TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Nhìn thấy Lâm Phong dễ dàng phá tan được Lạc Hà chưởng, xuyên thủng bàn tay của Ngô Cương, đôi mắt Vân Hi lóe lên. Người thanh niên này thật lợi hại.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Lòng bàn tay Ngô Cương nhỏ máu. Mắt hắn lộ vẻ âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Người này thực sự là người của tông môn nào vậy? Vì sao hắn chưa từng nghe nói qua về hắn.

Tuy rằng hắn vừa mới nói, ngoại trừ Bát đại công tử ra hắn không để ý tới bất kỳ ai, là có chút khoa trương. Đó là do hắn tự cao tự đại nói lời ngông cuồng. Nhưng người của các tông môn khác có thể chống lại hắn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn biết, tuyệt đối không có nhân vật nổi danh nào như Lâm Phong này.

- Ngươi là Lâm Phong?

Lúc này, Vân Hi đứng bên cạnh, chớp đôi mắt, khẽ nói.

Lâm Phong chính là cái tên khiến cho toàn thành cổ Thiên Lạc chấn động. Kẻ ngông cuồng tuyệt thế, chỉ khoảng mười tám tuổi, nhưng chém Băng Nguyên, đánh bại Đao công tử Lãnh Nguyệt, thậm chí giết chết bốn cường giả Huyền Vũ cảnh. Tại Lạc Hà tông, có rất nhiều tỷ muội trong tông môn đều từng bàn tán về Lâm Phong.

Vân Hi cũng từng vài lần tưởng tượng về khuôn mặt của Lâm Phong. Trong ấn tượng của nàng, Lâm Phong hẳn là người bá đạo, thô lỗ. Nhưng giờ phút này, người thanh niên đứng ở trước mắt nàng lại thanh tú, tuấn dật như vậy. Chỉ có điều khí chất và ngạo khí ngông cuồng trên người hắn, khiến nàng nhớ tới cái tên này.

Lâm Phong nhìn Vân Hi một chút, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười mỉm. Hắn quay về phía nàng khẽ gật đầu. Nụ cười này lại làm cho Vân Hi không nhịn được thầm run rẩy.

- Hắn gật đầu. Quả thật là Lâm Phong.

Từ xưa tới nay, mỹ nhân ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, mỗi người trong Lạc Hà tông các nàng đều từng muốn mở mang kiến thức một chút về phong thái ngông cuồng của Lâm Phong. Giờ phút này Vân Hi thấy được, ánh mắt đã nhìn thấu. Nụ cười khiến người ta cảm thấy thấy giống như gió xuân ấm áp.

So với Lâm Phong, sắc mặt của Ngô Cương có vẻ quá mức xấu xí. Thậm chí ngay cả tư cách so sánh với Lâm Phong cũng không có.

- Lâm Phong!

Ngô Cương thoáng run lên. Khi nghe được cái tên này, trong mắt hắn đột ngột hiện lên sự sợ hãi.

Lâm Phong ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có thể giết chết. Hơn nữa, hắn từng chém giết chết Băng Nguyên của Băng Tuyết sơn trang. Cho nên, Lâm Phong chắc chắn dám giết hắn. Cho dù là Lạc Hà tông, hắn chắc chắn sẽ không nương tay.

- Lâm Phong, việc này có lẽ có chút hiểu lầm.

Trên mặt Ngô Cương chợt hiện lên một nụ cười, ôn hòa nói. Hắn đã quên mất vừa nãy hắn đã bá đạo thế nào, quên mất trên tay mình vẫn đang chảy máu.

- Hiểu lầm sao?

Khóe miệng Lâm Phong hiện ra một nụ cười lạnh:

- Bá Đao, có hiểu lầm sao?

- Hắn và mấy vị nữ tử này đều là người của Lạc Hà tông. Có hai vị nữ tử bị Mạc Thương Lan giết chết. Hắn biết rõ ràng không đối phó được Mạc Thương Lan, muốn giết ta làm kẻ thế mạng. Mặt khác, hắn còn dự định làm nhục sau đó giết chết nữ tử còn lại. cũng đổ luôn việc này lên người ta. Chuyện này rất rõ ràng, không có hiểu lầm.

Bá Đao lạnh lùng nói ra, khiến sắc mặt Ngô Cương trở nên âm trầm.

- Chuyện này đúng là hiểu lầm. Ta không biết hắn là bằng hữu của Lâm Phong ngươi.

Ngô Cương vẫn cười nói.

- Vậy thì như thế nào? Ngươi uy phong như vậy, giết người để thế tội. Như vậy hiện tại ta muốn giết ngươi, ngươi cũng giết ta là được.

Lâm Phong nở nụ cười lạnh như băng. Bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía trước.

Nụ cười trên mặt Ngô Cương trở nên cứng đờ.

- Lâm Phong, chuyện thế gian đơn giản chỉ có một từ lợi. Ngươi có thể đưa ra điều kiện. Mặt khác, vị sư huynh Vân Hi xinh đẹp thanh thuần của ta, nếu như ngươi thích, có thể tùy ý đùa bỡn. Ngươi xem thế nào?

Bước chân của Ngô Cương hơi lùi về phía sau. Chưa chiến đấu, tâm hắn đã khiếp đảm. Uy danh của Lâm Phong ở bên ngoài, khiến hắn không dám chiến đấu nữa.

- Ngươi thật vô liêm sỉ.

Vân Hi nghe thấy Ngô Cương nói vậy, sắc mặt liền cứng đờ. Ngô Cương quả thực vô liêm sỉ đến mức cực điểm.

- Đồ cặn bã.

Bước chân của Lâm Phong thoáng động. Thân hắn giống như huyễn ảnh. Mà lúc này, tay Ngô Cương cũng thoáng động. Khí độc nhất thời tràn ngập không gian, khiến Lâm Phong vừa thoáng động, bước chân chợt ngừng lại. Ống tay áo vung lên. Nhất thời khí độc bị thổi tan. Mà giờ phút này, Ngô Cương lại bắt lấy Vân Hi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Lâm Phong, ngươi xem sư muội ta thanh thuần như vậy. Hơn nữa nàng còn có hứng thú đối với ngươi. Ngươi nói xem chết như vậy, có phải sẽ rất đáng tiếc hay không?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng. Hắn không nghĩ tới còn có loại người như vậy. Dùng Vân Hi để uy hiếp hắn, như vậy tính là gì? Vân Hi là sư muội của Ngô Cương hắn, lại không quen biết với Lâm Phong hắn. Nhưng Ngô Cương lại cố tình làm ra loại chuyện như vậy. Chuyện này đúng là không thể nói được gì nữa.

Vân Hi cũng không nghĩ tới Ngô Cương sẽ làm ra chuyện như vậy. Có thể nói là không hề logic. Nhưng, nàng nhìn ánh mắt của Lâm Phong lại vẫn có chút chờ mong. Nàng đã nhìn thấy Mạc Thương Lan biến hai vị sư tỷ của nàng trở thành thây khô, lại nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Ngô Cương, nàng cảm thấy nản chí nhắn lòng. Trong lòng nàng cảm thấy trống vắng, dường như muốn tìm nơi gửi gắm tâm linh.

Vào lúc này, bóng dáng ngông cuồng trong tưởng tượng nàng lại xuất hiện. Hơn nữa hắn còn trẻ, anh tuấn, khiến nàng đang nản chí nhắn lòng, chợt nảy sinh ra cảm giác khác thường. Nữ nhân trong lúc đang thương cảm, dễ dàng nhất bị người khác lúc yếu đuối mà vào, cũng chính bởi vì điều này.

- Ngươi thật không biết xấu hổ.

Lâm Phong nhìn Ngô Cương, lạnh lùng nói.

- Vậy thì thế nào. Lâm Phong, ngươi nhẫn tâm để cho một khuôn mặt thuần khiết như vậy héo tàn hay sao. Ngươi nhìn sư muội ta một chút đi. Da dẻ mịn màng thế này. Nàng vừa mới bước sang tuổi mười bảy thôi.

Ngô Cương hoàn toàn không để ý tới Lâm Phong, tiếp tục nói. Một con dao găm lạnh lẽo xẹt qua trên mặt Vân Hi.

Lâm Phong nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Vân Hi. Hắn thật có chút không đành lòng ra tay. Mặc dù hắn và đối phương chưa bao giờ quen biết.

- Ha ha, mị lực của mỹ nhân đúng là rất lớn. Sư muội, các ngươi không phải thường xuyên bàn tán về Lâm Phong sao? Bây giờ nhìn lại, Lâm Phong hắn dường như cũng có ý đối với muội. Muội xem sư huynh đối với muội có tốt không? Ta tác hợp cho hai người.

Ngô Cương tiếp tục lạnh lùng nói, mang theo Vân Hi chậm rãi lùi về phía sau.

Vân Hi cảm thấy lòng cực kỳ phức tạp. Ngô Cương là sư huynh của nàng, lại tà ác vô sỉ như vậy, lấy mạng của nàng để uy hiếp người xa lạ. Lâm Phong và nàng chưa từng quen biết. Hắn lại vì nàng, không động thủ giết Ngô Cương. So sánh giữa hai người lại khác biệt tới như vậy.

Từ phía xa, từng bóng dáng lóe lên, chạy về phía bên này. Nhìn thấy bóng dáng từ phía xa chạy tới, Lâm Phong khẽ nhíu mày. Mà trên mặt Ngô Cương lại lộ vẻ vui mừng.

Con dao găm trong tay hắn lặng lẽ biến mất. Ngô Cương mang theo Vân Hi không ngừng lùi về phía sau, la lớn:

- Các vị trưởng lão đến thật đúng lúc. Có người muốn giết người của Lạc Hà tông ta.

Đám người đang chạy tới chính là người của Lạc Hà tông. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tới bên cạnh Ngô Cương.

- Ngô Cương, xảy ra chuyện gì vậy?

Một người của Lạc Hà tông nhìn lướt qua hai thi thể đang nằm ở phía trước, lạnh lùng nói.

- Trưởng lão, tặc nhân Lâm Phong đánh lén chúng ta, giết người của Lạc Hà tông ta, còn có ý định làm nhục Vân Hi sư muội. Cũng may ta liều mạng bảo vệ, mới có thể không để Lâm Phong thực hiện được ý định của mình. Vừa vặn, các vị trưởng lão đến đây.

Ngô Cương mở miệng nói, khiến những người của Lạc Hà tông liền trở nên lạnh lùng. Từng người lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lâm Phong.

- Trưởng lão, Ngô Cương hắn vô sỉ. Có một người khác giết hai vị sư tỷ. Mà người muốn làm nhục ta chính là Ngô Cương. Vừa rồi hắn còn cầm dao găm đặt ở trên mặt ta, uy hiếp Lâm Phong.

Vân Hi lo lắng nói. Tên Ngô Cương này quá vô sỉ, đổi trắng thay đen.

- Sư muội, ta bắt muội uy hiếp Lâm Phong sao? Muội và Lâm Phong có quan hệ như thế nào? Ta biết muội bị lời nói của Lâm Phong mê hoặc, nhưng ở trước mặt các vị trưởng lão, muội cũng không nên bênh vực người ngoài như vậy.

Ngô Cương lạnh lùng nói một tiếng, tức giận khiến Vân Hi tức giận, sắc mặt tái nhợt. Trong lúc nhất thời nàng nói không ra lời.

- Vân Hi, đừng có hồ đồ.

Một trưởng lão lạnh lùng nói một câu, khiến ánh mắt Vân Hi chợt ngưng trọng, nhìn người kia, nói:

- Sư tôn. Ngay cả sư tôn cũng không tin con sao? Đúng là Ngô Cương làm vậy.

- Được rồi, câm miệng cho ta.

Trưởng lão kia lại quát một câu, khiến đôi môi của Vân Hi run rẩy. Mà trên mặt Ngô Cương lại hiện lên một nụ cười lạnh.

Hay cho một nữ nhân đơn thuần ngu xuẩn. Ngô Cương hắn là người thế nào? Hắn chính là thiên tài của Lạc Hà tông, được tông môn xem là trọng điểm bồi dưỡng. Đừng nói những trưởng lão này không nhìn thấy, cho dù bọn họ thật sự tận mắt thấy chuyện vừa rồi, cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt. So sánh giữa Ngô Cương và Vân Hi, đối với Lạc Hà tông mà nói bên nào nặng bên nào nhẹ căn bản không cần nhiều lời.

Những trưởng lão này là người thế nào. Mỗi người đều là lão gia hoả, căn bản không cần phải đi làm rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần biết hắn là Ngô Cương là được. Người sai nhất định là Vân Hi, không phải là Ngô Cương.

Ánh mắt của trưởng lão Lạc Hà tông đều tập trung trên người Lâm Phong. Trong ánh mắt lộ rõ hàn ý.

- Lâm Phong, ngươi thật to gan. Dám giết người của Lạc Hà tông ta.

Trong đó có một vị trưởng lão lạnh lùng nói. Ngay lập tức, đám người của Lạc Hà tông liền bao vây xung quanh Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn đám người này, đôi mắt lạnh như băng. Vừa nãy, Ngô Cương xem Bá Đao là người chết thế. Bây giờ, những người của Lạc Hà tông này, bởi vì lời nói dối của Ngô Cương, cho nên muốn Lâm Phong hắn làm người chết thế sao?

Điều Lâm Phong hắn nhìn thấy, đương nhiên phải thấu triệt hơn so với Vân Hi. Hắn sao có thể không rõ những người này có suy nghĩ thế nào.

Nhưng muốn cho Lâm Phong hắn làm người chết thế, có thể dễ dàng như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc