanh tay dựa trên cửa xe, một bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Thằng chó nào, gan mày lớn nhỉ?" Cô liếc xéo Vu Mạnh một cái, không biết lấy từ đâu ra một bao thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa.

"Không có, không có... Em không biết là nhị tiểu thư mà." Vu Mạnh một bên giải thích, một bên dùng tay gãi đầu, "Đúng rồi, Trịnh Vũ đâu? Sao chị không đem cô ta ra?"

Hạ Thập Thất hít một ngụm thuốc, hơi hơi phun ra, vòng khói lan ra xoay quanh trong không khí.

Cô chú ý tới dây thừng trong tay Vu Mạnh, liền duỗi tay cầm lấy, thuận thế ném nó lên trên xe, nói: "Làm thủ đoạn này thật sự là mất mặt."

Vu Mạnh lại gãi đầu, từ ngày cậu ta gia nhập hắc đạo cho tới bây giờ vẫn luôn chỉ là một tên lâu la phụ trách quét tước, dọn vệ sinh, hiện tại được nhị  tiểu thư gọi tới đi bắt cóc tống tiền, cậu ta vẫn là không có tý kinh nghiệm nào mà!

"Nhị tiểu thư nói phải... Nhưng mà, chị tìm được Trịnh vũ chưa?"

"Ừ, tìm được rồi, còn cùng cô ta chơi đùa một lát."

"... Này..., nhị tiểu thư không bắt cô ta lại?"

"Tạm thời là thế."

Hút xong một điếu thuốc lá, Hạ Thập Thất đem tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, ngay sau đó mở cửa xe ngồi lên trên ghế phó lái, đưa cho Vu Mạnh một ánh mắt.

Vu Mạnh hiểu ý, vội vàng lên xe khởi động động cơ, một chân dẫm ga, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Hạ Thập Thất duỗi cái eo lười, bây giờ là đang lao ra một chiến trường khác rồi.

Hẹn gặp Tịch Đình Ngự ở quán ăn ven đường, hiện tại nghĩ lại, tựa hồ có chút không thích hợp.

Loại người có thân phận cao quý như hắn, đi cái loại địa phương kia, hiển nhiên là đang làm nhục hắn mà.

Tới một cửa hàng đổi một bộ quần áo, Hạ Thập Thất tính toán thời gian rồi chạy tới chợ đêm.

Vào thời điểm này, người qua lại rất nhiều, nơi nơi đều toàn người là người, thế nhưng lại có một quán ăn nhỏ ven đường yên tĩnh đến có chút dị thường.

Bên người còn có mấy người vệ sĩ mặc áo đen đang đứng, sát khí tỏa ra bốn phía.

Giống như là cảm nhận được hương vị nguy hiểm, những người đi ngang qua xung quanh đây đều cảnh giác mà cách xa vài mét.

Hạ Thập Thất nhướng mày, bước nhanh đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc