(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Cô dẫn cô ta lên trên phòng mình lấy chút đồ kín kín một chút cứ cô ta hiện tại ăn mặc cực kì thiếu vải, nhìn không vừa mắt chút nào.

Bước vào phòng cô lấy cái áo của mình ra thì cô ta lên tiếng
"Đây là phòng của anh ấy và cô?"
Cô cũng chỉ gật đầu nhè nhẹ rồi lấy bộ quần áo mình đang cầm trên tay đưa cho cô ta nói "Cô cầm lấy và thay đi"
"Thiếu phu nhân sau này của căn nhà này sao phải mặc lại đồ cũ của cô" Cô ta kênh kiệu khoanh tay nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, cô cảm thấy mình hình như quá yếu đuối.

Sao lại để cô ta sỉ nhục như vậy, hiện tại cô mới là thiếu phu nhân

Cô còn chưa kịp nói tiếp thì cô ta lại tiếp tục mở miệng "Sau này, căn phòng này cũng chính là của tôi"
"Thưa cô, đấy chỉ là sau này, còn hiện tại chủ của những thứ cô vừa nói bao gồm của Lãnh đều là tôi" Cô ban đầu mỉm cười nhẹ nhưng đến từ "của tôi" thì lại nhấn mạnh sau đó thay vào vẻ mặt hiền dịu bằng khuôn mặt nghiêm túc sắc bén không như cô cửa hàng ngày
Cô ta bị tức đến nghẹn họng như vậy không thể nói gì khác đành lặng im nhưng trong thâm tâm cô ta, cô ta vẫn có một mục tiêu nhất định đó chính là lật đổ cô dành lại vị trí thiếu phu nhân của cô ta mà cô ta cho là như vậy
Thấy cô ta cứ trầm ngâm suy tư nhưng cô không quan tâm lắm chỉ là cánh tay đưa quần áo của cô trên không trung đang rất mỏi rồi "Có muốn mặc không? Hay mặc bộ đò rách nát đó"
"Cho tôi áo sơ mi của anh ấy" Cô vừa nghe thấy cô ta nói thì mắt trợn tròn, tiểu tam dạo này cũng thật lộng hành, lại dám nói như thế trước mặt của vợ chính, đúng la thật điên đầu
"Cô mặc như thế làm gì?" Cô mặc dù biết cô ta có ý định ve vãn chồng mình nhưng vẫn thích làm rõ mọi truyện, ít nhất cũng cho cô ta biết là co ta đang làm cái gì
Cô ta vậy mà không biết ngại nhướng mày nhìn cô, tay khoanh vào, ngực ưỡn lên "Tại vì anh Lãnh thích tôi mặc như thế"
Nghe đến đây là cô đã hiểu được độ dày của khuôn mặt cô ta rồi nhưng cô vẫn đưa cho cô ta bởi vì cô cần một người chồng chung thủy, đây chính là giờ phút để cô "thử" anh đấy

"Xong chưa, hai người không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Anh ở ngoài nói vọng vào, thấy anh gọi như vậy cô nhếch mép nhẹ cố tình đáp lại "Chồng, anh chờ chút cô ấy đang thay"
Thấy anh và cô thân mật như vậy mà cô ta tức sôi máu, cứ chờ đó, cô cũng chẳng thua kém.

Còn anh ở bên ngòa mặt đỏ đơ ra, cô hôm nay bị gì thế nhỉ.
Sau một hồi lâu thay đồ, cánh cửa đã mở ra, Triệu Lan bước ra với áo sơ mi và tất nhiên anh vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu.

Cô đứng đằng sau có chút lo lắng nhưng nghĩ lại đây là thử anh thì cô sợ gì, cô không cần một người chồng đẹp trai mà tồi tệ.

Cô cần một người chung thủy với mình
--------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc