TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Rất nhiều người nhớ tới khi đại hội Tuyết Vực mới bắt đầu, khi đó Lâm Phong chỉ là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, không có ý chí kiếm đạo đáng sợ, thậm chí gần như không có ai chú ý tới hắn, không có ai biết đến cái tên của tiểu nhân vật này, chỉ cho đến thời điểm đuổi giết ở Đọa Thiên Ma Vực mới làm cho người ta phải ngẫu nhiên chú ý tới người này.

Rất nhiều người đều nghĩ rằng, Lâm Phong sớm hay muộn thì cũng phải dời khỏi cuộc chơi, nhưng người thanh niên thần kỳ này cứ mỗi một lần xuất hiện đều đem đến cho bọn họ một lần rung động, cứ như vậy từng bước từng bước một đi đến hiện tại. Tới giờ phút này, lấy lực lượng tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, ý chí kiếm đao tầng năm, cầm trong tay huyết kiếm, vừa rồi đã đánh cho Đế Lăng bị thương, mà vào thời điểm Đế Lăng kích phát thực lực khủng bố của chính mình thì tu vi của Lâm Phong lại trực tiếp vượt qua tầng bảy Huyền Vũ cảnh, bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng tám.

Lấy Lâm Phong làm trung tâm, vô cùng vô tận huyết sắc kiếm quang xé rách không gian, dường như muốn làm cho người ta thật sự ngạt thở. Đây mới thực sự là Lâm Phong, giết Vũ Mặc, chém đứt một cánh tay của Lăng Tiêu, đánh bại Huyết Sát. Nhưng tất cả đó còn chưa phải là thực lực thực sự của hắn, hiện tại tới thời điểm chung cực quyết đấu cuối cùng, hắn mới triệt để phóng thích lực lượng khủng bố của chính mình, khiến cho mọi người phải run rẩy, vì sợ hãi mà run rẩy.

Nhất là những người có quen biết Lâm Phong thì từ thân thể đến nội tâm lại càng run rẩy, người Vũ gia, người Vạn Thú môn, người nước Thiên Phong, người Nguyệt gia, lại còn có Huyết Sát, Lăng Tiêu bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong trên chiến đài, khủng bố, thật khủng bố, giờ phút này Lâm Phong thật đáng sợ, dã tâm của hắn cũng là trở thành thiên tài mạnh nhất của đại hội Tuyết Vực lần này, làm sáng ngời Tuyết Vực.

Lấy thực lực của Lâm Phong hôm nay mà nói, chiến thắng cường nhân tầng chín Huyền Vũ cảnh không phải là không có khả năng, muốn tiêu diệt Vũ gia bọn họ, muốn tiêu diệt Vạn Thú môn bọn họ, thật là dễ dàng bọn họ làm sao mà có thể thở hít thoải mái cho được.

Bây giờ, từ sâu trong nội tâm, người Vũ gia, người Vạn Thú môn đều sinh ra một ý lạnh như băng. Trước kia bọn họ cho rằng, nếu mà tùy ý để cho Lâm Phong trưởng thành, tương lai chính là cái mầm họa đối với bọn họ, nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tương lại nhanh đến mức như thế này.

Hiện tại nếu Lâm Phong trở lại nước Tuyết Nguyệt, muốn tiêu diệt Vũ gia, muốn tiêu diệt Vạn Thú môn đều rất dễ dàng, hơn nữa theo cá tính của Lâm Phong mà nói thì hắn sẽ làm như vậy đấy, bọn họ vẫn không thể quên Tuyết Nguyệt Thánh Viện đã bị diệt môn như thế nào. Bọn họ kết thù oán với Lâm Phong không phải chỉ có một ngày hai ngày, bọn họ đã từng nhiều lần đi giết Lâm Phong nhưng đều không thành công, hiện giờ Lâm Phong đã có được thực lực mạnh mẽ, làm sao Lâm Phong có thể bỏ qua cho bọn họ.

Khóe mắt Nguyệt Thanh Sơn càng co quắp lại, mái tóc bạc trên đầu dường như lại càng trắng hơn, ý tang thương trên khuôn mặt càng lúc càng nồng đậm. Thật yêu nghiệt, y vẫn khổ tâm bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh để cho Nguyệt Thiên Mệnh thành tài, nhưng mà khổ tâm bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh, nhưng ở trước mặt của Lâm Phong, Nguyệt Thiên Mệnh cũng không phát huy ra được thực lực và tư cách của chính mình, hơn nữa hiện tại, thiếu niên từ tiểu gia tộc trong thành Dương Châu kia đang ở trên đỉnh cao của đại hội Tuyết Vực, đang cùng với Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo tranh giành.

Ánh mắt Đế Lăng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, Lâm Phong đã phá tan Huyền Vũ cảnh tầng bảy, bước vào cảnh giới tầng tám, luồng Thương Thiên ý bá đạo đang càng ngày càng mạnh, đôi mắt bá đạo hống hách kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

- Huyền Vũ cảnh tầng tám, tốt, rất tốt.

Trên cả người Đế Lăng lực lượng huyết mạch điên cuồng bùng lên, ý Võ Hồn phóng thích ra, dường như tất cả Thương Thiên đều đang dao động, sức mạnh thiên địa phục vụ cho hắn, ý chí Thương Thiên áp bách về phía Lâm Phong.

Lâm Phong cầm trong tay kiếm uống máu, hắn kéo lê thanh kiếm dài, bước từng bước dài chậm rãi chậm rãi đi về phía trước, trên mặt đất phía sau hắn xuất hiện vết kiếm đỏ như máu, ý chí kiếm đạo tàn sát bừa bãi cưa nhỏ phiến không gian, ý chí Thương Thiên không thể áp bách hắn, ý chí Thương Thiên đang bị kiếm khí xé rách thành phấn vụn.

Kiếm, vô sở bất diệt, duy ngã độc tôn.

Đám người đều nhìn Lâm Phong chằm chằm, theo dõi hắn chậm rãi nện bước, trường kiếm dường như tùy ý kéo lê trên mặt đất, nhưng lại khiến cho trên đài chiến đấu xuất hiện một cái khe nhỏ, nơi Lâm Phong đi qua, toàn bộ mặt đất đều vỡ ra.

Oanh.

Bước chân Đế Lăng cũng bước ra, uy thế Thương Thiên toàn bộ hồi tụ bao phủ vể hướng Lâm Phong, dường như muốn đem Lâm Phong giam cầm giữa Thương Thiên.

Oanh!

Lại là một bước bước ra, mặt đất lại hung hăng rung động kinh khủng, hơn nữa là lực lượng chân nguyên khủng bố và ý chí Thương Thiên từ trên không giáng xuống, áp bách Lâm Phong, muốn đè sập thân thể Lâm Phong, cả thiên địa tựa hồ như cũng sắp sụp đổ.

- Uy thế thật là khủng khiếp.

Trong lòng đám người hung hăng run rẩy, thật là đáng sợ, đừng nói là khu vực Đế Lăng công kích Lâm Phong, mà ngay cả ở nơi xa chỗ bọn họ cũng đều có cảm giác một luồng uy áp Thương Thiên áp bách ở trên đỉnh đẩu của bọn họ, làm cho bọn họ có cảm giác như muốn ngạt thở vậy.

Đương nhiên, kiếm Lâm Phong cũng đồng dạng mạnh mẽ, ý chí kiếm đạo khủng bố phải xé rách Thương Thiên.

- Phải lấy một kích định đoạt thắng bại sao?

Nhìn Đế Lăng và Lâm Phong chậm rãi bước ra, hai người đều tụ thế, tập trung lực lượng vào một kích này, một kích hủy thiên diệt địa, một kích rất có thể quyết định thắng bại trận chiến đấu này.

Thương Thiên lực áp xuống càng ngày càng mạnh, đám người chỉ cảm thấy có một luồng hơi thở thiên địa tịch diệt truyền đến, thiên địa áp bách xuống.

Mà Lâm Phong thì lại đang đi vào giữa lực lượng Thương Thiên đáng sợ này, thân ảnh của hắn dường như càng ngày càng xa, bóng lưng gầy yếu thẳng tắp sắc bén, từ những bước chân, giọng nói rất nhỏ từ những bước chân đạp trên mặt đất, đám người đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, bọn họ đã nhìn không thấy Lâm Phong nữa rồi.

Ở nơi nào đó, Lâm Phong đã không tồn tại, nơi đó không có Lâm Phong, chỉ có kiếm.

Người hợp với kiếm, người hợp với trời, Lâm Phong đã biến mất, chỉ có một thanh kiếm đỏ như máu phóng ra hào quang là thuộc về hắn.

Hơi thở tịch diệt truyền ra, Thương Thiên áp bách xuống dưới, khiến cho vô tận kiếm quang đều trôi đi, nhưng mà dường như tại một nơi xa xôi kia có một chút ánh sáng huyết sắc đang dần dần sáng lên, lập tức ánh sáng này càng ngày càng sáng cho đến khi rực rỡ, một vệt huyết sắc quang hoa xông lên ngàn vạn mét cao phía trên, trảm phá chư thiên.

Không có tiếng vang bạo liệt, không có tiếng gào thét chói tai, chỉ có một luồng hơi thở tịch diệt và huyết quang ngút trời chợt lóe lên rồi biến mất. Trong một khoảnh khắc nở rộ của huyết quang, bọn họ lại sinh ra một cảm giác như đã kề bên tuyệt cảnh, dường như là bọn họ đã chết rồi, bị đạo huyết quang này hủy diệt họ rồi.

Lúc mà tất cả đã trở lại bình tĩnh là lúc hai đạo thân ảnh rất an tĩnh đứng ở đó, trên chiến đài Đế Lăng vẫn không nhúc nhích ánh mắt vẫn như trước. Lâm Phong tay cầm kiếm uống máu, lưỡi kiếm kéo lê trên mặt đất, mũi kiếm chĩa xuống đất, đồng dạng vô thanh vô tức, hai người đều bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác vô cùng ngạt thở.

- Kết thúc rồi?

Bọn họ thậm chí không nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

- Trận chiến này ai thắng, ai bại?

Bọn họ chỉ biết là cái thế trong nháy mắt vừa rồi quá mức đáng sợ, dường như muốn hủy diệt bọn họ.

Gió mát thổi mơn man trên mặt đám người, cả phiến không gian yên tĩnh, không có một giọng nói nhỏ nào, kể cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tí tách!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra ở trong giữa không gian yên tĩnh, không ngờ rõ ràng đám người đã nắm bắt được, từ nơi tiếng vang nhỏ truyền ra, lập tức trong lòng bọn họ lại một lần nữa run rẩy.

Chỉ thấy ở dưới chân Đế Lăng có một giọt chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống, tại đó, mặc dù là nhỏ bé như vậy, nhưng thực sự chấn động nội tâm đám người.

Đế Lăng lại bị thương.

Tí tách, tí tách.

Từng giọt máu tươi không ngừng nhỏ xuống, vẫn là nhỏ xuống dưới chân Đế Lăng, lập tức đám người thấy một luồng hào quang huyết sắc hiện lên, Lâm Phong cũng cử động rồi, tuy nhiên lại là hắn cầm kiếm uống máu lên tra vào trong vỏ kiếm.

- Con kiến trong mắt ngươi, dường như cũng có thể lay động được Thương Thiên.

Giọng nói thản nhiên từ trong miệng Lâm Phong thốt ra, rất bình tĩnh, nhưng cũng làm cho trong lòng người ta đều run rẩy, thắng, trận chiến này, thật không ngờ là Lâm Phong thắng.

- Lâm Phong, chiến thắng Đế Lăng.

Một luồng lực lượng chân nguyên lưu chuyển ở trên người, giống như là để làm ngừng thương thế của mình, thân thể Đế Lăng từ từ vòng lại đi trở về vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống không mở miệng nói một câu nào, động tác của Đế Lăng chỉ là để chứng nghiệm lời nói của Lâm Phong, Đế Lăng đã thất bại.

Nhìn bóng dáng trẻ tuổi trên chiến đài, bọn họ dường như có một cảm giác không chân thực, Lâm Phong không ngờ lại có thể chiến thắng Đế Lăng, cũng liền với ý nghĩa, hiện giờ Lâm Phong không còn là đứng thứ ba như bọn họ đã dự đoán mà là tuyển chọn giữa hai người, thậm chí Lâm Phong còn có khả năng cùng với Đoàn Vô Đạo tranh đoạt ghế thứ nhất của đại hội Tuyết Vực.

Ngựa ô, một đường giết đến đáy, nếu không đến cuối cùng cuộc chiến, không ai biết Lâm Phong thực sự có thể ở vị trí nào trong đại hội Tuyết Vực này.

Đám người đột nhiên nhớ lại xếp hạng chìa khóa ngọc của Lâm Phong, chìa khóa ngọc, đó là chìa khóa ngọc thứ nhất, trước kia bọn họ tưởng rằng đó là vận khí của Lâm Phong, hiện tại xem ra Lâm Phong lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, cũng không phải đơn giản chỉ là vận khí.

Giờ phút này, Lâm Phong đã đứng ở vị trí cao nhất trên đài chiến đấu của đại hội Tuyết Vực, nghênh đón một trận chiến huy hoàng nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc