TUYỆT THẾ VŨ THẦN

- Kít….

Ngay khi Lâm Phong đang ngó xem người của hoàng thành có tới hơn, thì trên bầu trời xa xăm truyền tới tiếng rít gào đáng sợ.

Hắn giương mắt lên nhìn, ánh sáng đen thùi lóe lên khiến hắn phải híp mắt lại mà nhìn.

Sát khí, sát khí vô cùng nặng. Đứng đằng xa nhìn hắc quang kia, Lâm Phong cảm thấy sát khí này dường như sẽ ảnh hưởng tới tâm chí người.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, giật mình, sát khí ngút trời này quả thật quá mạnh.

- Quan tài, đó là quan tài!

Đám mây đen sì dần tan đi, để lộ ra những thứ bên trong. Mọi người thấy thì đều khiếp sợ, thứ được mây đen bao phủ chính là một chiếc quan tài vô cùng lớn.

- Đế quốc Hắc Vũ, người của Thiên Sát tông tới rồi.

Nhiều người đồng tử co rụt lại, thầm nhủ một tiếng, quan tài là tượng trưng cho Thiên Sát tông, thực hiển nhiên người của Thiên Sát tông tới thì người của Hắc Vũ đế quốc cũng sắp tới rồi.

- Thiên Sát tông, ta lại gặp mặt.

Lâm Phong thì thào một tiếng, lúc trước vụ tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh ở thành cổ Thiên Lạc đã có người của Thiên Sát tông ngàn dặm xa xôi từ đế quốc Hắc Vũ tới thành cổ Thiên Lạc ở Tuyết Nguyệt. Những người đó đều đi bằng quan tài, cực kỳ âm trầm, sát khí ngút trời.

Lúc này quan tài trên bầu trời bay tới khoảng không trên quảng trường, rồi lập tức xoay tròn, từ từ hạ xuống.

- Ầm!

Một tiếng vang khủng bố truyền ra, chiếc quan tài kia nện mạnh xuống quảng trường. Toàn bộ mọi người đều bị nó hấp dẫn, nhưng sau khi đập xuống đất thì quan tài này lại chẳng có động tĩnh gì, chỉ có sát khí lượn lờ xung quanh.

- Huyết Sát huynh, nếu tới đây rồi thì sao phải núp trong đó nữa, người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Từ giữa hư không xa xôi, có một giọng nói truyền đến. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người cao gầy trông tiều tụy từ từ bước đến, trông hắn bước đi chậm rãi thế nhưng mỗi bước lại vượt qua cả cây số, chỉ chớp mắt đã giáng lâm tới khoảng không bên trên mọi người.

- Kẻ kỳ quái.

Mọi người ngưng mắt nhìn, người vừa xuất hiện này toàn thân lộ ra khí tức cô quạnh, tĩnh mịch, hệt như một cây đã héo rũ.

Mà vừa rồi hắn gọi người trong quan tài mộc là, Huyết Sát!

Đệ tử mạnh nhất Thiên Sát tông của đế quốc Hắc Vũ, Huyết Sát.

Người trong hư không này là Khô Yêu Đồng, Khô Mộc!

Nghĩ vậy, nhiều người quay sang nhìn hắn, héo rũ, tĩnh mịch, dường như một chút sinh mệnh đều không có, chỉ đôi đồng tử khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Chỉ thấy đối phương quét mắt qua mọi người, mỗi khi nhìn ai thì kẻ đó lập tức cảm thấy hơi thở tử vong cô quanh bao phủ lấy mình, dường như sinh mệnh của mình cũng héo rũ đi theo.

Răng rắc…

Một tiếng vang nho nhỏ truyền đến, khiến mọi người không kìm được mà khẽ run.

Răng rắc, rang rắc…

Quan tài trên quảng trường kia từ từ mở ra, mọi người dường như ngừng hô hấp mà nhìn chằm chằm vào nó, Huyết Sát của Thiên Sát tông, không biết sẽ là nhân vật như thế nào.

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, mọi người đều cả kinh. Sát khí khủng bố tuôn trào, trung ương quảng trường đều bị sát khí màu đen bao phủ, cuối cùng sát khí dần tiêu tan, một thanh niên xuất hiện ở nơi đó.

Đây là một chàng thanh niên khá đẹp trai phong độ, tuy nhiên giữa vẻ đẹp trai phong độ đó lại lộ ra yêu khí và sát khí.

Đôi đồng tử kia trông cũng cực kỳ đáng sợ, trông như màu máu.

- Thiên Sát tông Huyết Sát, Khô Yêu đồng Khô Mộc!

Phía đế quốc Ngọc Lan, hai người đi ra, một nam một nữ. Nam lưng đeo cổ kiếm, Thất Tình kiếm Lăng Tiêu, còn nữ thì đeo cổ cầm, Lục Dục cầm Vũ Tiêu Diêu.

Mỗi người trong số họ đều là thiên tài, thiên tài xuất chúng.

Nhìn thấy Huyết Sát và Khô Mộc, Lăng Tiêu và Vũ Tiêu Diêu không nhịn được mà bước ra.

Mà Quân Mạc Tích lại có vẻ thản nhiên đứng ở một phía quản trường, không ra ngoài tranh phong với đám người đó.

Tiếng gió rít gào cực kỳ mạnh, bay vào trong tai đám người, ánh sáng mặt trời bị che phủ, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều quan tài, toàn bộ đều là sát khí đáng sợ, người của Thiên Sát tông theo Huyết Sát đến đây.

Hơn nữa phía sau quan tài là một đám người cưỡi yêu thú tới đây, người của đế quốc Hắc Vũ giáng lâm Mê thành.

Đế quốc Long Sơn, đế quốc Ngọc Lan cùng đế quốc Hắc Vũ lần lượt mà tới, kế tiếp chỉ còn đế quốc Thương Thiên nữa.

- Nghe đồn đế quốc Thương Thiên Đế Lăng có được Thương Thiên huyết, thực lực cường đại khôn cùng, không ai có thể địch nổi, là người giỏi nhất đại hội Tuyết Vực lần này, không biết hắn sẽ là bậc nhân vật chói mắt cỡ nào!

Có người xì xào bàn tán. Thương Thiên huyết Đế Lăng uy chấn đế quốc Thương Thiên, mà ngay cả người của quốc gia khác cũng nghe nói tới uy danh của hắn, phải nói là cực kỳ lợi hại.

- Còn có Bát Quái nhãn Vũ Mặc nữa, nghe nói thực lực khủng bố vô cùng, vì thế mà tám nhân tuyển hiện giờ của đại hội Tuyết Vực chính là hai người bọn họ rồi.

Tuy rằng đại hội Tuyết Vực vẫn chưa được tổ chức, nhưng rất nhiều người đều đứng xung quanh quảng trường với cảm xúc sục sôi dâng trào.

Bọn họ cuối cùng đã có cơ hội để nhìn thấy những nhân vật tuyệt đỉnh của tứ đại đế quốc, nhất là tám người này đều là những thiên tài chân chính, nổi tiếng khắp Tuyết Vực. Có thể nói tám người này nhất định sẽ đi ra khỏi Tuyết Vực, thậm chí trở thành cường giả của Cửu Tiêu đại lục, bước lên con đường võ đạo vô thượng, theo đuổi tôn giả.

Những nhân vật đỉnh thiên tương lai này, bọn họ sắp được nhìn thấy rồi.

Lâm Phong cũng chưa từng rời đi, hắn liếc mắt nhìn những bóng dáng đứng trên võ đài kia, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Những người này là thiên tài chân chính, khiến trong lòng hắn bỗng dưng sinh ra hào khí. Hắn muốn cùng những kẻ này cạnh tranh tỏa sáng, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đứng trên võ đài và được ngàn vạn người chú ý, kính trọng cùng ngưỡng mộ, mà hắn lại đứng ở dưới võ đài, không chút tiếng tăm, không ai nhận biết, thậm chí còn phải ngụy trang để tránh bị đuổi giết.

Đoàn Vô Đạo nổi danh cùng những kẻ này, được người ta xếp vào một trong những thanh niên mạnh nhất Tuyết Vực. Điều này khi còn ở Tuyết Nguyệt, Lâm Phong không hề biết, đến khi ra bên ngoài rồi hắn mới biết sức ảnh hưởng của Đoàn Vô Đạo khủng bố cỡ nào. Không nói tới tông chủ đế quốc Long Sơn, ngay cả người của các quốc gia khác trong Tuyết Vực đều biết tới uy danh của Đoàn Vô Đạo.

Lâm Phong dù thế nào cũng phải dẫm Đoàn Vô Đạo dưới chân, nhưng hiện giờ Đoàn Vô Đạo nổi tiếng Tuyết Nguyệt, Lâm Phong hắn lại không có tiếng tăm gì. Lâm Phong còn một con đường dài phải đi, con đường trở thành cường giả.

Mà cũng lúc này, ở đường vào Mê thành, hai con liệt mã rảo bước vào trong Mê thành.

Hai con liệt mã này toàn thân đỏ như máu, mà kỵ sĩ trên lung chúng toàn thân là bụi, mặc khinh giáp, nhưng khuôn mặt họ lại đeo chiếc mặt nạ màu đồng, trông có vẻ khá dữ tợn.

- Tuyết Vực Mê thành, tới rồi đây! Không biết Phong ca và người của đế quốc Long Sơn đã tới chưa?

Người có dáng người khỏe mạnh nhìn thấy đám người mênh mông trong Mê thành, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn. Bọn họ cưỡi Xích Huyết bảo mã tới đây, trải qua một tháng phóng đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đã từ Tuyết nguyệt đi tới Tuyết Vực Mê thành này, may là không đến muộn, đại hội Tuyết Vực vẫn chưa bắt đầu.

- Chắc là đến rồi.

Một người khác có giọng nói có phần trầm ổn hơn, ánh mắt dưới lớp mặt nạ màu xanh quét qua đám người.

- Tuyết Vực Mê thành, bất kể người ở nơi này là bản địa hay ngoại lai thì e là thực lực không hề yếu, Linh Vũ cảnh cấp cao ở Tuyết Nguyệt chúng ta đã được coi là vô cùng mạnh, Huyền Vũ cảnh đã được coi là cường giả lợi hại, mà ở nơi đây, Linh Vũ cảnh quá nhiều, Huyền Vũ cảnh đâu đâu cũng thấy.

- Đúng vậy Hàn Man, tuy chúng ta đã bước vào Huyền Vũ, nhưng ở đây cũng chẳng là gì cả.

- Ha ha, Phá Quân này, đây mới là thứ ta muốn nhìn thấy. Tướng quân cho ta tới đây có lẽ là vì hiểu rõ chúng ta, thấy nhiều cường giả, chúng ta mới tràn đầy khát vọng trở nên mạnh hơn. Không biết hiện giờ thực lực Phong ca như nào rồi, huynh ấy tham gia đại hội Tuyết Vực thì thực lực ít nhất cũng phải Huyền Vũ cảnh trung cấp ấy nhỉ.

Hàn Man cười sang sảng rồi nói.

Ngàn dặm xa xôi, cuối cùng cũng tới Tuyết Vực Mê thành, Liễu Thương Lan cho bọn họ tới đây, mà bọn họ cũng muốn gặp Lâm Phong, đồng thời cũng muốn từng trải hơn, có nhiều kinh nghiệm hơn.

Những lời mà Liễu Thương Lan nói với bọn họ, hai người bọn họ đều cảm thấy rất có lý, không thể làm ếch ngồi đáy giếng được nữa, đại lục này quá lớn, đi ra ngoài rồi chính là hy vọng.

Co đầu rụt cổ ở Tuyết Nguyệt thì vĩnh viễn chẳng có ngày nổi danh, không thể nhìn thấy được trời đất bên ngoài rộng lớn cỡ nào, không thấy được cường giả bên ngoài lợi hại ra sao.

- Đi, đi tìm Phong ca…

- Giá!

Tiếng vó ngựa như sấm, Xích Huyết bảo mã như một trận gió chạy nhanh trên đường cái ở Mê thành.

Bình luận

Truyện đang đọc