(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily 

-----------------------

Đường Đậu Đậu đã sớm đứng dậy, đứng ở phía sau Hạ Thập Thất, tay phải lén lút sờ vào trong túi quần, dựa vào thói quen hay thao tác trên di động mà nhanh chóng gõ xuống một dãy số.

Nếu chỉ có một mình Trịnh Vũ thì căn bản không cần phải gọi thêm viện binh làm gì, thế nhưng hiện tại phía sau cô ta lại có thêm mười mấy tên côn đồ, hiển nhiên là không dễ đối phó như vậy.

Trịnh Vũ mặc một cái váy liền áo màu đỏ, gương mặt được trang điểm tinh xảo, trên đầu lại đội một cái mũ lưỡi trai thập phần không ăn nhập gì, bên dưới mũ là lọn tóc ngắn màu đỏ hơi rũ xuống.

"Đã thành cái dạng kia rồi mà còn dám ra ngoài gặp người khác sao? Mày cảm thấy lần trước tao xuống tay quá nhẹ, cho nên đặc biệt tới đây cảm ơn tao à?" Hạ Thập Thất cười, đem thân thể từ phía sau nhích lại gần, ghé mắt nhìn qua Đường Đậu Đậu ở phía sau, ý bảo cô nàng nhìn tóc của Trịnh Vũ, "Thế nào? Kiệt tác của chị mày đấy."

Đường Đậu Đậu bĩu môi lắc đầu, "Tay nghề không tồi, bất quá... người mẫu này cũng bình thường thôi."

"Xem ra hai đứa chúng mày đúng là không sợ chết ha. Đến nước này rồi mà còn không biết điều ngậm miệng lại!"

Trịnh Vũ nói xong liền duỗi tay cầm lấy chai rượu trên bàn, hướng về phía Hạ Thập Thất đập xuống.

Thấy thế, Hạ Thập Thất lập tức nghiêng người, nhẹ nhàng tránh được một đòn.

"Mày dám trốn!" Trịnh Vũ thở phì phì rống lên một câu.

"Nói nhảm, tao cũng không ngu." Chỉ số thông minh của Trịnh Vũ thấp không có nghĩa là chỉ số thông minh của cô cũng thấp. Bị người khác công kích mà không biết trốn, chỉ số thông minh quả thực là rớt luôn trong bụng mẹ rồi.

Trận xôn xao bên này đã khiến cho không ít người chú ý tới, mọi người đều đang sôi nổi nhìn qua.

Một bên là hai tiểu mỹ nữ dáng người nhỏ xinh, một bên là mười mấy người hùng hùng hổ hổ.

Thật sự là chênh lệch quá nhiều mà!

Hạ Thập Thất biết hôm nay chắc chắn sẽ không thoát khỏi trận đánh này, hơn nữa cô cũng không đấu lại được đối phương.

Bất quá phản ứng của cô vẫn còn rất bình tĩnh, không chút sợ hãi.

Trịnh Vũ bị lửa giận ngập đầu cắn nuốt mất tia lý trí cuối cùng, đột nhiên đập mạnh xuống bàn một cái, quát: "Đánh chết cô ta! Mau đánh chết cô ta cho tao!"

Hạ Thập Thất phản ứng nhanh chóng, nhấc chân đem cái bàn trước mặt đạp đổ, lại túm lấy Đường Đậu Đậu kéo qua, nhanh chóng cầm chai rượu trong tay ném về phía đám người.

"Đi!"

Hô to một tiếng, Hạ Thập Thất dùng sức đẩy Đường Đậu Đậu về một bên, xoay người cầm lấy một chai rượu khác đập tới người đang xông lên tóm lấy mình.

"Đánh nhau rồi!"

Không biết là ai kêu to một tiếng, những người còn đang ngồi xem náo nhiệt kia liền nhanh chóng hỗn loạn đứng dậy chạy trốn, sợ rằng sẽ liên lụy tới bản thân mình.

Hội trường một mảnh hỗn loạn, đám người Trịnh Vũ chia nhau ra khắp nơi tìm kiếm, nhưng căn bản cũng không tìm được thân ảnh của Hạ Thập Thất và Đường Đậu Đậu.

Dưới gầm bàn, Đường Đậu Đậu lấy di động từ túi quần ra, nhanh chóng quét mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, còn chưa gọi được cho đối phương, thanh âm Hạ Thập Thất đã vang lên bên tai: "Nhân lúc còn đang loạn, mày đi mau đi."

Hạ Thập Thất nhíu chặt mày, cảnh giác xem xét tình huống xung quanh.

Đám người kia giải tán rất nhanh, nháy mắt đều đã đi hết, còn trốn ở đây nữa, rất nhanh sẽ bị đám Trịnh Vũ tìm thấy.

"Em không đi!" Đường Đậu Đậu túm lấy cánh tay Hạ Thập Thất, kéo cô lại, "Em đi rồi, chị phải làm sao?"

"Làm sao? Liều mạng chứ làm sao nữa." Hạ Thập Thất nói, dùng sức rút tay trở về, lúc này căn bản không thể suy nghĩ nhiều nữa, nếu còn chậm trễ, ai cũng không thoát được.

Cô chui ra từ dưới gầm bàn, thuận tay cầm lấy một chai rượu trên đó, đi về phía đám người Trịnh Vũ cách đó không xa.

Môi đỏ hơi nhấp, đáy mắt hiện lên hàn ý, thời điểm đi tới phía sau Trịnh Vũ, cô liền giơ chai rượu trong tay lên.

Bình luận

Truyện đang đọc