(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Đến lúc này, Hạ Thập Thất cơ hồ có thể kết luận, chuyện này không thoát được quan hệ với Tịch Đình Ngự, nếu không cái thi thể rõ ràng bị hắn mang đi kia, làm sao lại xuất hiện ở trong cục cảnh sát được.

Nếu không phải hắn cố ý, vậy thì là ai có khả năng từ trong tay hắn trộm đi một xác chết đây?

Nhìn thoáng qua Đường Đậu Đậu theo sát phía sau xe, Hạ Thập Thất yên lặng gật gật đầu.

Đường Đậu Đậu hiểu ý, chậm rãi dừng bước chân.

Đi theo mấy người Triệu Khoa ra sân, Hạ Thập Thất liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe dừng ở ngoài cửa.

Xem như còn cấp cho cô một ít mặt mũi, không cho xe cảnh sát tới đón mà lại đi bằng chiếc xe thông thường. Nếu không một đường này qua đi, thể nào toàn bộ người khu này cũng biết Hạ Thập Thất cô bị bắt vào tù.

Ở góc đường, một chiếc Porsche màu trắng dừng ở ven đường, nam nhân ngồi ở ghế phó lái hơi híp mắt, nhìn Hạ Thập Thất bị mang đi, đáy mắt là một mảnh thâm trầm.

Trên ghế lái, Thất Dạ liếc xéo Tịch Đình Ngự, nhàn nhạt mở miệng, "Nhốt cô ấy vào đó, cậu không đau lòng?"

Ánh mắt Tịch Đình Ngự hung ác nham hiểm, thanh âm cực lãnh: "Tại sao tôi phải đau lòng?"

Thất Dạ cong cong môi, "Cậu biết rõ người đàn ông gây chuyện ở sòng bạc vẫn chưa chết, thế nhưng lại đem tội danh này áp đặt trên người cô ấy, tôi có thể hiểu là vì cậu tương đối quan tâm tới cô ấy đi."

"Tôi chỉ cảm thấy, một nữ nhân bướng bỉnh như vậy, cần phải được dạy dỗ lại một chút mà thôi." Biểu tình vẫn như cũ không có gì biến hóa, vẫn luôn thanh lãnh, lười biếng.

Thất Dạ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Hạ Thập Thất cuối cùng vẫn bị mang đi, Tịch Đình Ngự xem xong trò hay do chính mình dựng lên, sau đó bảo Thất Dạ lái xe rời đi.

Ngoài cửa lớn Hạ gia, ánh mắt Hạ Duyên Bân nặng nề nhìn chiếc xe kia đi xa, thở dài một hơi.

Tạ Chỉ Hủy đi tới, nắm lấy cánh tay của Hạ Duyên Bân, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào trước đi."

Hạ Duyên Bân gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào trong nhà.

Nhìn hai người đi vào, Đường Đậu Đậu chạy lên đón, cô giữ chặt tay Hạ Duyên Bân, vội vàng mở miệng: "Cha, chuyện này nhất định có quan hệ với Tịch Đình Ngự, nói không chừng là do hắn ở phía sau thao túng."

Hạ Duyên Bân nghe vậy, ánh mắt liền trầm xuống, nhìn Đường Đậu Đậu, nâng mi hỏi: "Tịch Đình Ngự? Hai đứa từ khi nào đã quen biết Tịch Đình Ngự rồi?"

Đường Đậu Đậu buông tay, cũng không có trả lời vấn đề của hắn mà lại nói: "Dù sao... dù sao con cảm thấy, rất có khả năng là hắn tìm người bắt Thập Thất vào đó."

Hạ Duyên Bân liếc cô một cái, lại thở dài một hơi.

Tịch Đình Ngự, đương gia gia chủ của Tịch gia, ngay cả hắn cũng không dám đi trêu chọc nhân vật lớn này, vậy mà hai tiểu nha đầu của hắn thế mà có quan hệ với hắn ta.

Nếu về muộn một chút, không biết sẽ còn xảy ra chuyện lớn gì nữa.

Tạ Chỉ Hủy đứng một bên cũng không có chen vào, qua một hồi lâu, bà mới dịch bước chân đi tới trước mặt Đường Đậu Đậu.

"Sao hai đứa lại quen Tịch Đình Ngự thế?" Bà ghé sát vào tai Đường Đậu Đậu, đè thấp thanh âm nói.

Đường Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời: "Nam nhân lần trước Thập Thất ngủ, chính là Tịch Đình Ngự."

Tạ Chỉ Hủy ngẩn người, đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, bà chỉ biết Thập Thất lăn giường với một người đàn ông, nhưng cũng không biết thân phận thật sự của người đàn ông đó.

Không nghĩ tới người con nhóc đó coi trọng, thế mà lại là Tịch gia gia chủ, Tịch Đình Ngự.

Nghĩ nghĩ một chút, cứ cho là lúc ấy biết được người đàn ông kia là Tịch Đình Ngự, bà hẳn cũng sẽ không ngăn cản.

Rốt cuộc thì ở cái Dạ Thành này, người có thể xứng đôi với Thập Thất nhà bọn họ, trừ bỏ Tịch Đình Ngự, bà hẳn là không tìm được người thứ hai.

Bên này hai mẹ con đang kề vai nói nhỏ, bên kia Hạ Duyên Bân đang thật sự bực bội bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc