TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Phong Xích Huyết hầu, phong đất thành Dương Châu.

Đám người ánh mắt sững lại, Xích Huyết Thống lĩnh, Xích Huyết hầu, bái tướng, phong hầu, hơn nữa, còn ban cho một tòa thành làm đất phong.

Ở nước Tuyết Nguyệt này, dưới hoàng thất là công khanh, nắm trong tay đại quyền của Tuyết Nguyệt, sau công khanh là hầu, hầu, tức là chư hầu.

Hầu, chỉ được một khối đất phong, chư hầu, có thể được sắc phong một tòa thành trì, đó mới chân chính là chư hầu.

Thành Dương Châu tuy rằng không lớn, nhưng Đoàn Vô Nhai nói dùng làm đất phong ban cho Lâm Phong, cũng có nghĩa Lâm Phong đã trở thành chư hầu một phương, thành Dương Châu hoàn toàn thuộc về Lâm Phong.

Bất cứ kẻ nào ở thành Dương Châu cũng đều thuộc quyền quản lý của Lâm Phong, Lâm Phong nắm quyền sinh sát trong tay.

Lúc này ánh mắt Lâm Phong chớp động, trước khi xuất phát, Đoàn Vô Nhai đã nói hy vọng hắn có thể lập nhiều công lao lớn, sau khi trở về Hoàng thành, tất sẽ được phong hầu bái tướng, giờ phút này, Đoàn Vô Nhai đúng là đang thực hiện lời hứa của hắn, đồng thời cũng để tuyên bố, Lâm Phong là người của Đoàn Vô Nhai hắn.

- Lâm Phong tạ ơn điện hạ sắc phong.

Thấp giọng nói một câu, Lâm Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của Đoàn Vô Nhai, Tuyết Nguyệt quốc cường giả rất nhiều, hắn hôm nay vẫn chưa có năng lực quá lớn, Đoàn Vô Nhai cho hắn mượn sức, hắn tự nhiên sẽ vui vẻ thuận thế mà làm theo.

- Đừng vội cám ơn ta, lúc này ta cũng chỉ là trước nói như thế, cụ thể sắc phong thế nào, còn cần chờ phụ thân ta định đoạt.

Đoàn Vô Nhai thản nhiên nở nụ cười, thanh âm nhu hòa, tuy rằng hắn nói như thế, nhưng mọi người đều hiểu được, Đoàn Vô Nhai đã tuyên bố tức là kết quả đã được định trước rồi, chờ phụ thân y định đoạt cũng chẳng qua là quá trình mà thôi.

Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, nếu y không thực hiện được thì đã không dám nói ra trước mặt mọi người, Đoàn Vô Nhai, vẫn cần chút thể diện này.

Lâm Phong khẽ gật đầu, không nói gì nữa, đã thấy Đoàn Vô Nhai ánh mắt chuyển hướng sang Đoàn Hân Diệp, nói:

- Hân Diệp, tên Mông Xung kia thật sự hạ lệnh bắn chết nàng, hơn nữa Mông Cô Phong lúc đó cũng ở trên cổng thành?

Đoàn Hân Diệp nhìn Đoàn Vô Nhai liếc mắt một cái, lập tức gật đầu nói:

- Ừ, tất cả mọi người ở ngoài thành đều tận mắt thấy, Mông Xung hạ lệnh giết ta, Lâm Phong mới chém giết gã, mà Mông Cô Phong chẳng phân biệt công tư, không để cho ta vào thành.

- Ừ.

Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu, lập tức nói:

- Mông Cô Phong thân là Hoàng thành Thống lĩnh, làm việc tuyệt đối không được lỗ mãng như vậy, đem quyền hành giao cho Mông Xung, chân tướng, rất có thể là hắn cố ý dung túng Mông Xung bắn chết hoàng muội ta, Thống lĩnh Hoàng thành hộ vệ quân ngay cả công chúa cũng dám giết, đáng chết, nhưng đồng thời cũng khả nghi.

Nghe được lời Đoàn Vô Nhai nói, rất nhiều người ánh mắt ngưng tụ, phụ tử Mông Cô Phong đều đã chết, Đoàn Vô Nhai vì sao còn nhắc tới chuyện này?

Nhưng trong khi bọn hắn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy Đoàn Vô Nhai ánh mắt đã rơi vào trên người Mông Hãn, lập tức trong lòng mọi người đều run lên.

Mông Hãn cũng run rẩy tâm thần, trong lòng sinh ra dự cảm bất an, vừa rồi, gã trước mặt mọi người dám không để ý đến thể diện của Đoàn Vô Nhai mà đứng về phía Đoàn Thiên Lang…

- Hoàng thành hộ vệ Thống lĩnh Mông Cô Phong, là kẻ khả nghi chặn giết công chúa, mặc dù người cũng đã chết, nhưng huynh trưởng hắn là Mông Hãn vẫn như cũ tại vị chức Thống lĩnh Hoàng thành Cấm Vệ quân. Ta nghĩ, trước khi sự việc Mông Cô Phong muốn bắn chết công chúa được điều tra rõ ràng, Mông Hãn, ngươi tạm thời không thích hợp đảm đương vị trí Thống lĩnh Cấm Vệ quân.

Đoàn Vô Nhai dứt lời, mọi người chấn động, không hổ là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, thật lợi hại.

Lấy lý do này, cho dù Mông Hãn muốn phản bác lại cũng bất lực.

Mông Hãn tâm thần run rẩy, đáng chết, Đoàn Vô Nhai thật biết nắm bắt cơ hội, một cái cớ hoàn hảo để đánh bật gã khỏi vị trí Thống lĩnh Cấm Vệ quân.

Ánh mắt xoay chuyển, Mông Hãn đôi mắt nhìn về phía Đoàn Thiên Lang, chỉ thấy Đoàn Thiên Lang miệng ngậm chặt, ngay cả chính y trên người đều có vô số vết nhơ, Đoàn Vô Nhai chỉ là chưa có thời cơ để động đến y, nếu không tuyệt đối sẽ không khách khí với y, cho nên giờ phút này y làm sao dám mở miệng để tự rước họa vào thân.

Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, rất lợi hại, cực kỳ lợi hại.

Mông Hãn nhìn thấy Đoàn Thiên Lang ngậm miệng không nói, sắc mặt trầm xuống, lập tức đối với Đoàn Vô Nhai nói:

- Điện hạ, Mông Cô Phong phạm tội, ta Mông Hãn có quan hệ gì đâu, ta tuy là huynh trưởng của hắn, nhưng việc này ta nửa điểm cũng không biết, làm sao trách tội ta, cách chức Thống lĩnh Cấm Vệ quân của ta.

- Mông Hãn, ta không nói việc này có liên quan đến ngươi. Nhưng Mông Cô Phong ngay cả muội muội của ta, công chúa hoàng thất cũng dám mưu giết, thân là Nhị hoàng tử, việc này như thế nào ta có thể không tra xét, trước khi còn chưa tra xét rõ ràng, ngươi không thích hợp ở vị trí đó, đợi sau khi tra ra manh mối, nếu Mông Hãn ngươi trong sạch, tự nhiên sẽ đem vị trí Thống lĩnh Cấm Vệ quân trả lại cho ngươi.

Đoàn Vô Nhai lời nói rất cẩn mật, nhưng ai cũng hiểu một sự thật, Mông Hãn nếu bị giáng chức, muốn phục chức trở lại là quá khó khăn, khả năng hầu như là không có.

- Mông Hãn ta vô tội.

Mông Hãn ánh mắt lạnh lùng, thân thể thẳng tắp, cao giọng nói, mắt gã nhìn thẳng vào Đoàn Vô Nhai.

Giờ phút này gã còn nắm quyền, Cấm Vệ quân đều nghe mệnh lệnh của gã, Nhị hoàng tử muốn động đến gã, không dễ như vậy, mà qua hôm nay, tự nhiên sẽ có người ra mặt giải quyết giúp gã.

- Mông Hãn thật là to gan, dám đối đầu với Nhị hoàng tử.

- Xem ra Mông Hãn phía trên có người nâng đỡ.

Người ở ngoài xa nhỏ tiếng nói, Mông Hãn dám trực tiếp chống đối Đoàn Vô Nhai trước mặt mọi người.

- Ha ha!

Đoàn Vô Nhai cười khẽ một tiếng, nụ cười trên mặt vẫn y nguyên như trước.

- Mông Hãn, ý của ngươi là Đoàn Vô Nhai ta cố tình gây sự, nói xấu ngươi? Mông Hãn ngươi không có ý định nghe theo mệnh lệnh của ta, giao ra chức vị Thống lĩnh?

- Mông Hãn ta sao dám không nghe lệnh của Nhị hoàng tử, chỉ là, chức vị Thống lĩnh Hoàng thành Cấm Vệ quân trọng yếu ra sao, trừ ta ra, những người khác đều không thích hợp đảm đương, hơn nữa, chúng huynh đệ Cấm Vệ quân đoàn, cũng sẽ không ai hy vọng Mông Hãn ta thoái vị.

- Vậy sao?

Đoàn Vô Nhai trên khuôn mặt anh tuấn đột ngột hiện lên một nụ cười tà dị, làm cho Mông Hãn biến sắc.

- Xuy, xuy…

Một tiếng vang cực nhỏ truyền ra, Mông Hãn thân thể run rẩy, khóe miệng của hắn, có máu tươi chảy ra.

Không chỉ có Mông Hãn, giờ phút này mọi người cũng đều chấn động.

Khóe miệng Mông Hãn máu tươi không ngừng chảy ra, hắn cúi đầu nhìn về phía trái tim của mình, chỉ thấy ở đó có một mũi thương màu bạc mang theo màu đỏ ngầu, từ mũi thương từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống nền đất.

Huynh đệ Cấm Vệ quân không ai hy vọng hắn thoái vị?

Câu nói của hắn vẫn còn quanh quẩn trong đầu mọi người, nhưng sự thật lại rét lạnh thấu xương.

Thân thể giật giật, Mông Hãn muốn xoay người, đột nhiên trường thương xoay tròn, lập tức một cỗ hủy diệt lực lượng xuất hiện, tàn phá bừa bãi cơ thể gã, đồng tử co rút kịch liệt, liền đó dần dần trở nên vô thần, thân thể gã từ từ ngã xuống.

Sau khi Mông Hãn ngã xuống, phía sau gã một gương mặt bình tĩnh đến mức tận cùng, không có nửa điểm gợn sóng hiện ra.

Người này chừng ba mươi tuổi, có vẻ còn rất trẻ tuổi, nhưng vẻ bình tĩnh lạnh lùng của hắn, làm cho mọi người trong lòng phát rét.

- Bẩm điện hạ, đệ đệ của Mông Hãn là Mông Cô Phong mưu đồ giết chết công chúa điện hạ, Mông Hãn nhưng lại không biết sai, còn dám chống đối điện hạ, bất tuân mệnh lệnh của điện hạ. Vu Kỵ, phó Thống lĩnh Hoàng thành Cấm Vệ quân, trước chém chết hắn, sau thỉnh điện hạ trị tội Vu Kỵ.

Vu Kỵ quỳ một chân trên mặt đất, đối với Đoàn Vô Nhai khom người hô, phía sau y, toàn bộ đều là tướng lĩnh Cấm Vệ quân, một đám sắc mặt bình tĩnh, không có nửa điểm bất ngờ, giống như tất cả sự việc xảy ra vốn là nên như thế.

Một màn này, làm cho tất cả mọi người cảm thấy lạnh cả người, quá lạnh.

- Mông Cô Phong ý đồ mưu phản, sát hại ta hoàng muội, Mông Hãn nhưng lại không kiêng kị gì, không chỉ không nhận sai, ngược lại ngang ngược quá đáng, ngay cả ta đều không để vào mắt, Vu Kỵ ngươi đánh chết hắn, mặc dù có tội, nhưng cũng là mang tấm lòng trung thành.

Đoàn Vô Nhai chậm rãi mở miệng, nói:

- Nay Mông Hãn đã chết, chức vị Thống lĩnh Cấm Vệ quân lại không thể thiếu, Vu Kỵ, ngươi vốn là phó Thống lĩnh, vậy thì tạm thời giữ chức Thống lĩnh, thống soái Cấm Vệ quân.

- Tạ điện hạ!

Vu Kỵ cung kính khom người, lập tức, những người phía sau hắn đều đồng thời quỳ một chân trên đất, quát:

- Điện hạ anh minh, bái kiến tân nhiệm Thống lĩnh.

Bình thường Cấm Vệ quân cả đám ánh mắt đọng lại, giờ khắc này, bọn họ mới ý thức được chuyện gì xảy ra, đều quỳ một chân trên đất, cùng hô vang:

- Tuân lệnh Điện hạ, bái kiến tân nhiệm Thống lĩnh.

Thanh âm rung động vờn quanh, mọi người trong lòng vẫn còn run rẩy, không thể bình tĩnh.

Thật lợi hại, Đoàn Vô Nhai dễ dàng nắm được Hoàng thành Cấm Vệ quân, thủ đoạn thật sự quá lợi hại.

Nếu có người nói Vu Kỵ không phải người của Đoàn Vô Nhai, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ khinh thường hắn.

Lâm Phong ánh mắt cũng dừng ở trên người Đoàn Vô Nhai, nhìn khuôn mặt tươi cười bình tĩnh kia, trong đầu của hắn, cũng hơi có một luồng lãnh ý, Đoàn Vô Nhai, rất nguy hiểm, thật sự nguy hiểm!

Bình luận

Truyện đang đọc