(QUYỂN 1) TÊN TỔNG TÀI LẮM CHUYỆN



Mắt anh lia xuống chỗ đó lại bỗng dưng gọi "73" Cái mặt cô đang tươi cười nhưng nhanh chóng nụ cười tắt đi, cô quay đi "Không chơi với anh nữa"
Anh đã không dỗ cô lại còn trêu thêm "Em biết mà, con người anh chính trực, đâu thế tự dối với lòng" Cô tức đến muốn chém anh, cô nhìn anh với con mắt hình viên đạn nhưng anh thì ngay lập tức né được, anh nhìn lên trên trần nhà làm như không có chuyện gì hết
Cô nhìn anh một cá rồi đi không quên đe dọa "Tối anh ngủ sofa" Nói rồi không để anh giải thích lời nào cô bước ra ngoài đóng cửa cái rầm
Đây chính là tác hại của việc chơi ngu đấy các bác ạ, anh ngớ người nhìn cô, ơ kia cô còn không cho anh giải thích nữa, tối nay coi như xong, anh quyết định từ nay về sau sẽ không dại dột như thế nữa
Cô có cầm theo một cái túi xong cô để hết bánh kẹo trong đó, tay cô bóc một gói bim bim, vừa đi vừa ăn, lại nghĩ về người chồng mất nết của mình, 73 hay gì thì anh cũng từng! làm rồi đấy thôi
Cô mới không thèm để ý đến anh nữa, cô bước vào sảnh để dò hỏi nhân viên, su vụ lần trước thì ai lấy cũng kính nể cô hết rồi, thấy cô bước đến mấy cô cậu còn cúi đầu chào cô nữa nhưng cô không nỡ, thực ra cô nhỏ tuổi lắm mà đâu thể để người lớn hơn chào hỏi như vậy, cô lên tiếng

"Mọi người cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi" Rồi cô đi một vòng nhìn xem ó ai quen mặt không, cô cứ đi như thế này ai mà làm cho nổi, cứ thấy cô đến cỗ nào mọi người lại căng thẳng đến đấy nhưng lạ lắm, cái người hôm trước quen quen cô không thấy đâu cả
Cô chạy lại hỏi một người "Chị ơi, chị có biết có nhân viên mới vào không?"
Cô ấy chỉ lắc đầu không nói gì hết, cô cảm thấy lại lắm
[! ]
"Cô cho gì vào nước?" Anh tức giận, cả cơ thế run run, lông mày nhíu lại nhìn ả ta - Triệu Lan.


Ả ta chỉ cười nhếch mép, cô ta tiến lại gần, lấy tay vuốt ve mặt anh "Anh thừa biết mà"
Anh liên tục thở dốc, mồ hôi đổ ra liên tục, ả ta từ từ cởi cái ao vest của anh ra nhưng anh cố gắng giữ lại "Cút"
Không được, đây chắc chắn là kế hoạch của ả ta vốn là để ả ta hối lỗi lên cho ả ta một công việc, ai ngờ nuôi ong tay áo, Diệp Hoàn cậu đâu rồi?
[! ]
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cô đâu rồi?" Diệp Hoàn hớt hải đi tìm cô, thấy tên mình được hô háo khắp sảnh, cô giơ tay lên nói
"Sao vậy?" Tôi ở đây!"
--------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc