TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong không hề chú ý đến ánh mắt tham lam của người mặc áo đen, thản nhiên cười một tiếng, sau đó nhét ba viên nguyên thạch vào khe lõm.

Lập tức luồng nguyên khí dồi dào từ phòng tu luyện tuôn ra, cánh cửa đá trước phòng tu luyện phát ánh sáng mờ ảo giống như có bóng huỳnh quang đang di chuyển bên trên, cực kỳ đẹp mắt.

Thanh niên áo đen hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá.

Đám người Lâm Phong đông như vậy, gã không việc gì phải sợ bọn họ sẽ chạy mất.

Phòng tu luyện chỉ thích hợp cho một người, nếu như nhiều người cùng vào, khó tránh khỏi sẽ làm phiền lẫn nhau.

Viên San hơi nhích người lên, chắn trước một bên đám người Lâm Phong, ánh mắt thiếu thiện chí nhìn thanh niên áo đen, nếu như đối phương muốn cướp phòng tu luyện, thì dù không phải kẻ địch gã cũng chỉ còn cách ra tay.

Ba viên nguyên thạch trung phẩm, trân quý đến chừng nào!

- Ầm ầm.

Tiếng động ma sát truyền ra bên ngoài, cánh cửa phòng tu luyện bắt đầu mở ra.

Thanh niên áo đen đứng dậy, đột ngột tiến về phía cửa, trực tiếp xuất một chưởng về phía Viên Sơn đang đứng chắn, lạnh lùng nói:

- Cút ra.

Một luồng khí tức ập thẳng vào mặt Viên Sơn khiến mặt gã biến sắc, quả nhiên là Linh Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa còn là Linh Vũ cảnh tầng ba vô cùng lợi hại.

Viên Sơn biết, gã không thể đỡ nổi một chưởng này.

- Lùi lại!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, lập tức nhiệt trong ngoài phòng tu luyện kịch liệt giảm xuống, không gian trở nên rét buốt.

Luồng khí lạnh thấu xương này khiến Viên Sơn liên tiếp rùng mình, lạnh quá, dường như muốn đóng băng hắn lại.

- Ầm.

Tiếng va chạm vang lên, sau đó Viên Sơn liền nhìn thấy thanh niên áo đen bị đẩy lùi về phía sau, còn ở phía trước hắn chính là Lâm Phong.

- Lâm Phong, mạnh quá!

Đồng tử Viên Sơn thu nhỏ lại, trong lòng chấn kinh, không ngờ được một chưởng của Lâm Phong lại có thể đánh lùi thanh niên áo đen, chẳng trách Lâm Phong không thèm để ý đến đối phương, thì ra là đã có đảm bảo về thực lực.

Thanh niên áo đen cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn bàn tay của mình bị từng lớp băng tuyết bao phủ khẽ run rẩy, quả là một chưởng lực lợi hại.

Thanh niên áo đen khẽ vung tay khiến lớp băng phủ bên ngoài vỡ vụn, còn ánh mắt gã lại nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Người này, không dễ đối phó như trong tưởng tượng, không ngờ cũng có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba.

- Bây giờ, cút!

Lâm Phong nhếch miệng phun ra mấy chữ, bá đạo vô cùng, đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, hắn không bá đạo với người khác thì người khác sẽ bá đạo với hắn, cướp mất phòng tu luyện của hắn.

Thanh niên áo đen vẻ mặt lạnh lùng, tuy Lâm Phong cũng là Linh Vũ cảnh tầng ba, nhưng muốn gã biến đi thì như thế vẫn là chưa đủ.

Phía sau thanh niên áo đen chợt có một ngọn lửa phun ra, nhưng khiến cho người ta kinh khiếp hơn chính là, bên trong ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lại vẫn mang theo một màu đen u ám, đem đến luồng khí tức khiến người sợ hãi.

- Vũ hồn của ta, Hắc Diễm chi hoả.

Thanh niên áo đen lạnh lùng nói, lúc này, ngay cả trong ánh mắt gã cũng ngập tràn ánh lửa, ngoài cái nóng đang thiêu đốt, lại vẫn mang theo khí tức lạnh lẽo âm u.

- Hắc Diễm chi hoả.

Viên Sơn chăm chú quan sát, trong đại lục, hoả diễm phân thành rất nhiều loại, nhưng xét về tổng thể thì được phân thành hai loại lớn, Dương hoả và Âm hoả.

Hắc Diễm chi hoả chính là Âm hoả, âm lãnh hắc ám, cực kỳ lợi hại, mạnh hơn rất nhiều so với các loại hoả diễm bình thường. Vũ hồn của thanh niên áo đen này không ngờ lại là Hắc Diễm chi hoả, cộng thêm bản thân gã đã là thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba, ở trong tầng mười cùng các tầng cao hơn của tháp tu luyện đích thực có thể coi là một cao thủ.

Lâm Phong vẻ mặt bình tĩnh, từng luồng khí lạnh không ngừng toả ra từ trên người hắn, trong không gian vốn đã chật hẹp lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, lạnh đến cắt da cắt thịt.

- Hắc Diễm chi hoả, lợi hại lắm sao!

Lâm Phong lẩm bẩm mấy tiếng, chân khẽ dịch cuyển, lập tức khí lạnh đóng băng không khí, băng tinh màu trắng không ngừng lan rộng ra khắp nơi, còn ở phía sau Lâm Phong, cái lạnh dường như càng gay gắt hơn.

Đám người Viên Sơn đứng sau Lâm Phong có cảm giác như bản thân đang đứng trong một ngọn núi băng, lạnh đến toàn thân phát run.

- Đây là Hàn Băng Vũ Hồn?

Viên Sơn thì thào nói, ngay sau đó lại lắc đầu:

- Không phải, đây không phải là Hàn Băng Vũ Hồn bình thường, Hàn Băng Vũ Hồn không thể lạnh như vậy.

Giống như hoả diễm, hàn băng cũng có phân cấp bậc khác nhau, vũ hồn của Lâm Phong, tuyệt đối không phải là loại Hàn Băng Vũ Hồn bình thường.

Thanh niên áo đen cảm nhận được khí lạnh từ trên người Lâm Phong truyền đến, mặt cũng bắt đầu biến sắc, luồng khí lạnh này khiến Hắc Diễm Vũ Hồn của gã cũng phải run rẩy, giống như đang đứng trong một trận bão tuyết đáng sợ.

Hàn băng cùng hoả diễm, trời sinh tương khắc, hàn băng khắc chế hoả diễm, nhưng nếu như cấp bậc của hoả diễm cao, ví dụ như Hắc Diễm chi hoả, thì có thể khắc chế hàn băng. Nhưng Vũ Hồn Hắc Diễm chi hoả của thanh niên áo đen, rõ ràng không thể khắc chế luồng khí lạnh này, mà bị khắc chế ngược lại, cũng có nghĩa là, Hàn Băng Vũ Hồn của Lâm Phong có cấp bậc cao hơn Hắc Diễm chi hoả của gã.

Điểm này, trong lòng Lâm Phong cũng hiểu được, lúc này hắn đang thầm nghi hoặc, luồng hàn khí khiến Mộng Tình phải chịu đựng đau khổ, rốt cuộc là từ đâu đến mà lại lợi hại đến vậy.

- Bát Hoang chưởng.

Bàn tay Lâm Phong vung lên, lập tức từng đạo chưởng ấn hung mãnh đập ra, hơn nữa xung quanh chưởng ấn này còn kèm theo khí lạnh mãnh liệt.

- Hắc Diễm Phệ.

Ánh mắt thanh niên áo đen sáng lên, lửa vũ hồn sau lưng dũng mãnh ào đến, hoà vào làm một với cánh tay của hắn, hoá ra từng ngọn lửa hắc ám lan về phía chưởng ấn đang đập tới.

Hoả diễm âm lãnh cuồng bạo tàn phá khắp nơi, khí lạnh điên loạn không ngừng. Lâm Phong lại sải ra một bước, kiếm khí sắc nhọn điên cuồng lao ra, khí thế tiêu diệt vạn vật.

Hàn khí, khiến cơ thể lạnh cóng, toàn thân đông cứng.

Kiếm khí, đâm vào cơ thể, vô cùng sắc bén.

Hàn khí cùng kiếm khí cùng lúc nhào ra, thanh niên áo đen lúc này chỉ cảm thấy cơ thể bị vây bởi nỗi thống khổ vô tận, ngay cả linh hồn cũng phải run rẩy.

- Làm sao có thể, hắn rõ ràng là Hàn Băng Vũ Hồn, sao có thể giải phóng kiếm khí cường mạnh đến vậy, không đúng, đây là… kiếm chi thế!

Thanh niên áo đen hoảng loạn, gần như đã không còn sức kháng cự, khi Lâm Phong lại một lần nữa bước ra, gã cảm giác cơ thể mình như bị phồng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

- Cút!

Lâm Phong hé miệng phun ra một chữ, ngay sau đó một đạo kiếm khí trực tiếp đâm trúng cơ thể thanh niên áo đen.

Máu tươi tung toé, thanh niên áo đen hét lớn một tiếng, liên tiếp lùi về phía sau, đụng phải vách đã của một gian phòng tu luyện.

Ánh mắt thanh niên áo đen gắt gao nhìn Lâm Phong, cái nhìn âm lãnh đến cực điểm.

- Ngươi dám làm ta bị thương?

- Ngươi có cút không?

Lâm Phong lại bước lên phía trước, thanh niên áo đen kinh hãi, cơ thể nhanh chóng né ra, chạy thẳng xuống cầu thăng, hình bóng dẫn biến mất khỏi hành lang tầng thứ mười.

- Ngươi cứ đợi đấy.

Một giọng nói âm u vang lên, Lâm Phong chỉ cười nhạt một tiếng, đã thua rồi thì việc gì phải nói mấy lời vô ích này.

Viên Sơn đứng phía sau không nói một lời, nhìn chằm chằm vào lưng Lâm Phong gượng cười lắc đầu:

- Thật biến thái!

Hàn Băng Vũ Hồn, hơn nữa còn là dị chủng, nhưng thủ pháp công kích của hắn lại là chưởng ấn Bát Hoang chưởng, càng đáng sợ hơn chính là, hắn lại còn có thể giải phóng được kiếm khí cường mạnh, thậm chí có cả kiếm thế.

Quả là không bình thường, những người có được Kiếm Vũ Hồn, khi còn ở cảnh giới Linh Vũ cảnh cũng đều rất khó đạt được kiếm thế. Còn Lâm Phong, mới chỉ là Linh Vũ cảnh tầng hai mà thôi, điều này khiến Viên Sơn có chút hoài nghi, tên tiểu tử này liệu có phải là có vũ hồn song sinh, cùng lúc sở hữu Kiếm Vũ Hồn cùng Hàn Băng Vũ Hồn hàn băng, nếu không hắn sao có thể lĩnh ngộ được kiếm thế.

Viên Sơn chỉ đoán đúng được một phần nhỏ, bởi vì Lâm Phong, nào chỉ dừng lại ở vũ hồn song sinh!

Còn về Đoàn Phong và Tĩnh Vân thì không cảm thấy quá bất ngờ, trên đường đến Hoàng thành, thực lực Lâm Phong cũng đã từng khiến bọn họ phải kinh ngạc.

Về phần Liễu Phỉ, sắc mặt cô căn bản không có thay đổi gì, tên tiểu tử này bất kể dị thường đến đâu, cô cũng đều không để ý, những ngày còn ở Vân Hải tông, những bất ngờ Lâm Phong đem đến đã khiến cô hiểu rõ, Lâm Phong chắc chắn không phải một người bình thường, thiên phú của hắn, quá mức đáng sợ.

Đúng lúc Lâm Phong định thu hồi vũ hồn, một cánh cửa phòng tu luyện bật mở, một giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.

- Thằng nhãi không biết phép tắc, muốn tìm đường chết sao?

Lời vừa dứt, một bóng người bước ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

Lâm Phong nhíu mày lại, sau đó trong ánh mắt thoáng hiện lên nét cười, chân lại bước ra, lập tức luồng hàn khí lạnh đến cực điểm cùng kiếm khí lại điên cuồng ập đến, chèn ép về phía đối phương.

Người vừa mới bước ra kia giật nảy mình, sắc mặt kịch biến, tiếng trống ngực bắt đầu đập thình thịch.

- Ta muốn lấy gian phòng tu luyện kia, cút!

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, lại cực kỳ bá đạo!

Bình luận

Truyện đang đọc