TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Tu sĩ võ đạo rất coi trọng thể diện.

Nếu là Lâm Phong thực sự khảo nghiệm đã bị thất bại, đã bị điểm danh đến tên lẽ ra Lâm Phong phải rời đi, nhưng Lâm Phong lại không làm như thế.

Hơn nữa làm cho tất cả ánh mắt khác thường của mọi người nhìn vào hắn, thậm chí sỉ nhục hắn nhưng hắn vẫn mỉm cười xin cho một cơ hội nữa, bên trong nụ cười kia thực sự là bất cần.

Bởi vậy người trung niên kia mới cho rằng, Lâm Phong không phải không tôn nghiêm mà là chấp nhất, người chấp nhất mới có thể kiên trì, hạng người có tâm trí kiên nghị mới có thể bất cần.

Đám người kia hơi có chút kinh ngạc, thầy thế nhưng lại thật sự nguyện ý cho Lâm Phong một cơ hội nữa, hơn nữa nghe ngữ khí của thầy thì hình như là đã có chút tin tưởng Lâm Phong.

- Cảm ơn thầy!

Lâm Phong nhìn người đàn ông trung niên khẽ gật đầu. Hắn đối với ông thầy này cũng sinh ra một cảm tình tốt đẹp, bình dị gần gũi, ánh mắt nhu hòa, trên người không có nửa ý kiêu căng.

- Ta bắt đầu gảy đàn đây, lúc này chỉ có một mình ngươi có thể nghe được tiếng đàn thôi.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói, lập tức tiếng đàn du dương lại một lần nữa truyền ra, nhưng mà đúng như người đàn ông trung niên đã nói, giờ đây đám người đều không nghe được khúc nhạc này, thầy lại có thể khống chế âm thanh hoàn toàn chỉ có tiến vào trong tai của Lâm Phong.

- Thật là lợi hại.

Trong lòng mọi người thầm khen một tiếng, trước kia thầy chưa từng ở trước mặt bọn họ lộ ra chiêu thức này.

Lúc này Lâm Phong cảm giác được khúc nhạc không ngừng chui lọt vào trong tai, làm cho hắn muốn nhắm mắt lại tiến vào trong ý cảnh của khúc nhạc.

- Thiên Chiếu Vũ Hồn lạnh như băng vô tình thế nhưng có thể tự động phòng ngự, chỉ cần ta bảo trì một tia trạng thái loại này liền không thể bị khúc nhạc kia mê hoặc.

Lâm Phong thầm nói với mình, một luồng hơi thở lạnh lùng chậm rãi rải lên trên người của hắn, làm cho đầu óc của hắn vô cùng tỉnh táo, tất cả chung quanh đều trực tiếp khắc sâu vào trong óc.

Tuy rằng tiếng đàn vẫn như trước nhưng Lâm Phong thì không hề dao động, đôi mắt trong trẻo mở to lẳng lặng nhìn thầy gảy đàn.

- Ồ?

Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong có thể bảo trì thông thấu như thế trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, làn điệu biến hóa khúc nhạc chui vào trong tai Lâm Phong càng thêm mau lẹ, trực tiếp làm run rẩy tâm linh.

Nhưng đôi mắt Lâm Phong vẫn mở to.

Ánh mắt trong suốt trước sau nhìn thầy không có một gợn sóng sợ hãi, không có một nửa dấu hiệu lâm vào ý cảnh của khúc nhạc.

Khúc nhạc càng dồn dập chỉ thấy ngón tay của người đàn ông trung niên bay múa trên phím đàn nhưng lại xuất hiện ra từng đạo ảo ảnh.

Nhưng ông ta rất nhanh phát hiện ra Lâm Phong vẫn thờ ơ như trước.

Một lát sau người đàn ông trung niên hiện lên vẻ mặt tươi cười, khúc nhạc dần dần chậm lại cuối cùng thì dừng hẳn.

- Ngươi tên là gì?

Người đàn ông trung niên hỏi Lâm Phong.

- Lâm Phong!

- Ngươi nói không sai, ngươi đã qua khảo nghiệm.

Người đàn ông trung niên nói lại một lần nữa làm cho mọi người mở to đôi mắt ngưng trệ, Lâm Phong thông qua khảo nghiệm, đây lại là chuyện gì?

Mà lần này thầy gảy đàn không lâu liền dừng lại, Lâm Phong thậm chí đều không có tiến vào trạng thái, đây cũng là ý gì?

- Đa tạ thầy đã cho ta cơ hội.

Lâm Phong cười đáp lại, nếu ông ta không cho hắn cơ hội thì hắn cũng không có cách nào.

- Thưa thầy, đây là chuyện gì? Rõ ràng vừa rồi hắn đã bị đánh thức rồi vì sao còn nói thông qua khảo nghiệm?

Một thanh niên khôi ngô bước lên, tiếng nói trong như tiếng chuông cảm thấy khó hiểu hỏi thầy, vừa rồi đúng là gã đã mắng Lâm Phong là kẻ mặt dày mày dạn.

- Đâu chỉ là thông qua khảo nghiệm, hắn căn bản không chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của ta, nói gì đến chuyện đánh thức. Chính là bản thân hắn đã bừng tỉnh, ở Thiên Nhất học viện mấy năm nay, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống này.

Người đàn ông trung niên kia lắc đầu lại một lần nữa khẽ mỉm cười.

- Không chịu ảnh hưởng của tiếng đàn?

Đám người đều sửng sốt nhìn Lâm Phong với vẻ mặt ngạc nhiên, người này quái vật.

Ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết cũng biểu hiện kinh ngạc, có thể không chịu tiếng đàn mê hoặc y không làm được.

Người thanh niên khôi ngô kia mở to hai mắt, tay sờ sờ đầu đi đến trước mặt Lâm Phong nói:

- Xin lỗi, ta đã có lời nói thô tục, hiểu lầm ngươi, thậm chí nhục mạ ngươi! Bây giờ ngươi muốn nói gì, tùy ý ngươi.

Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đang mở to trước mặt, trong lòng vốn có hơi tức giận nay cũng biến mất không thấy gì nữa.

Người này chắc cũng nhanh mồm nhanh miệng giống như kiểu Hàn Man, kỳ thật cũng không có tâm tư xấu, hơn nữa dám làm dám chịu.

Nhớ tới Hàn Man, trong lòng Lâm Phong lại hiện lên một tia lạnh lùng Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn.

- Ngươi vừa rồi có nói gì ấy nhỉ, ta quên rồi!

Lâm Phong mỉm cười nói làm cho thanh niên khôi ngô kia sửng sốt, lập tức nở nụ cười đôn hậu rồi giơ ra bàn tay thô dày ra.

- Viên Sơn!

- Lâm Phong!

Lâm Phong cũng giơ tay ra nắm tay Viên Sơn, hai người cùng nhìn nhau cười.

- Chấp nhất, kiên định, trí tuệ rộng lớn, nếu có thêm thực lực cùng dũng khí nữa thì đó là một tướng lĩnh tài ba.

Người đàn ông trung niên đứng một bên lẳng lặng gật đầu, cất đàn cổ đi rồi nói với Lâm Phong:

- Lâm Phong, nếu ngươi muốn học đàn ngươi có thể tới tìm ta.

Người đàn ông trung niên nói xong liền xoay người nhẹ nhàng lướt đi, để lại sự ngạc nhiên cho đám người.

Lâm Phong cũng rất sửng sốt, nhưng lập tức trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười nhìn theo cái bóng lưng nhẹ nhàng rời đi kia nói với theo:

- Thưa thầy, nhưng đến lúc đó thầy đừng trách ta làm phiền.

Mọi người thấy Lâm Phong như thế, ánh mắt đều trở nên cực kỳ ngưỡng mộ, cầm tu là một loại võ tu kỳ lạ, cái lợi hại của cầm tu này thực là khủng bố phi thường, có thể thực sự một cái búng tay mà làm tan thành tro bụi.

- Lâm Phong, chúc mừng ngươi, ta có muốn học thầy cũng không dạy đâu.

Vấn Ngạo Tuyết đi đến bên Lâm Phong cười nói.

- May mắn thôi!

Lâm Phong lắc đầu cười nói.

- Vận khí của ngươi dường như cũng tốt quá.

Vấn Ngạo Tuyết trêu ghẹo nói:

- Bây giờ ngươi đã là người của Thiên Nhất học viện rồi, trước tiên ta dẫn ngươi đến chỗ ở.

- Ừ!

- Ta cũng đi xem xem.

Viên Sơn đôn hậu nói.

- Đi, ngươi cũng là vừa mới vào Thiên Nhất học viện theo ta đi làm quen một chút.

Vấn Ngạo Tuyết dẫn theo đoàn người đi vào trong một tòa cổ bảo, khi đi vào trong tòa cổ bảo Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trong lòng hơi kinh ngạc. Tòa cổ bảo này cao tới hai mươi mấy tầng, bốn phía bị vây kín mà ở giữa trống, tuy nhiên lại có một tòa tháp cao ngang bằng độ cao với tòa cổ bảo, cực kỳ đồ sộ.

- Phòng ốc ở bốn phía đều là phòng ở của các đệ tử của Thiên Nhất học viện, ở giữa đó là tháp tu luyện, đầu tiên hãy đi tìm chỗ ở cho các người trước đã.

Hai mươi mấy tầng cổ bảo, chỗ để không thật nhiều, khi đi vào Lâm Phong phát hiện ra sau mỗi một cánh cửa lớn đều có một động thiên khác, cũng có vài gian phòng và phòng khách thật lớn.

- Các chỗ ở đều giống nhau không có gì đặc biệt, các ngươi tùy ý lựa chọn, chỗ nào không có người ở thì mới có thể ở được! Nhưng mà phải nhớ kỹ, bởi vì nam và nữ cùng đều ở nơi này hơn nữa có người thích yên tĩnh, tốt nhất nếu không được người khác đồng ý thì không nên tự động đi vào nơi ở của người khác, đó là điều cấm kỵ duy nhất.

-Ừ!

Lâm Phong gật gật đầu, thật ra đối với hắn cũng không có yêu cầu gì đặc biệt đối với chỗ ở. Mấy người chọn lựa năm gian liên tục không có người ở, như vậy bọn họ có thể ở cách vách nhưng vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau.

- Ta ở gian phòng này thôi.

Lâm Phong tùy ý chỉ một gian cửa đá, Tĩnh Vân và Đoàn Phong thì chọn hai phòng cách vách với Lâm Phong, còn Viên Sơn thì lại chọn một phòng cách vách với Đoàn Phong.

- Sao nàng còn chưa chọn.

Lâm Phong nhìn Mộng Tình hỏi.

- Ngươi ở đó không phải là có vài gian phòng sao, cho ta một gian là được rồi.

Mộng Tình thản nhiên nói, giọng nói bình tĩnh nhưng làm cho Lâm Phong và đám người hết sức ngạc nhiên.

Vấn Ngạo Tuyết nửa cười nửa không nhìn Lâm Phong, hơn nữa cái khuôn mặt xinh đẹp kia làm cho Lâm Phong có cảm giác cả người không được tự nhiên, còn cái ánh mắt kia nữa...

- Ha ha, một chủ ý không tồi.

Viên Sơn sảng khoái cười nói làm cho Lâm Phong phải trừng mắt liếc gã một cái, biết thì ngươi cũng đừng nói ra chứ.

- Như vậy cũng có thể được, vừa vặn ta có đủ để chiếu cố đến nàng.

Lâm Phong tùy ý nói, giọng nghiêm trang làm cho Đoàn Phong ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, hắn chiếu cố Mộng Tình tỷ?

- Lâm Phong đại ca quả nhiên là lợi hại.

Đoàn Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng những lời này gã cũng không dám nói ra.

- Nếu ở chung như thế mỗi ngày ngươi có thể cùng ta nói mười câu chuyện.

Mộng Tình thì thào nói làm cho Lâm Phong chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, thật là một cô gái ác độc…

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người vẫn tiếp tục đến Thiên Nhất học viện, nhưng mà so với hôm qua thì rõ ràng ít hơn rất nhiều.

Hoàng thành, trong khu vực thành nội có một quảng trường vô cùng rộng lớn, người nhiều vô số trùng trùng điệp điệp liếc mắt nhìn không thấy đâu là bờ, vậy mà mọi người vẫn còn đang tiếp tục tiến đến.

Ở phía sau quảng trường có một cái cửa lớn được đúc bằng vân nham, trên mặt được khắc mấy chữ vô cùng bá đạo - Tuyết Nguyệt Thánh Viện.

Hôm nay đúng là ngày thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện, người trong nước Tuyết Nguyệt ở các nơi sau khi nhận được tin tức đều tới đây, có người hy vọng có thể có cơ hội tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện. Cũng có những người chỉ là đến để chứng kiến một sự kiện trọng đại của nước Tuyết Nguyệt và có khả năng ảnh hưởng đến nước Tuyết Nguyệt.

Ngày hôm nay nhất định là một ngày không yên tĩnh rồi

Bình luận

Truyện đang đọc