TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Đêm Thần cung, một vầng trăng sáng tỏ treo cao, chiếu sáng khắp Thần cung.

Đạp trên từng tầng mây, dường như lộ ra vài phần thê lương.

- Trăng nơi này thật đẹp!

Trên tầng mây cuồn cuộn, mấy thân ảnh đang đứng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao.

- Thế giới thần kỳ!

Lâm Phong nói nhỏ, nơi này rõ ràng là một không gian khác, nhưng ánh trăng vẫn xinh đẹp như thế.

- Ánh trăng ở quê nhà, không biết cũng có tròn như thế này hay không?!

Trong giọng nói lộ ra vài phần than vãn. Quê hương, ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, tinh cầu xanh thẳm kia, không biết có cùng với một thời không với địa phương này hay không.

- Ánh trăng ở quê nhà kia nhất định đẹp hơn nơi này!

Bên cạnh, Tiểu Nhã cười khẽ, Lâm Phong mơ hồ gật đầu, trong đầu hắn, quê hương đã cũng trở nên mơ hồ. Hiện tại, hắn chỉ là một võ tu tại đại lục Cửu Tiêu.

- Tuy ánh trắng rất đẹp, nhưng lại thiếu một khúc cầm!

Một giọng nói thản nhiên truyền tới, Lâm Phong đưa mắt nhìn lại, đối diện, Đường U U khẽ mỉm cười:

- Ngươi cũng là kẻ đa sầu đa cảm?!

- Một đường võ đạo, dù cần một tinh thần chấp nhất kiên nghị, nhưng nếu vô tình thì quá mức nhàm chán!

Đường U U cũng cười:

- Chẳng lẽ ngươi không thấy thiếu chút gì khi ngồi dưới ánh trăng sao?

Lâm Phong liền phất tay, khoanh chân ngồi xuống. Tia sáng lóe lên, trên đầu gối hắn liền xuất hiện một cây đàn cổ, làm cho Đường U U sửng sốt.

Lâm Phong còn biết đánh đàn?

Tiểu Nhã thấy động tác của Lâm Phong cũng sửng sốt, lập tức liền cười khanh khách. Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, không biết ông nội hiện tại thế nào rồi. Ông nội mang nàng gửi gắm cho lâm phong, không cần nói thì nàng cũng hiểu được ông nội đi làm cái gì, nhất định là đi báo thù rồi!

Thù của ca ca, ông nội vẫn giữ ở trong lòng, chỉ là vì nàng mời rời khỏi quê hương. Thế lực của kẻ thù quá mạnh mẽ, mãi cho đến khi gặp được Lâm Phong, ông nội mới một mình rời đi, yên tâm gửi nàng cho Lâm Phong.

Tinh…

Một nốt nhạc vang lên, từng tiếng đàn theo nhau tấu vang, khói nhẹ lượn lờ, tiếng đàn phiền muộn mà ưu thương, mang theo vài phần không cốc tịch liêu. Giống như có giai nhân hay bằng hữu ngồi dưới ánh trăng uống rượu một mình, đàm luận võ đạo, cùng uống rượu ngon, thưởng thức đêm trăng.

Đường U U dần sa vào trong tiếng đàn, vô hình trung, thân hình nàng tự nhiên ngồi xuống, rất tùy ý, không chút kiêu ngạo mà ngồi. Nhìn bóng lưng có chút hiu quạnh, nghe làn điệu du dương mang theo vài phần phiền muộn.

Ánh sáng chớp lóe, trước người Đường U U lại xuất hiện mấy bình rượu ngon. Mở nắp bình, Đường U U tự rót cho mình. Chỉ sau một lát, sắc mặt nàng đã trở nên đỏ ửng, phối hợp với khuôn mặt cao quý kinh diễm kia, đặc biệt mê người.

Đêm trăng, tiếng đàn, rượu ngon, giai nhân, đây mới là một bức tranh hoàn chỉnh, là một bức tranh không khiếm khuyết. Giờ phút này, có lẽ ngay cả Đường U U mà nhìn đến chính mình cũng sẽ ngạc nhiên thán phục hình ảnh xinh đẹp này, nhưng chính nàng cũng trở thành một phần trong bức tranh này.

Khúc nhạc trầm thấp đột nhiên trở nên cao vút, từ cao vút lại trở về trầm thấp, giọng nói lượn lờ biến hóa vang vọng trong hư không.

Tiểu Nhã nhắm mắt, giống như đã ngủ say. Đường U U vẫn ngồi uống rượu, còn chưa thoát khỏi bức tranh kia.

Mà ở phía xa, tại hai phương vị bất đồng, hai bóng hình xinh đẹp đang ngẩn người nhìn bóng lưng Lâm Phong. Thanh Thuyền đã lộ ra nụ cười yếu ớt, nàng thích ánh mắt trong suốt điềm tĩnh của Lâm Phong, nàng thưởng thức tu vi võ đạo dũng mãnh của Lâm Phong, nàng khâm phục tài đánh đàn của Lâm Phong, một nam nhân đa tài, không chỉ là trên con đường võ đạo.

Thanh Mộng Tâm cũng nhìn Lâm Phong, dựa lưng vào cột đá, trên khuôn mặt mị hoặc lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cái thằng này, hắn cũng không phải là nam nhân hoàn mỹ, có cá tính của mình, trên võ đài thì hết sức kinh cuồng phóng khoáng, trong sinh hoạt thì hắn hình như rất đa tình.

- Có lẽ ngươi không hoàn mỹ như Quân Mạc Tích, nhưng bởi vì không hoàn mỹ, ngươi càng có thể hấp dẫn phụ nữ hơn Quân Mạc Tích.

Thanh Mộng Tâm thì thào nói nhỏ, nàng nhìn thoáng qua Thanh Thuyền cách đó không xa, cùng với Đường U U ngồi dưới ở kia, tiếng lòng của nữ nhân, luôn dễ dàng xao động.

Lâm Phong thu hồi đàn cổ, nhìn thoáng qua Tiểu Nhã đang ngủ say bên cạnh, lộ ra nụ cười ấm áp.

Quay đầu lại, hắn lại nhìn Đường U U một cái. Giờ phút này, Đường U U còn đang uống rượu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, lộ ra thần thái say lòng người.

Vừa vặn ngẩng đầu lên, Đường U U dường như cũng nhìn thấy Lâm Phong, khuôn mặt xinh đẹp liền càng đỏ hơn. Khẽ cúi đầu, thu hồi mấy bầu rượu, sau một lát, khinàng lại ngẩng đầu lên thì đã khôi phục như thường, cười yếu ớt nói:

- Không nghĩ tới tiếng đàn của ngươi lại dễ nghe như vậy!

- Là một thầy dạy cho!

Lâm Phong cười đáp, ngày xưa, hắn theo Yên Vũ Bình Sinh luyện đàn, tài đánh đàn cũng có chút trình độ.

Đường U U cười, không khí liền im lặng lại, không biết nên nói cái gì.

- Ta về nghỉ ngơi trước!

Đứng dậy, Đường U U xoay người rời đi. Lúc này, Thanh Thuyền cùng Thanh Mộng Tâm cũng đã rời đi.

Lâm Phong lắc đầu mỉm cười, hắn cẩn thận bế Tiểu Nhã lên, cũng trở lại chỗ ở được an bài.



Sáng sớm, một luồng gió mát thổi qua mọi nơi trong Thần cung. Tại đại điện hôm qua, mọi người Lâm Phong đã sớm đứng chờ.

Hôm nay là ngày nghe Tôn giả giảng đạo, bọn họ không thể không dậy sớm. Trong nhóm, có vài người còn lộ vẻ rất kích động, trong mắt lộ ra hưng phấn.

Hiện giờ, tuy bọn họ đã là Huyền Vũ cảnh cao giai, nhưng muốn bước chân vào Thiên Vũ cảnh thì phải cần một bước bay vọt, Thiên Vũ chính là biểu tượng cho sự cường đại.

Mà Tôn giả là cấp bậc được vạn chúng kính ngưỡng, chuyển hóa tất cả máu trong người thành lực huyết mạch, truyền lưu cho hậu nhân. Người cường hãn như vậy lại sắp vì bọn họ mà giảng đạo.

Bắc Minh đi tới nơi này, nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền lộ ra nụ cười hà lòng. Có thể đứng trên vũ đài đại hội Tuyết Vực, trở thành thiên tài của Tuyết Vực, nhưng người này đúng là có tinh thần võ đạo chấp nhất, không thể nghi ngờ, bọn họ có khát vọng, khát vọng trở thành cường giả.

- Chư vị đều đã tới rồi!

Bắc Minh chào hỏi mọi người một tiếng, chào xong liền bước chân đi về phía xa.

Mọi người nhấc chân đuổi theo, xuyên qua bên trong Thần cung.

Qua một lúc, mọi người đi tới một tiền điện đơn giản cũng không rộng lớn, nhưng có phong cách cổ xưa. Tại trước điện đơn giản có một cánh cửa, xuyên qua cửa nhỏ, liền có thể nhìn thấy một lão già khoanh chân ngồi trên một cái ghế gỗ tròn, hai mắt nhắm chặt, dường như đang tiến nhập vào trạng thái nhập định.

Ngoài điện, mọi người cẩn thận bước tới, dù là cung chủ Bắc Thần cung Bắc Minh cũng vậy, bước từng bước nhỏ mà tới.

- Tôn giả!

Bắc Minh khẽ khom người đối với bóng dáng trong sân điện kia.

- Vào đi!

Một giọng nói truyền tới, dường như trực tiếp vang vọng trong lòng mọi người, làm cho mọi người cũng theo đó mà run lên.

Tôn giả, bóng hình mộc mạc ngồi bên trong kia, chính là Tôn giả cường hãn sao?!

Bước từng bước nhỏ nhẹ đi tới, mọi người chậm rãi tiến vào giữa sân. Bên trong đã chuẩn bị đủ ghế ngồi, tuy vậy, bọn họ đều yên lặng đứng trước ghế, không ai ngồi xuống.

Lâm Phong đi tới trước cái ghế ở giữa, nhìn lão nhân bộ dạng mộc mạc trước mặt, trong lòng hiểu ra.

- Là ông ta!

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, hình bóng mơ hồ kia, tại trong Vực giới, thể hồ quán đỉnh, khiến cho tu vi của hắn bay vọt. Lúc ấy hắn chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, không thấy rõ dung nhan của đối phương. Nhưng giờ phút này, khi nhìn lão nhân trước mắt, hắn dường như có cảm giác quen thuộc không hiểu, điều này làm hắn hiểu được, người trợ giúp hắn chính là Tôn giả cường đại trước mặt này.

- Ngồi cả đi!

Lại một câu vang lên, vị Tôn giả kia vẫn nhắm mắt, đôi môi cũng không chút mấp máy, nhưng giọng nói lại trực tiếp truyền vào trong đầu bọn họ, trong lòng bọn họ. Giống như có một luồng ma lực, làm cho lòng bọn họ cộng hưởng theo giọng nói kia.

Mang theo vài phần kính ngưỡng, mọi người chậm rãi ngồi xuống, nhưng toàn thân lại không được tự nhiên. Trước mặt bọn họ chính là Tôn giả, là cấp bậc Tôn Vũ cảnh cường đại, phất tay có thể bổ núi, chặn lại trường giang, giờ phút này, Tôn giả liền ở trước mặt bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc