TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong sau khi bước vào thần miếu, động tác không dừng, lập tức đi đến trước thanh kiếm thứ bảy, trong mi tâm, bảy viên hạt giống tu luyện hóa thành tinh quang, trong nháy mắt liên kết với tinh quang từ thanh tiểu kiếm kia phát ra.

Ông, ông...

Trong khoảnh khắc, một đạo khí tức lăng lệ, sắc bén không gì sánh kịp linh hoạt giáng lâm xuống người Lâm Phong, kiếm ý điên cuồng ngập trời, toàn bộ quần áo của Lâm Phong đều bị thổi cuốn lên.

Ầm ầm…

Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người bao gồm đầu óc, linh hồn đều rung lên, ở trong đầu của hắn xuất hiện một vùng không gian hoang vu, mảnh không gian hoang vu này vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ giọng nói gì, chỉ có một khoảng không, bầu trời và mặt đất.

Nhưng vào thời khắc này, dường như từ cửu thiên mà đến, một thanh kiếm, vô cùng lớn, từ khoảng không giáng xuống, mũi kiếm hướng xuống, mang theo kiếm khí đáng sợ, ép thẳng xuống phía dưới.

Ý thức của Lâm Phong gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm này, chỉ cảm thấy thân thể đang hơi rung động.

Ầm!

Đầu của Lâm Phong lại rung lên một lần nữa, thanh kiếm kia cắm vào mặt đất, ngay lúc mũi kiếm còn chưa ngập nền đất, mặt đất đã xuất hiện một đạo lốc xoáy kiếm khí, dường như trên mặt đất, cát vàng đều hóa thành kiếm hình.

Thương thiên, đại địa, trong không gian hư vô mờ mịt, không có bất cứ cái gì, chỉ có một thanh kiếm.

Giống như Phật Ma thần miếu, lần này Lâm Phong lấy được, không phải công pháp hoặc võ kỹ hùng mạnh, ở thần miếu kia, hắn chiếm được Phật ma kỷ nguyên, mà ở kiếm thần miếu này, hắn lấy được, chỉ có một thanh kiếm cắm trên đại địa ở trong không gian hoang vu.

Lúc này, không gian mênh mông trong Đọa Thiên Ma Vực lại bắt đầu run lên.

Ở bên ngoài Đọa Thiên Ma Vực, Tuyết Vô Thường vẫn đứng trong hư không như trước, những người còn lại cũng đứng tại vị trí của mình, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Đọa Thiên Ma Vực đang rung động phía dưới.

Rốt cục lại rung động, là dấu hiệu kết thúc vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực sao?

Lần trước Đọa Thiên Ma Vực rung động, làm cho cả Đọa Thiên Ma Vực phát sinh kịch biến, ánh mắt của bọn họ cũng không thể nhìn xuyên thấu không gian của Đọa Thiên Ma Vực để quan sát tình hình bên trong.

Giờ phút này, bọn họ đều muốn biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người chết đi, và có bao nhiêu người chiếm được kỳ ngộ ngàn năm có một.

Trong lòng bọn họ cực kỳ tò mò, nhưng chỉ có thể chờ ở đây, chỉ sợ cho dù là Tuyết Vô Thường chính hắn hiện tại cũng không biết trong Đọa Thiên Ma Vực đang diễn ra cái gì.

Chỉ thấy giờ phút này ánh mắt Tuyết Vô Thường lóe lên, nhìn chằm chằm xuống Đọa Thiên Ma Vực trống rỗng, trong lòng tự nói.

- Tòa thần miếu thứ ba đã mở, sứ mạng của Đọa Thiên Ma Vực đã kết thúc, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất cũng nên chấm dứt, không biết ba người chiếm được thần miếu kỳ ngộ là những ai.

Tuyết Vô Thường thì thào tự nói, ở trong Đọa Thiên Ma Vực, lúc đám người bước vào thần miếu, cơ bản không được coi là mở ra thần miếu, chỉ có ai lấy bảy viên hạt giống tu luyện, khắc sâu vào chí bảo trong thần miếu, mới chân chính được xem là mở ra thần miếu, dẫn phát Đọa Thiên Ma Vực rung động.

Ông...

Một cỗ khí thế cuồn chộn truyền đến, mọi người chỉ thấy bụi mù xẹt qua trước mặt, như thể là ngày tận thế đang đến, khiến ánh mắt của bọn họ đều mở to, gắt gao nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Khi khói bụi dần tản đi, Đọa Thiên Ma Vực giờ phút này hiện ra trong tầm mắt của bọn họ, là một mảnh đất bằng phẳng, ở trên đó, có người đang chiến đấu, có người đang tu luyện, cũng có người đã hóa thành thi thể nằm trên mặt đất, mà Đọa Thiên Ma Vực mênh mông thần kỳ lại biến mất, theo gió biến mất, thậm chí không có bất kỳ dấu hiệu gì.

- Đọa Thiên Ma Vực, quá thần kỳ.

Mọi người trong lòng âm thầm run lên, dần dần khôi phục bình tĩnh, nhìn đám người còn sót lại.

Đã chết, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất đã chết thật nhiều người, thi thể còn nằm ở trên mặt đất, giờ phút này số lượng người còn sống, không ngờ chỉ có sáu bảy mươi người, đã chết hơn một nửa.

Thật là đáng sợ, Đọa Thiên Ma Vực đã bóp chết vô số thiên tài, những người đó đều là Tuyết Vực tuyệt đỉnh thiên tài ở đại quốc của mình, hiện giờ lại lẳng lặng nằm trên mặt đất, bọn họ lúc đến hưng phấn bao nhiêu, vì võ đạo, vì vinh quang, nhưng hiện giờ đã hóa thành bụi đất, chết nơi đất khách quê người.

- Tốt lắm, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất chấm dứt, mọi người, đình chỉ chiến đấu.

Tuyết Vô Thường nói, giọng nói cuồn cuộn từ hư không rơi xuống, giáng lâm trên mặt đất, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người.

Những người đang chiến đấu đều lập tức dừng lại, Đọa Thiên Ma Vực và thần miếu đều đã biến mất không thấy, hạt giống tu luyện trong mi tâm cũng không còn, tiếp tục chiến đấu nữa cũng không có ý nghĩa.

Ánh mắt nhìn chung quanh tả hữu, đám người đều đang quan sát những người còn sống, xung quanh đỉnh cột đá cùng với trên mặt đất sườn núi có vô số ánh mắt, đang đánh giá những người còn sống, nhất là những gia tộc hoặc thế lực lớn có con cháu tham gia đại hội Tuyết Vực, bọn họ nhìn chằm chằm đám người, cố tìm kiếm hình ảnh con cháu của bọn họ trong những người còn sống.

Rất nhiều người sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo, khó coi, bởi vì đệ tử trong gia tộc hoặc thế lực của bọn họ biến mất hoặc chết rồi, hy vọng trong nháy mắt đã tan biến.

Giống như Vũ Lưu Thủy, trước khi Đọa Thiên Ma Vực rung động lần đầu tiên, bọn họ còn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong, hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh chết hai vị thiên tài cuối cùng của Vũ gia, Vũ Cầm và Vũ Kiếm, cho nên lần này ánh mắt của hắn tìm kiếm không phải Vũ Cầm và Vũ Kiếm, mà là Lâm Phong, hắn muốn biết Lâm Phong còn sống hay không.

Rất nhanh, hắn từ trong đám người tìm được thân ảnh của Lâm Phong, đang nhắm mắt khoanh chân ngồi ở một góc, vô cùng an tĩnh, dường như là đang tu luyện.

Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Vũ Lưu Thủy ánh mắt lập tức trở nên âm trầm.

Nhưng đám người Hàn Man Tiêu Nhã, lại đang mỉm cười, Lâm Phong vẫn bình yên vô sự.

- Vũ Lưu Thủy, sau đây nơi này không còn có việc của Vũ gia các ngươi rồi, các ngươi có lẽ nên quay về Tuyết Nguyệt đi thôi.

Nguyệt Thanh Sơn nhìn Vũ Lưu Thủy, lãnh đạm châm chọc một tiếng, Nguyệt Thiên Mệnh cũng bình yên vô sự đứng ở dưới đó.

Không chỉ có là Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh cũng không chết, người của Vạn Thú môn khóe miệng cũng lộ ra nét tươi cười, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất nguy hiểm này rốt cục đã vượt qua.

- Lấy thực lực của Vu Thanh, tiến nhập đại hội Tuyết Vực quyết chiến, nhất định có thể đạt được vị trí không thấp.

Bên cạnh Đằng Vu Yêu có người mở miệng nói, lập tức khiến trên mặt Đằng Vu Yêu lộ ra một chút ý cười.

- Vu Thanh không hổ là người có thiên phú mạnh nhất của Vạn Thú môn chúng ta, ta rất vui mừng.

Có thể được thấy đệ tử của mình đứng trên võ đài quyết chiến ở đại hội Tuyết Vực, đối với Vạn Thú môn cũng là một loại vinh quang, tuy rằng Vạn Thú môn bọn hắn ở nước Tuyết Nguyệt rất mạnh, nhưng nhìn rộng ra cả mười ba nước ở Tuyết Vực, lại không đáng là gì.

- Đúng, nhớ ngày đó, cái tên Lâm Phong kia còn muốn chống lại Vạn Thú môn ta, chẳng phải cũng đã chết sao, thật sự là đáng tiếc, nếu không để cho Vu Thanh tự tay giết hắn là tốt nhất.

Trên đỉnh cột đá, Nguyệt Thanh Sơn nghe thấy hai chữ Lâm Phong, trong đôi mắt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp, thiên phú dị bẩm, ngoại tôn của hắn, thật sự đã chết sao?

Trận chiến này, 144 thiên tài Tuyết Vực, chỉ còn lại gần sáu mươi chín người, đã chết đi bảy mươi lăm người, số người chết nhiều hơn số còn lại, một con số kinh khủng.

Đại biểu cho thế lực của tứ đại đế quốc tham chiến đại hội Tuyết Vực, mỗi một phương đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đều còn lại từ mười đến hai mươi người.

Trong số những người này, tất nhiên có những người thiên phú mạnh nhất, tám thiên tài mạnh nhất, đều bình an vô sự.

Vũ Mặc ánh mắt rét lạnh, con ngươi lạnh lùng quét quanh cả phiến không gian, rất nhanh, hắn phát hiện Lâm Phong, lúc này Lâm Phong đang khoanh chân mà ngồi, rất an tĩnh ngồi ở đó, dĩ nhiên là đang tu luyện.

Điều này làm cho sắc mặt của Vũ Mặc thật không tốt, rất hiển nhiên, Lâm Phong lại đã chiếm được bảo vật hùng mạnh nào đó trong thần miếu, rơi vào trong trạng thái tu luyện.

Mà Vũ Mặc hắn, thân là một trong bát đại cường giả, thu hoạch không ngờ không phải quá lớn.

- Vòng thứ hai, hy vọng ngươi không đụng phải ta.

Vũ Mặc lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, trong lòng âm thầm nói, nếu là gặp được Lâm Phong, hắn phải giết, còn có Đường U U, nữ tử kia dám phá hư chuyện của hắn, mặc dù diện mạo xinh đẹp, cũng phải giết.

Mà giờ khắc này, cách Lâm Phong không xa, có một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần.

Người này đồng tử lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt nheo lại, sát khí lộ rõ, người này rõ ràng chính là đế quốc Long Sơn một phương thế lực, Địch Long.

Lúc hắn ở trong Đọa Thiên Ma Vực, kỳ thật rất muốn giết Lâm Phong, hắn cũng nhìn thấy Lâm Phong, bất quá khi hắn nhìn thấy Lâm Phong, lại cảm giác thực lực của Lâm Phong tăng mạnh, có dấu hiệu đột phá, điều này làm cho sát ý trong lòng hắn càng đậm, nhất định phải diệt trừ Lâm Phong, chấm dứt hậu hoạn.

Nghĩ vậy, khi Địch long tới gần thân thể Lâm Phong, hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động, bạo phát, một quyền khủng bố bay thẳng đến Lâm Phong, cả người đều là sát ý, hắn muốn nhân cơ hội này giết chết Lâm Phong!

Bình luận

Truyện đang đọc