TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Nặc Na nói xong xoay người nhìn Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, cô gái xinh đẹp này là thê tửcủa ngươi phải không?

- Vợ?

Lâm Phong sửng sốt nhưng lập tức lại gật đầu, mỉm cười nói:

- Đúng vậy.

Mộng Tình đứng một bên, nghe thấy Lâm Phong thừa nhận, trong mắt hiện lên một vẻ ngượng ngùng, tuy nhiên trong lòng lại sinh ra một cảm giác ngọt ngào.

- Ngươi mau dẫn thê tử của ngươi trở về trong thành ngay đi thôi.

Nặc Na nói.

Trong mắt Lâm Phong lộ ra một thần sắc kinh ngạc, nói:

- Nhưng ngươi không nghe được vừa rồi hắn đã nói, buổi trưa ngày mai toàn bộ chúng ta đều phải ở lại, một người cũng không thể thiếu, nếu không sẽ khiến cho bộ lạc Hắc Mộc biến mất hoàn toàn.

- Ta có nghe, tuy nhiên không thể vì khó khăn này mà để liên lụy đến các ngươi, nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia đối vơi những thê tử xinh đẹp đều có mưu đồ gây rối, cho nên vừa rồi mới có thể nói như vậy, bởi thế cho nên các người nhất định phải chạy nhanh lên, mau rời khỏi đây.

Nặc Na lại nói, thúc giục Lâm Phong rời khỏi.

- Vậy còn các ngươi thì sao, chẳng phải vì vậy mà sẽ gặp đại họa.

Trong lòng Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, hắn hiển nhiên không nghĩ đến, Nặc Na trong một tình huống như vậy không ngờ vẫn khuyên hắn rời đi.

- Đến lúc đó ta sẽ hy sinh chính mình, đáp ứng gả cho nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc kia, đến lúc đó hắn cũng không thể không tốt với ta.

- Không được, nàng làm sao có thể gả cho hắn được.

Người đàn ông vừa nói xong hung hăng lắc đầu phản đối.

Nặc Na nhìn người đàn ông kia cười gượng gạo nói:

- Hắc Sơn, xin lỗi ta chỉ sợ không thể đợi cho đến khi ngươi trở thành dũng sĩ đệ nhất của bộ lạc để cưới ta rồi.

- Nặc Na, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng gả cho người Sói Sa Mạc.

Trong ánh mắt của Hắc Sơn lộ ra hào quang thú tính, hắn không ngừng lắc đầu khiển cho Nặc Na chỉ có cười khổ sở, ai bảo hôm nay không may như vậy, lại vừa lúc gặp ngay phải thiếu gia của Sói Sa Mạc.

- Nặc Na.

Lúc này, Lâm Phong lại cất tiếng gọi Nặc Na, khiến cho Nặc Na quay lại nhìn hắn.

- Sói Sa Mạc mạnh như thế nào?

Lâm Phong cất tiếng hỏi.

Nặc Na liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, lập tức chậm rãi nói:

- Rất mạnh, Sói Sa Mạc kỳ thực cũng chỉ là một bộ lạc, chỉ có điều đây là một bộ lạc mạnh nhất trong các bộ lạc ở ngoài thành, mạnh hơn những bộ lạc khác rất nhiều, hơn nữa trong đó lại còn có những bộ lạc nhỏ, trong đó chỉ cần có một bộ phận nhỏ là cũng có thể diệt chúng ta.

- Thực lực của chúng như thế nào?

Lâm Phong lại hỏi lại một lần nữa.

- Sói Sa Mạc có mười mấy bộ lạc nhỏ, từng tù trưởng của những bộ lạc nhỏ này cũng đều là cường giả Huyền Vũ cảnh mới có thể đảm nhiệm, chủ tể của những tôn trưởng này, đồng thời cũng là người chủ của tổng các bộ lạc có thực lực rất mạnh, cường giả nhiều như mây. Ta nghe nói, bọn họ yếu nhất thì cũng là cảnh giới Linh Vũ Cảnh, còn Lang Vương là tù trưởng của bọn họ thì ta cũng không biết thực lực mạnh đến cỡ nào, nhưng có thể khẳng định một điều, tu vi của hắn chí ít cũng là Huyền Vũ cảnh tầng hai trở lên, nếu không thì hắn cũng không thể ngồi ở vị trí đó được.

Nặc Na nói xong, Lâm Phong trầm ngâm một lát ánh mắt của hắn lóe lên, còn trên Huyền Vũ cảnh tầng hai sao?

- Ta và các ngươi cùng đi đến bộ lạc Hắc Mộc của ngươi.

Lâm Phong nói khiến cho ánh mắt Nặc Na hơi ngưng lại, nàng như có chút không hiểu nhìn Lâm Phong.

- Lâm Phong ngươi nghĩ kỹ chưa?

Nặc Na nghiêm túc nói.

- Ta nghĩ kỹ rồi.

Lâm Phong gật gật đầu cười nói:

- Ta còn muốn ngươi dẫn ta đi ra khỏi mảnh sa mạc này.

Nghe thấy Lâm Phong vẫn còn có tâm tư nói đùa, Nặc Na cũng không khỏi mỉm cười, nếu Lâm Phong kiên trì muốn đi nàng cũng không biết nói gì nữa chỉ có gật đầu nói:

- Tốt lắm vậy chúng ta về thôi.

Đúng là như Nặc Na đã nói, cứ đi theo hướng tây là có thể đi ra khỏi mảnh sa mạc này, tuy nhiên nơi Lâm Phong đi ra cũng vẫn không phải là Thiên Nhai Hải Các mà vẫn là một miền đất hoang vu, mênh mông, đất vàng cùng với rừng, nhiều nhất là những rừng cây, rất nhiều bộ lạc chính là ở trong giữa những rừng cây này.

Đương nhiên cũng không ít bộ lạc đóng quân trên sa mạc, tỷ như là sói trên sa mạc.

Nơi bộ lạc Hắc Mộc ở là một mảnh đất dốc rất lớn, chừng năm sáu trăm hộ, họ ở giống như là một sơn trại vậy.

- Quả nhiên là một bộ lạc nhỏ.

Lâm Phong nhìn thấy những cái bờ rào đều rất đơn giản, căn bản không thể ngăn chặn được bất luận một cái gì đến xâm nhập.

Thấy Nặc Na trở về, lập tức có không ít người tiến ra nghêng đón hỏi xem có thu hoạch được gì không, tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong và Mộng Tình thì đều hiện lên ánh mắt tò mò.

- Nặc Na, hai người xa lạ này là ai?

Có người hỏi.

- Bọn họ là bạn mà chúng ta đã gặp trong sa mạc.

Nặc Na giải thích nàng cũng không đem tin tức gặp người sói trong sa mạc nói cho những người trong bộ lạc biết, nàng lo lắng sẽ dẫn đến khủng hoảng.

- Nặc Na.

Lúc này một giọng nói hùng hậu truyền đến, đám người đều tránh ra không ngừng kêu lên:

- Tù trưởng, tù trưởng đến rồi.

- Cha.

Đám người tách ra, Nặc Na nhìn bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mặt cất tiếng gọi.

- Nặc Na, chiến lợi phẩm của ngươi đâu rồi?

Tù trưởng cất tiếng hỏi, Nặc Na lại lắc đầu không biết nên trả lời như thế nào.

- Nặc Na có phải đã xảy ra chuyện gì làm cho con lo lắng phải không?

Nặc Na lắc đầu nói:

- Thưa phụ thân không có.

- Ai nói không có?

Hắc Sơn đột nhiên đi ra đối mặt với tù trưởng:

- Nghĩa phụ, chúng con đã gặp phải người sói trên sa mạc.

- Sói trên sa mạc?

Đám người nghe thấy bốn tiếng này thì trong lòng liền run lên, một cảm xúc khủng hoảng bắt đầu lan tràn.

- Hắc Sơn! Ngươi câm mồm.

Nặc Na quát lớn, tuy nhiên đã thấy phụ thân của nàng lộ ra vẻ vô cùng kinh sợ, sau đó nhìn Hắc Sơn nói:

- Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.

- Nghĩa phụ, khi chúng con ở trên xa mạc thì gặp hai người này, chúng con đang tán gẫu, được một lát thì người sói trên sa mạc xuất hiện, hơn nữa trong đó còn có một người là nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc, hắn nói, vào buổi trưa ngày mai sẽ dẫn người đến chỗ bộ lạc Hắc Mộc chúng ta để cầu hôn. Những người chúng ta cùng với Sói Sa Mạc đã gặp nhau, nhất định toàn bộ phải ở đây, một người cũng không thể thiếu, nếu không sẽ khiến bộ lạc chúng ta biến mất.

Hắc Sơn còn chưa nói xong, chung quanh đã xôn xao cả lên, tất cả đều tranh luận.

Hắc Mộc cũng cau mày, nhị thiếu gia Sói Sa Mạc.

Nghe nói là người này phong lưu thành tính, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì thích, muốn chiếm hữu thành của mình, hiện giờ hắn đã có được bảy vị thê tử nhưng vẫn xem thế là chưa đủ.

- Nặc Na, ngươi định làm gì?

Nặc Na mở miệng nói:

- Ta đã tính toán cho hai người Lâm Phong rời đi, rồi tự mình đáp ứng điều kiện của hắn, đem ta gả cho hắn, nói như thế cũng chỉ là hy sinh ta một người thôi, còn tất cả mọi người sẽ không việc gì.

- Ngươi quá ngây thơ rồi.

Hắc Mộc nói:

- Làm việc với Sói Sa Mạc, làm sao có thể cò kè mặc cả được, hơn nữa ngươi chỉ biết nhị thiếu gia của Sói Sa Mạc chỉ nhìn vào ngươi mà không nhìn vào những người khác sao?

Khi nói chuyện Hắc Mộc đã liếc Mộng Tình một cái, là người đều có thể nhìn thấy vẻ đẹp của Mộng Tình, người thiếu nữ kia, có lẽ đó mới là động tâm chủ yếu nhất của người sói Nhị Thiếu gia.

- Nặc Na, ngươi còn không giới thiệu hai vị bằng hữu của ngươi với ta.

Hắc Mộc nhìn Lâm Phong, nói to.

Lâm Phong cẩn thận dò xét, người này không hổ là thủ lĩnh một bộ lạc, thủ đoạn xử sự Nặc Na còn xa mới có thể so sánh kịp.

- Đây là Lâm Phong, là bằng hữu mà ta gặp trong xa mạc, còn đây người thiếu nữ xinh đẹp này là thê tửcủa Lâm Phong.

Nặc Na nói.

- Ân! Rất xứng đôi.

Hắc Mộc lập tức nói:

- Thời gian cũng không còn sớm, trước hết sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai vị đây trước đi.

- Hắc Sơn, ngươi bố trí cho hai người bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, không để cho bất luận cái gì quấy rầy.

Hắc Sơn gật gật đầu:

- Được, ta xin mời thiếu gia Lâm Phong đi nghỉ ngơi.

Lâm Phong liếc mắt nhìn Nặc Na, chỉ thấy Nặc Na hơi hơi mở miệng ra có vẻ giật mình, nhưng nàng cũng biết rằng, nói cái gì cũng đều là vô dụng nên đành ngậm miệng lại.

- Lâm Phong, đi theo ta.

Hắc Sơn rất khách khí nói sau đó dẫn Lâm Phong và Mộng Tình đi tới một gian phòng vẻ rộng lớn, tiện nghi đầy đủ, xắp xếp cho Lâm Phong ở lại, Lâm Phong thật cũng không còn biết phải làm gì liền chuẩn bị để qua đêm ở đây.

Sau khi Hắc Sơn rời khỏi một lát, đôi ngươi Lâm Phong gắt gao nhíu lại.

Hắn đi đến trước cửa sổ, Lâm Phong mở cửa sổ ra, lập tức hắn nhận ra có ánh mắt nhìn vào trên thân người của hắn, Hắc Sơn lo lắng Lâm Phong rời khỏi sẽ đem đến cho bộ lạc của họ tai nạn, bởi vậy đã cho người theo dõi hắn.

Nếu hắn muốn đi, theo dõi thì có ích gì?

Bình luận

Truyện đang đọc