(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Cô khó hiểu nhìn hai người đang thì thà thì thòa, trước giờ phong cách nói chuyện của Hàn Lãnh đâu phải lén lén lút lút, nói thật chứ nhìn hai người đám xúm vào nhau mà cô cứ cảm thấy buồn cười sao ấy
"Gọi em có gì không?" Nhiên Nhiên vẫn thắc mắc không biết làm sao vừa này Hàn lãnh lại đột nhiên nhắc tên cô, sau đó thì Lăng Viên nói gì đó hai người lại xúm vào buôn chuyện gì đó.

Đàn ông con trai mà nhiều chuyện thế
Thấy cô nhắc tới mình, anh quay lại nhìn cô cười trừ "Không có gì đâu?"
Cô gật gật đầu, chắc là không có gì, ai mà tin được chứ nhìn hai người lén la lén lút bảo cô không tin sao được.

Thôi thì mặc kệ hai người, cô bóc tiếp cái kẹo thứ hai cho vào miệng ăn một cách thản nhiên
"Cậu nói tôi chuyện đó làm gì?" hàn Lãnh nhỏ tiếng hỏi Lăng Viễn
"Thì tôi chỉ muốn tìm hiểu cô em này, cậu có thể giúp tôi hỏi vợ cậu"

"Cậu tự đi mà hỏi, ai lại đi hỏi vợ mình về người phụ nữ khác chứ"
Lăng Viễn nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Hàn Lãnh nói cũng đúng, vậy thôi không hỏi Hàn Lãnh nữa, anh ta sẽ tự mình đi hỏi người khác.

Lăng Viễn đi lại gần chỗ cô
"Trăm năm hạnh phúc, tại hạ cáo từ"
Cô đang ăn cái kẹo mà thắc mắc không ngừng, không biết hai người nói chuyện gì để mà bây giờ Lăng Viễn lại trở lên kì lạ tới như vậy nhưng cô mặc kệ nghĩ nhiều làm gì chô mệt đầu, dù sao cũng là chuyện của nam nhi người ta
"Cậu ta đến làm mất thời gian thật" Anh quay lại bàn làm việc tiếp tục đánh máy, cô thấy vậy không đành lòng liền nói đỡ cho Lăng Viễn "Cậu ta cũng dễ thương mà"
Hàn Lãnh vừa nghe tới đây thì mặt tối sầm nhìn cô "Em nói cáu gì? Cậu ta dễ thương?"
Cô nghe thấy vậy vội vàng phủ nhận "Dù có dễ thương cũng...cũng không bằng anh"
"Thế còn được" Anh nói với cái giọng cute hết mức, cưng dễ sợ á.


Cô chạy lại chỗ anh nhéo nhéo má anh mấy cái "Đẹp trai thẹc"
Anh ra vẻ kiêu ngạo vênh ngược mặt lên "Đương nhiên"
Cô không trêu anh nữa, cô để anh lại bảo là ra ngoài "Em ra ngoài chơi chút, trong này chán lắm"
Anh gật đầu nhưng không quên dặn dò cô "Đừng để họ bắt nạt, anh không muốn thấy em như lần trước"
Cô mỉm cười gật đầu "Em biết rồi"
[...]
"Làm thế nào để tìm hiểu cái cô gái đấy nhỉ?" Lăng Viễn vừa lái xe vừa lẩm bẩm và anh nhìn qua cửa xe thấy một bóng dáng.

Đúng là cô rồi, anh vội vàng xi nhan và tạt vào lề đường, trước khi xuống xe anh còn phải "hóa trang" nữa
Gồm kính, mũ, khẩu trang thêm cái áo khoác nữa, ít nhất thì che đi vóc dáng của anh
------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc