TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Nghe tiếng gió thổi qua bên tai, Lâm Phong dường như có thể cảm nhận được bi thương của cô gái, ca ca của nàng mới chỉ lớn như hắn, còn trẻ như vậy, có được thiên phú tốt, hắn mỗi ngày nhìn thấy cô gái đều là nhéo mặt nàng trên mặt nở nụ cười sáng lạn.

Một bức họa thật an bình, tươi đẹp, nhưng ca ca nàng, thanh niên như hắn, lại đột nhiên chết đi, lão nhân và cô gái sao có thể không bi thương.

Nhưng nụ cười của cô gái vẫn hồn nhiên sạch sẽ như cũ.

- Ca ca đi rồi, ông nội liền dẫn ta đi khắp ngõ nhỏ, ở trong núi sâu qua lại không ngớt, mỗi một lần nhìn thấy màu xanh biếc, chúng ta mới có thể dừng lại, nghỉ ngơi một chút. Lần này, tới thành Thiên Long, nhìn thấy dãy núi này, chúng ta cũng dừng lại, ở trong này sinh sống một thời gian ngắn.

Cô gái lại lên tiếng, lão nhân mang theo nàng dường như là đang tìm kiếm màu xanh biếc, tìm kiếm màu của sinh mạng.

- Cho nên đại ca ca, ngươi cùng ca ca ta trẻ tuổi, thiên phú như nhau, ngươi còn sống, có cái gì có thể làm cho ngươi không sung sướng, làm cho ngươi không bỏ xuống được đâu.

Cô gái chuyển ánh mắt, nhìn ánh mắt hơi có vẻ lạnh lùng của Lâm Phong, nhìn thấy nụ cười mặt trời kia, Lâm Phong lại sinh ra một chút xấu hổ. Hắn còn sống thật khỏe, tu vi của hắn sớm muộn sẽ khôi phục, hắn có cha mẹ yêu thương cùng nữ nhân đang đợi hắn, hắn có tư cách gì mà lạnh lùng như thế.

- Phùuuuu…

Thở ra một hơi thật dài, Lâm Phong bước đi, chậm rãi đi tới phía trước, hướng tới mảng màu xanh biếc kia.

Cô gái cũng bước chân, dường như cũng muốn đi qua.

- Tiểu Nhã.

Lão nhân gọi một tiếng, khiến cô gái dừng bước, lập tức quay đầu lại nhìn lão nhân, chỉ thấy lão nhân hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Để hắn đi một mình.

Cô gái liếc nhìn Lâm Phong, liền khẽ gật đầu, cũng không đi qua.

Lâm Phong một mình chậm rãi tiêu sái, đi qua sườn núi, hướng về mảnh màu xanh biếc kia.

Bước chân của hắn thong thả vẫn như trước, nhưng tâm lại yên ả, bước tới chỗ cao của ngọn núi, nơi này là đỉnh sườn núi.

Trước mắt hắn là một vách núi, cùng với xanh biếc mênh mông vô tận.

Nghỉ chân nhìn một chút, Lâm Phong chậm rãi ngồi xuống, sau đó nằm xuống, nhìn trời xanh mây trắng bị làm thành xanh biếc, lòng của hắn dạo chơi giữa đất trời.

Nhắm mắt lại, Lâm Phong dùng tâm hô hấp, hô hấp hơi thở sinh mạng.

Một lần nằm này chính là hơn một ngày, lão nhân và cô gái đều không tới quấy rầy hắn, giống như đã đem hắn quên đi.

Lâm Phong vẫn nằm ở nơi đó, nhưng chính hắn cũng nhớ rõ thân thể của mình lăn qua bao nhiêu lần, hắn cũng không cố ý ngăn cản lăn lộn tự nhiên, hô hấp của Lâm Phong trở nên vô cùng vững vàng, trước kia hắn chưa từng hô hấp như thế.

Từ lúc đi tới dị giới này, lòng của hắn dường như vẫn luôn căng thẳng, hô hấp luôn gấp rút, rất vội vã, không giống như hiện tại, hô hấp tự nhiên trôi chảy như vậy.

- Ăn cơm đi.

Đúng lúc này, một tiếng la truyền đến, ngay sau đó Lâm Phong nghe được tiếng bước chân chạy chậm.

Thân thể lăn lại, Lâm Phong nằm ở đó, nhìn thấy cách đó không xa, cô gái nhỏ đã chạy tới, trong tay cầm một cái cặp lồng, trực tiếp đặt mông ngồi trước mặt hắn.

- Một ngày chưa ăn cơm, có đói bụng hay không, xem ta làm rất nhiều món ngon cho ngươi.

Cô gái mở cặp lồng ra, lập tức một cỗ hương khí đập vào mặt, khiến Lâm Phong không kìm nổi hít vào một hơi.

- Đây là thịt tê giác hoang nướng, có thể bồi bổ thân thể.

Cô gái vừa nói vừa bưng bát cơm đến trước mặt Lâm Phong, cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn rạng rỡ như trước.

Thân thể của Lâm Phong nhảy lên, ngồi ở đó, dường như có vài phần sốt ruột khó chịu nổi.

- Đến, cầm lấy.

Tiểu Nhã đem cặp lồng đưa cho Lâm Phong, ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy trên mặt Lâm Phong một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến nàng ngẩn người.

Lúc này trong đôi mắt của Lâm Phong đã không còn lạnh lùng, đã không còn vô tình, càng không có hống hách cùng sắc bén, chỉ có một luồng sức sống trần đầy, cùng nụ cười sinh lực, ánh mắt sạch sẽ ngoại trừ vẻ thèm ăn thì không có bất kỳ thần sắc nào khác.

- Ca... ca…

Tiểu Nhã thì thào nói nhỏ, thanh âm giống như trong mộng của nàng khiến Lâm Phong sửng sốt.

Tuy nhiên ngay sau đó, Lâm Phong vừa cười, vừa đem tay để trên đầu cô gái, hung hăng day day, vò rối tóc cô bé.

- Ngươi buông.

Tiểu Nhã oán trách, trừng mắt nhìn Lâm Phong, thời gian giống như quay ngược, cảnh tượng này là cỡ nào quen thuộc, vẻ mặt oán trách kia là của muội muội tràn đầy tức giận sau khi bị ca ca trêu đùa.

- Nếu quả thật có một muội muội như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ đi.

Lâm Phong thì thầm trong lòng, lấy thịt nướng trong hộp cơm, sau đó xé thành hai miếng, đưa cho Tiểu Nhã một miếng.

- Chúng ta mỗi người một nửa.

- Được, mỗi người một nửa.

Tiểu Nhẫ không khách khí tiếp nhận miếng thịt nướng Lâm Phong đưa tới, sói nhai hổ nuốt, không hề có khí chất thục nữ, khiến Lâm Phong không ngừng lắc đầu cười, đương nhiên bản thân hắn cũng không để ý hình tượng bắt đầu gặm.

Sau khi ăn xong, hai người đều ngửa đầu nằm xuống, dường như cực kỳ thỏa mãn.

- Bụng thật no.

Tiểu Nhã quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, cong cái miệng nhỏ nhắn đầy mỡ lên, có vẻ cực kỳ đáng yêu.

Lâm Phong cũng quay đầu qua, hướng cô gái cười dịu dàng.

Lúc này cô gái mới phát hiện, hóa ra nụ cười của Lâm thật sự giống ca ca nàng, cũng tươi đẹp sạch sẽ như ánh mặt trời vậy.

- Ta có thể gọi ngươi ca ca không?

Cô gái ngây thơ hỏi.

Lâm Phong sửng sốt, yên lặng, khóe miệng vẽ lên chút ý cười:

- Ta vẫn muốn có một muội muội.

- Một lời đã định.

Tiễu Nhã duỗi ngón tay đến, Lâm Phong cũng vươn ngón tay, cùng ngoắc tay với nàng nói:

- Một lời đã định.

- Hì hì, ta lại có ca ca rồi.

Tiểu Nhã dang hai tay hướng không trung hô một tiếng, sau đó hướng Lâm Phong hỏi:

- Ca, ta còn chưa biết tên của ngươi đấy.

- Lâm Phong.

- Lâm Phong!

Tiễu Nhã thì thào nói nhỏ, cười nói:

- Ông nội biết ta lại có ca ca, nhất định sẽ rất cao hứng đấy.

- Nếu gia gia ngươi trách ta lừa ngươi thì làm sao bây giờ.

Lâm Phong cười nói.

- Sẽ không đâu, ngươi không biết ông nội, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng kỳ thật trong lòng ông so với người khác đều thiện lương hơn. Nếu không ông cũng không thành dược sư lợi hại như vậy.

Tiểu Nhã cười đùa.

Lâm Phong khẽ gật đầu, dược sư là vì cứu người chữa bệnh, nếu tâm địa không tốt, vốn không thể đi xa trên con đường này, sẽ không có thành tựu rất cao sâu.

Nếu là vì thành tựu, trở thành một tên Luyện Đan sư, so với một hắn Dược sư còn được người khác tôn trọng, săn đón hơn.

Đương nhiên, Lâm Phong cũng chỉ là tùy ý nói, lão nhân đã biết tình huống thân thể của hắn, mà vẫn lựa chọn cứu hắn, có thể thấy được tâm địa của lão nhân.

- Đi, chúng ta trở về gặp ông nội.

Cô gái đem thân thể Lâm Phong từ trên mặt đất kéo lên, ngay sau đó chạy tới phía phòng nhỏ, Lâm Phong cũng khôi phục rất nhiều, chạy vốn không vấn đề gì.

Lão nhân vẫn chuẩn bị thảo dược như trước, nhìn thấy cô gái và Lâm Phong cùng chạy tới không khỏi ngạc nhiên, nhất là Lâm Phong lúc này trên mặt mang nụ cười chân thật, ánh mắt đục ngầu dường như muốn xuyên thủng ánh mắt Lâm Phong. Lão nhân có thể nhìn ra, nụ cười của Lâm Phong là chân thật thật sự, mà không phải là cố ý che dấu, điều này làm cho trong mắt lão nhân cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

- Lực thích ứng thật mạnh, ngộ tính rất lợi hại.

Lão nhân nói nhỏ trong lòng, hắn chỉ tùy ý chỉ điểm Lâm Phong một chút, lại không ngờ Lâm Phong có thể nhanh như vậy từ trong vẻ lạnh lùng của Ma Đạo đi ra, khôi phục chính mình, thậm chí còn đột phá bản thân, quá khó khăn rồi.

Lâm Phong cùng cô gái đi đến bên người lão nhân, chỉ thấy Lâm Phong hướng lão nhân hơi khom người, trong ánh mắt lộ ra lòng biết ơn chân thành.

- Ông nội, hiện tại ta lại có ca ca rồi.

Cô gái mở miệng nói khiến lão nhân sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào người Lâm Phong.

Cúi đầu, lão nhân tiếp tục sửa sang thảo dược, một hồi trầm mặc, không nói thêm gì, chỉ có thản nhiên gật gật đầu.

- Ông nội làm sao vậy, người không cao hứng sao?

Tiểu Nhã hỏi lão nhân, lại thấy lão nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tang thương cũng lộ ra chút ý cười, nhìn Lâm Phong nói:

- Ta vốn không có ý định cứu người, tình huống trong cơ thể mình ngươi tự mình hiểu rõ, nhưng Tiểu Nhã nói người giống người cháu đã chết của ta, ca ca của nàng, lôi kéo muốn ta cứu ngươi, cho nên ta mới cứu ngươi. Nhưng sau khi cứu tỉnh ngươi sẽ ra sao ta cũng không rõ. Hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều, hy vọng ngươi có thể vẫn như thế, về sau không cần thiết sử dụng lực lượng không thuộc về ngươi nữa, trừ phi có một ngày ngươi có thể khống chế nó.

- Ta hiểu.

Lâm Phong gật đầu, lại hướng lão nhân cúi người.

- Được rồi, không nên quấy rầy lão già ta.

Lão nhân phất phất tay, lại cúi đầu sửa sang thảo dược của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc