TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Tâm tư Tử Nam rất đơn giản, gã hi vọng tạo cơ hội cho hai đứa con gái của mình chung đụng với Lâm Phong.

Tử Linh còn nhỏ hơn mấy tuổi so với Lâm Phong, mà Tử Y thì xấp xỉ với Lâm Phong, mặc dù tướng mạo hai ngươi không được xinh đẹp khuynh thành, nhưng cũng có mấy phần thùy mị, hơn nữa, thiên phú cũng không tệ. Nếu Lâm Phong có thể coi trọng một trong hai người thì đó là một chuyện không tệ.

Dĩ nhiên, dù Lâm Phong không coi trọng hai nàng thì cũng có thể bảo vệ hai người bình an, vậy sao lại không làm.

Mà lúc này, Tử Linh cùng Tử Y đều kinh hãi nhìn Tử Nam, cha của các nàng lại gọi Lâm Phong là thiếu hiệp?

– Cha! Cha gọi hắn là gì?

Ánh mắt Tử Linh chớp động không ngừng, bình thường cha nàng rất ít khi quát mắng nàng, nhưng hôm nay đã mắng to hai lần, đều cũng là vì Lâm Phong.

– Tử Linh, Tử Y, hai đứa các con quá kỳ cục rồi! Tu vi của Lâm thiếu hiệp, các con còn xa mới có thể so được. Hắn nhịn các con là vì hắn khiêm tốn rộng lượng, các con lại không biết tốt xấu, còn dám sai sử thiếu hiệp, quả thực quá kỳ cục!

Tử Nam nhìn hai đứa con gái của mình mà quát lớn, trong giọng nói mang vài phần thâm ý:

– Lần này, ta để Lâm thiếu hiệp đi cùng hai con, hai đứa các con nên thỉnh giáo thiếu hiệp chỉ giáo nhiều nhiều vào, thân cận hơn một chút.

– Tu vi của hắn, chúng ta còn xa mới sánh bằng?

Tử Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, tò mò đánh giá một phen rồi nói:

– Cha, cha có lầm không đó?

– Cha, cha đừng dễ tin người, để người ta đầu độc.

Tử Y cũng không tin, ả là thiên tài có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, tuổi của Lâm Phong xấp xỉ với ả, dù không phải là phế vật thì cũng không thể nào so sánh với ả.

– Im miệng, ngay cả là ta mà hai con cũng không nghe sao?

Tử Nam có chút bất đắc dĩ, lại quát lên lần nữa:

– Còn không mau đi thu dọn đi, chuẩn bị lên đường.

– Ah!

Tử Linh le lưỡi, sau đó liền kéo tay Tử Y mà chạy.

Nhìn hai người rời đi, Tử Nam lắc đầu, nhìn về Lâm Phong cười khổ nói:

– Thiếu hiệp, là hai đứa không tốt, xin đừng trách.

Lâm Phong cười khẽ, không để ý lắc đầu. Lúc này Tử Nam mới yên lòng, trong lòng thầm nghĩ, khó trách Lâm Phong có cảnh giới cao như vậy, lòng dạ rộng rãi vượt xa người bình thường.

Hai người Tử Linh cũng chỉ tùy ý thu thập vài thứ quần áo tùy thân để tiện cho việc lên đường.

Bên ngoài Tử Vi sơn trang, Tử Linh, Tử Y cùng Lâm Phong cưỡi trên ba con Thiên Lý Tuyết. Đúng như tính toán của Tử Nam, lần đi Tử Phủ này, chỉ có ba người Lâm Phong.

Vốn gã với thân phận chủ nhân của chi mạch này, tất phải đi một chuyến. Nhưng gã nghĩ người Tử Phủ thấy hai đứa con gái của mình đi cùng Lâm Phong thì có thể hiểu gã.

– Lâm thiếu hiệp, hai đứa con gái của ta, phiền toái thiếu hiệp chiếu cố rồi.

Tử Nam dặn dò một tiếng, Lâm Phong khẽ gật đầu, nói:

– Ta sẽ bảo đảm hai nàng an toàn tới được Tử Phủ.

Lâm Phong cũng không nói chuyện trở lại, Tử Nam tất nhiên cũng hiểu được, nhưng gã cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Nếu Lâm Phong coi trọng hai đứa con gái của gã, tự nhiên sẽ quay lại, nếu không để ý thì cũng không sao.

– Cha, con cùng Tử Y tỷ cùng đi thì còn có chuyện gì chứ, chúng con đi đây.

Tử Linh quay đầu lại nói một tiếng, sau đó liền vỗ đuôi ngựa, nhất thời, Thiên Lý Tuyết lao vọt mà đi.

Tử Y cùng Lâm Phong cũng giục ngựa theo sát phía sau, đuổi theo Tử Linh.

– Lâm Phong, ngươi đã nói gì với cha ta, lại làm cho người tin ngươi như vậy.

Rong ruổi trên đường lớn, Tử Y chạy song song với Lâm Phong, nhìn Lâm Phong lớn tiếng nói.

– Ta cũng không nói cái gì.

Lâm Phong đạm mạc nói, cũng không nhìn Tử Y một cái. Tử Y thấy thế liền lộ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng.

– Tỷ, muội nghĩ là cha thấy hắn lớn lên đẹp trai phong độ, muốn tác hợp cho hai người!

Tử Linh chạy trước nghe vậy liền cười nói. Tử Y nghe được liền trợn mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói:

– Ta không lấy một tên phế vật làm chồng.

Nói xong, trường tiên trong tay Tử Y vung lên, Thiên Lý Tuyết hóa thành một luồng gió, lập tức vụt qua người Lâm Phong, vô cùng mau lẹ.

Lâm Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, giờ phút này, hắn còn suy nghĩ về cô gái phải làm đám cưới với Tử Quỳnh có phải là Đoàn Diệp Hân hay không.

Tử Vi sơn trang cách Tông gia Tử Phủ khoảng hai ngày đường, mà ngày đại hôn của Tử Quỳnh là ở ba ngày sau.

– Ùng ùng…

Một tia chớp xét qua chân trời, chiếu sáng cả màn đêm, từng hạt mưa nặng nề không ngừng đập xuống đại địa, làm cho con đường phía trước núi Tử Kim trở nên lầy lội khó đi.

Tử Kim Sơn là một ngọn sơn mạch liên miên bất tận, Tử Phủ cũng tọa lạc ở trên Tử Kim Sơn.

Lúc này, dưới chân Tử Kim Sơn, trong một gian nhà cỏ cũ nát, ba con Thiên Lý Tuyết trực tiếp lao vào mái hiên, sau đó có ba bóng người liền từ trên lưng Thiên Lý Tuyết nhảy xuống, chạy vào trong gian nhà cỏ rộng rãi.

– Khí trời thật quỷ quái, cũng đã tới dưới chân Tử Kim Sơn rồi, vậy mà còn có mưa lớn như vậy, vốn là hôm nay có thể tới Tử Phủ mà thoải mái ngủ một giấc rồi.

Cả người Tử Linh ướt nhẹp, mở miệng mắng to, quần áo ướt dính lấy thân thể của nàng, lộ ra thân hình đã trổ mã, có thể thấy rõ những đường cong mê người kia.

Nhưng vào lúc này, Tử Linh liền cảm giác được có người nhìn mình, nàng nhướng mày, bên trong nhà cỏ có ba người đang ngồi dưới đất, vừa thấy nàng đi vào liền đưa mắt quét ngang quét dọc lên người nàng, ánh mắt mang theo mấy phần tà ác lõa lồ.

Thân thể trở nên lạnh lẽo, Tử Linh đột nhiên trầm mặc, thấy ba ánh mắt tà ác như thế, trong lòng nàng vẫn có một chút sợ hãi.

Lúc này, Tử Y cùng Lâm Phong cũng đi vào, hai người cũng không khác gì Tử Linh, cả người ướt nhẹp. Hơn nữa, trên mặt Lâm Phong đã mang lên một cái mặt nạ màu bạc.

Tử Y cũng nhận được ba ánh mắt kia, lạnh lùng liếc qua, trên người lộ ra mấy phần lãnh ý, mấy tên này, chắc chắn không phải là kẻ tốt lành gì.

Nhưng trong ánh mắt ả cũng có mấy phần cảnh giác, dù sao, giờ phút này bọn họ đã rời xa Tử Vi sơn trang, bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận thì tốt hơn. Ả kéo lấy Tử Linh, hai người tới một góc trong nhà cỏ rồi ngồi xuống.

Còn Lâm Phong thì đi nhặt một ít gỗ vụn trong nhà cỏ, sau đó liền chất đống trước người Tử Linh cùng Tử Y. Một ngọn lửa bùng lên, Lâm Phong ngồi một bên giữ cho lửa không ngừng cháy, như vậy có thể làm cho áo quần trên người nhanh khô hơn một chút.

Ba tên kia liếc nhìn Lâm Phong một cái, thấy Lâm Phong cúi đầu, không ngừng nhóm lửa, tựa như không chú ý tới ba người bọn họ.

– Không có tiền đồ, thật sự không hiểu trong đầu cha đang nghĩ gì, vậy mà để một tên phế vật như vậy đi theo chúng ta.

Tử Y thấy Lâm Phong chỉ biết làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, chẳng những ả không cảm kích mà ngược lại còn giễu cợt Lâm Phong một tiếng, trên mặt lộ ra khinh bỉ rõ ràng.

Khi một người đã coi ngươi không vừa mắt, vô luận ngươi làm gì cho đối phương thì kẻ đó cũng không thuận mắt, cuối cùng, Tử Y coi thường Lâm Phong, vẫn là do ả cho rằng Lâm Phong có thực lực thấp hơn. Nếu ả biết thực lực của Lâm Phong còn mạnh hơn cả cha ả, lúc đó không biết ả sẽ có cảm thụ thế nào.

Tử Y cũng không biết, lời của ả căn bản không có ảnh hưởng chút nào tới Lâm Phong, bởi vì Lâm Phong căn bản không quan tâm tới ả, tự nhiên cũng không để ý tới lời nói của ả.

Dĩ nhiên, đối với hành động không phân biệt tốt xấu của Tử Y, hắn đã không còn nửa điểm hảo cảm với ả.

– Lão đại, huynh thấy hai con bé này thế nào?

Lúc này, một tiếng cười gian truyền ra, một tên ngồi đối diện vừa nói vừa đưa mắt quét qua quét lại trên người Tử Y và Tử Linh, ánh mắt cực kỳ càn rỡ.

– Ta thích con bé lạnh lùng kia hơn một chút, phía trên đủ tròn, phía dưới đủ vểnh, lại có mầy phần thành thục ý vị, nếu chơi được nhất định rất sung sướng. Chỉ là không biết đến lúc chơi đùa thì ả còn có thể lạnh lùng như bây giờ hay không.

Ánh mắt của tên lão đại kia lộ ra lục quang, liếc qua hai chỗ đầy đặn nhất của Tử Y. Cả người đều ướt nhẹp, áo dán chặt lấy bộ ngực đồ sộ, làm cho thân hình Tử Y đặc biệt nẩy nở, đúng là rất mê người.

Nghe được những lời dâm uế của đối phương, sắc mặt Tử Y trở nên lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm vào đối phương, trên người lộ ra lãnh ý.

– Lão đại, huynh nhìn kìa, cô nàng này giận rồi, không dễ chơi! Ta lại thích con bé non tươi kia hơn, chẳng những khả ái, vóc người cũng không tệ.

Một tên khác chưa nói gì cũng đã mở miệng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Tử Linh, tà quang trong mắt lóe lên.

Ba tên này, ngươi một câu ta một câu, vậy mà không chút e dè che đậy, ánh mắt nhìn về Tử Linh cùng Tử Y như là đang nhìn con mồi của mình.

Về phần Lâm Phong đang nhóm lửa kia thì bị ba người không thèm để ý.

Tử Linh khẽ nhích lại gần Tử Y, mặc dù nàng luôn hoạt bát, nhưng chân chính gặp phải tình cảnh này thì lại có chút sợ hãi.

– Thật không biết xấu hổ, các ngươi còn nói thêm một câu nữa…

Hàn ý trên người Tử Y trào ra, ả đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người đối diện.

– Chậc, chậc, cái đường cong kia thật không tệ, phía trên còn có thể nhìn rõ hình dạng kìa.

Tên lão đại kia tròn mắt nhìn lên nữa thân trên của Tử Y, giống như là đang đánh giá một nữ nhân trần truồng.

Bình luận

Truyện đang đọc