TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Nam tử mặc tử sam kia lập tức bước thẳng đến chủ vị ở trung tâm khán đài.

Vũ gia có tư cách này, dù là đối mặt với Phó viện trưởng của Thiên Nhất học viện, y cũng không hề khách khí mà ngồi lên chủ vị, với y mà nói thì người của Vũ gia không ngồi ở chủ vị thì mặt mũi để ở đâu.

Nhưng ngay khi y sắp ngồi xuống thì giọng nói của Long phó viện trưởng lại vang lên:

- Vũ tam gia, vị trí đó ngài không thể ngồi.

- Ta không thể ngồi?

Nam tử mặc tử sam nhướn mày, quay lại nhìn Long phó viện trưởng rồi nói:

- Long Đỉnh, ngươi không thể ngồi đây, ai ngồi?

- Ta chỉ có thể nói cho ngài biết, vị trí kia có người ngồi rồi, còn chuyện ngồi hay không thì ngài tự quyết.

Long Đỉnh cũng không hề khách khí, vung tay áo lên nói, sau đó lại ngồi xuống thứ vị. Cảnh này khiến nam tử mặc tử sam nhíu mày, hơi do dự.

Vừa rồi nếu Long Đỉnh dám ngồi lên chủ vị, y tất sẽ tức giận, nhưng Long Đỉnh lại không ngồi ở đó mà chỉ ngồi ở dưới chủ vị, thế này lại khiến y do dự. Chẳng lẽ sắp có nhân vật lớn tới đây? Dù là Long Đỉnh cũng phải ngồi ở bên dưới.

- Chẳng lẽ là hắn?

Trong lòng nam tử mặc tử sam xuất hiện một bóng người, ánh mắt lóe lên, sau đó lại hừ lạnh một tiếng, không kiên trì nữa mà ngồi bên cạnh chủ vị.

Đám người của Thiên Nhất học viện lẳng lặng nhìn cảnh này, lòng thầm nghĩ, xem ra quan hệ giữa Long phó viện trưởng và Vũ gia cũng không tốt đẹp cho lắm, nếu không thì Long Đỉnh và nam tử mặc tử sam kia đã không tranh phong như thế, hệt như hai bên đều có thù oán với nhau vậy.

Đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện và Nhiếp gia đều ngồi xuống, không biết là do vô tình hay cố ý mà đám Tuyết Nguyệt thánh viện lại ngồi bên cạnh Long Đỉnh và đám người của Thiên Nhất học viện.

- Long phó viện trưởng, nghe nói Thiên Nhất học viện của ngài có mười vị đệ tử cực kỳ lợi hại. Thánh viện ta vừa được thành lập, muốn cùng đệ tử của Thiên Nhất tỷ thí luận bàn một phen, không biết ý của Phó viện trưởng thế nào?

Trong đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện, tên dẫn đầu khẽ nói, khiến người của Thiên Nhất học viện sửng sốt.

Tuyết Nguyệt thánh viện thành lập, lại lựa chọn rất nhiều cao thủ có thiên phú dị bẩm từ các đại tông môn, thậm chí còn có cả hai trong tám vị công tử, vô cùng mạnh. Thiên Nhất bọn họ dù có nội tình sâu xa, nhưng có mạnh đến mấy thì thử hỏi sao có thể so sánh được mấy đại tông môn cộng lại.

Hạo Nguyệt tông, Vân Hải tông, Vạn Thú môn, Băng Tuyết sơn trang, những thế lực này không một ai là không đứng đầu nước Tuyết Nguyệt, một bộ phận đám đệ tử ưu tú mà bọn họ bồi dưỡng được đều tập trung vào Tuyết Nguyệt thánh viện, nên thực lực của Tuyết Nguyệt thánh viện là không cần hoài nghi. Nếu chiến một trận, Thiên Nhất chắc chắn là thua.

- Thiên Nhất học viện của ta căn cơ còn yếu, từng bước từng bước đi tới thế này, sao có thể so với Tuyết Nguyệt thánh viện đã trực tiếp dùng thủ đoạn gom đệ tử ưu tú của các tông môn lại. Trận tỷ thí này thì thôi, Thiên Nhất ta tự thấy không bằng.

Long Đỉnh đạm mạc nói, trong giọng nói mang theo chút châm chọc, Thiên Nhất học viện của ta căn cơ yếu, nhưng dựa vào thực lực của chính mình tiến lên từng bước, mà Tuyết Nguyệt các ngươi thì dùng thủ đoạn trực tiếp cướp người của tông môn khác, chẳng có gì hay để so sánh cả.

Đối phương nghe thế thì hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Long Đỉnh nữa.

Lúc này, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên chiến đài. Hắc Ma vẫn im lặng ngồi ở kia, không hề nhúc nhích, dường như chỉ còn một người là chưa có tới.

Lâm Phong!

Thời gian dần dần trôi, ánh mặt trời đã có phần nóng rực, không ngờ đã chính giữa trưa.

Nhưng điều khiến người ta buồn bực là Lâm Phong vẫn chưa hề tới.

- Long Đỉnh, người của Thiên Nhất học viện này thật lớn mặt, bắt nhiều người phải chờ đợi thế này đây.

Nam tử mặc tử sam hơi không kiên nhẫn, lạnh lùng nói. Đã bao giờ y phải mất nhiều thời gian như vậy chỉ để chờ một tên tiểu bối.

- Lâm Phong và Hắc Ma ước chiến là ngày hôm nay, nhưng cũng không xác định thời gian chính xác.

Long Đỉnh thản nhiên đáp lại một câu.

- Hừ, hôm nay? Bọn ta niều người tới thế này, toàn bộ Thiên Nhất học viện cũng phải biết chứ, hắn còn chưa tới là có ý gì?

- Ta cũng không biết, Lâm Phong đến rồi thì ngài có thể tự mình hỏi hắn.

Long Đỉnh nói với ngữ khí không hề thân thiện như cũ.

Không chỉ bọn họ mà đám người của Thiên Nhất học viện cũng bắt đầu không kiên nhẫn, không ngừng thì thà thì thầm.

- Lâm Phong này thật kiêu ngạo, đến giờ mà còn chưa thèm xuất hiện.

- Ha ha, có lẽ hắn tự biết mình không thể địch lạid dược nên không định ước chiến đây mà.

Có người khẽ cười.

- Không phải đâu, dù hắn không ước chiến thì Hắc Ma cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn không chiến cũng phải chiến thôi, thế thì sao phải trốn tránh, cứ đường đường chính chính có phải hơn không.

- Có khi là bỏ chạy rồi ấy, ai biết được chứ.

Mọi người không ngừng suy đoán, sau đó dù có đoán thế nào thì Lâm Phong có xuất hiện hay không cũng không do bọn họ quyết định. Điều bọn họ có thể làm là tiếp tục chờ hoặc bỏ về.

Nhưng Hắc Ma lại cứ lạnh nhạt ngồi ở đó như chẳng có chuyện gì có thể làm tâm thần y dao động.

Đã sắp hoàng hôn, ánh nắng đã nghiêng sang phía tây, trên chiến đài vẫn chỉ có một người.

Thật quá đáng, lại dám làm bọn họ đợi cả một ngày!

Mọi người càng lúc càng không nhịn được, bọn họ cũng càng tin là Lâm Phong nao núng không dám tới.

- Long Đỉnh, việc này ông không quản sao?

Nam tử mặc tử sam hỏi với giọng nói khá lạnh, y đã phải chờ Lâm Phong một ngày.

- Ngày hôm nay vẫn chưa hết mà.

Long Đỉnh thoáng nhìn bầu trời, bình tĩnh nói.

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện ngồi bên cạnh cũng hơi thiếu kiên nhẫn, một tên đệ tử Thiên Nhất học viện mà thôi, có gì phải kiêu ngạo chứ, lại còn chưa xuất hiện.

- Lâm Thiên, muội nói là Lâm Phong này sẽ là đường huynh kia của muội ư?

Lúc này, ở trong đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện, một tên nam tử tuấn dật quay sang hỏi Lâm Thiên.

- Hẳn là không phải.

Lâm Thiên nhíu mày lại. Ngày đó ở Tù đấu trường, Lâm Phong đeo mặt nạ xuất hiện khiến cô ta nghi ngờ, sau đó cô ta lại nghe nói tên nam tử đeo mặt nạ kia tên là Lâm Phong, khiến cô ta giật mình, nên hôm nay cô ta mới cố ý tới Thiên Nhất học viện này.

- Cũng không vấn đề gì, một tên tiểu tử Linh Vũ cảnh tầng năm mà thôi! Ta muốn hắn sống thì sống, mà muốn hắn chết, hắn phải chết.

Nam tử tuấn dật lãnh đạm nói một tiếng, cực kỳ bá đạo.

Lâm Thiên mỉm cười, dịu dàng nói với tên nam tử tuấn dật kia:

- Cảm ơn Sở đại ca.

Thì ra kẻ này đúng là thiên tài Hạo Nguyệt tông, một trong Bát đại công tử, chẳng qua giờ đã gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng.

Nhưng đúng lúc này, mọi người ồn ào, mà bên cạnh diễn võ trường thì nhiều người tránh sang hai bên, tạo thành một con đường. Trên con đường đó, một người đang chầm chậm đi tới.

- Là Lâm Phong, Lâm Phong đến rồi!

Nhiều người hô to, bọn họ tưởng rằng hôm nay Lâm Phong không dám tới, nhưng không ngờ Lâm Phong lại chạy tới vào lúc hoàng hôn này.

Lúc này Lâm Phong mặc một bộ trường bào màu trắng, lưng đeo cổ kiếm, cả người trông nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt khiến cả người hắn như mang theo một loại ý vị lạnh nhạt hờ hững. Đi trên diễn võ trường, mỗi một bước chân của hắn đều ổn định như vậy. Nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy khoảng cách mỗi một bước chân của Lâm Phong lại hoàn toàn bằng nhau.

Trên khán đài cao năm mét, tất cả mọi người đều thấy rõ được Lâm Phong.

Nhìn khuôn mặt tuấn dật sạch sẽ, một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc kia, Lâm Thiên chỉ cảm thấy chấn động, đứng bật dậy từ trên ghế đá, cả thân thể đều khẽ run.

Lâm Phong, quả nhiên là Lâm Phong, không ngờ đúng là hắn.

Lâm Phong, tên phế vật ngày xưa, nay đã có tư cách đi lên đài chiến đấu, được vạn người chú ý. Tuyết Nguyệt thánh viện, Nhiếp gia, thậm chí là Vũ gia cũng phải tự mình tới đây vì hắn.

Mà Lâm Thiên ngày xưa ở Lâm gia sáng chói như vậy, không ai dám không nể mặt cô ta, trục xuất cha con Lâm Phong ra khỏi gia tộc, hiện giờ lại không có tiếng tăm gì. Tuy rằng Lâm Thiên tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện, nhưng thế thì đã sao, nay Lâm Phong đã có thể dễ dàng giết chết cường giả Linh Vũ cảnh tầng sáu, mà cô ta thì vừa mới bước vào Linh Vũ cảnh tầng bá, mà lại còn tưởng mình oai phong tự đắc.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phong hiện lên chút giãy giụa, có xấu hổ, có ghen tị, rồi trở nên lạnh như băng, nhất định phải giết Lâm Phong, quyết không thể để hắn quay về thành Dương Châu.

Nếu không tương lai Lâm gia ở thành Dương Châu sẽ không còn là nơi vinh quang cho Lâm Thiên nàng nữa, mà sẽ là Lâm Phong.

Hắc Ma dường như đã nhận ra gì đó, mở mắt ra, một đạo hàn quang tỏa ra, xuyên qua tất cả nhìn thẳng Lâm Phong.

Lâm Phong cũng nhìn Hắc Ma, bước chân kiên định, một luồng lãnh ý đầy áp bách phủ xuống người hắn. Mặc dù cách khá xa, nhưng Hắc Ma đã khiến hắn cảm thấy áp lực.

Một luồng khí thế phóng ra từ người Lâm Phong, lạnh tận xương tủy nhưng lại hùng mạnh, theo từng bước chân của hắn, khí thế lạnh thấu xương tủy này cũng phóng thẳng tới phía Hắc Ma. Còn chưa tới nơi mà hai người đã giao chiến.

Bình luận

Truyện đang đọc