TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Ở Phong Vân hạp, biển người trùng trùng, toàn bộ khu vực Sinh Tử đài đã bị người của Vân Hải tông đứng kín, trùng trùng điệp điệp.

Mà ở một khu vực rộng lớn phía bên trên Sinh Tử đài, bên cạnh hạp cốc có nhiều người đứng tại đó, ánh mắt đều nhìn về phía hạp cốc. Những người này đều có ánh mắt lợi hại, trên người mang theo hơi thở sâu không lường được.

Bọn họ chính là cao tầng của Vân Hải tông, ngay cả tông chủ Vân Hải tông Nam Cung Lăng cũng đích thân đến, gã ngồi trong giữa đám người phía bên cạnh khe núi.

Đây là cuộc đại tỷ thí của tông môn Vân Hải tông, đó vẫn là một trong những việc trọng yếu nhất hàng năm. Tỷ thí được chia thành hai giai đoạn, trong cuộc tỷ thí lần thứ nhất, phần đông đệ tử ngoại môn có thể vào được nội môn trở thành đệ tử nội môn, lại cũng có một số cường giả đệ tử nội môn có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, vinh dự vô cùng.

Đương nhiên nếu có người đi lên thì tất cũng sẽ có người bị đào thải.

Đó chính là quy tắc khiêu chiến, đào thải.

Đệ tử ngoại môn muốn được vào nội môn sẽ khiêu chiến bất kỳ một đệ tử trong nội môn, thắng thì được nhận vào nội môn, còn đệ tử nội môn bị thua sẽ bị đào thải, mất hết mặt mũi.

Cũng như vậy đệ tử nội môn muốn tiến lên trở thành một đệ tử hạch tâm của tông môn thì cũng sẽ phải khiêu chiến. Cũng giống như thế, khiêu chiến với một đệ tử hạch tâm cường đại, nếu thắng sẽ trở thành nòng cốt của tông môn, đứng ở trên cao, vinh quang chói lọi.

Quy tắc đơn giản, trần trụi, vô cùng tàn khốc, sẽ có người cười nhạo trong chiến thắng, sẽ có người khuất nhục bị đào thải.

Bây giờ đang là giai đoạn thứ nhất của cuộc đại tỷ thí, xác định danh sách đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm trong năm nay.

Sau đó là đợt thứ hai đại tỷ thí, lên danh sách các đấu sĩ, danh sách đấu sĩ đệ tử ngoại môn, danh sách đấu sĩ đệ tử nội môn và danh sách đấu sĩ đệ tử hạch tâm.

Vô luận là ngoại môn, nội môn hay đệ tử hạch tâm, nếu có khả năng tiến vào trong tốp mười đều vinh dự vô cùng, là hy vọng của tông môn, được tông môn coi trọng và là trọng điểm bồi dưỡng của tông môn.

Hơn nữa nếu có thể trở thành ba đại đệ tử trong số mười người đứng đầu thì có thể nhận được những phần thưởng rất lớn. Phần thường thì có thể là nguyên thạch, cũng có thể là vũ khí hay đan dược, mà cũng có thể là một công pháp võ kỹ có phẩm cấp cao.

Đương nhiên những đệ tử nội môn và các đệ tử hạch tâm đã bị đào thải thì không có tư cách tham gia vào danh sách này. Những người đã bị đào thải sẽ phải chịu những sự chục nhã vô cùng, bởi vì bên trong vòng tỷ thí thứ nhất, những người bị người khác khiêu chiến đã phải nhận những sự sỉ nhục rất lớn, cho nên bọn họ sẽ dốc toàn lực để công kích những người khiêu chiến.

Không có một sức mạnh thực sự, không ai có thể dám khiêu chiến lung tung.

Thời điểm mà ba người bọn Lâm Phong tới thì đại tỷ thí đã bắt đầu rồi, vừa vặn đang là lúc đệ tử ngoại môn khiêu chiến đệ tử nội môn.

Lúc này ở trên đài hai đạo thân ảnh chiến đấu đang xoắn thành một khối, cuộc chiến đấu kịch liệt phi thường.

- Là Liễu Phỉ, sớm đã nghe nói nàng vào Linh Vũ cảnh rồi, quả nhiên là không phải giả. Người nữ nhân này chẳng những là rất xinh đẹp, mà thực lực lại cũng rất mạnh mẽ, nếu có thể lấy về làm dâu thì thật tốt.

Hàn Man nhìn người thiếu nữ áo đỏ đang chiến đấu ngây ngô cười nói. Vẻ đẹp của Liễu phỉ đã nổi danh trong Vân Hải tông từ lâu, nàng đã là tình nhân trong mộng của rất nhiều người, chỉ là có chút lạnh lùng, người lạ chớ có tới gần. Vô số người theo đuổi đã bị nàng cho té nhào, thậm chí trong đó có cả một số đệ tử hạch tâm có thực lực và thiên phú.

Nghe nói Liễu Phỉ ngoại trừ trời cho một hình dáng xinh đẹp, thân thế của nàng cũng rất kinh người.

- Lấy về làm dâu, huynh quản được không? Lâm Phong nửa cười nửa không nhìn Hàn Man, cái tên này thật là liểu lĩnh, một cô nàng nóng tính như thế này mà cũng dám nghĩ đến.

- Ha ha! Ta cũng không phải là người ăn chay, tuy nhiên ta cảm giác là mình không xứng đáng. Han Man cười rất ngây ngô gãi gãi đầu, nhìn Lâm Phong một cái rồi nói: - Đúng rồi, Lâm Phong, ta xem huynh cùng với Liễu Phỉ rất xứng đôi! Liễu Phỉ xinh đẹp, huynh lại anh tuấn, hai người trời cho đều rất tốt, đúng là một đôi trời sinh.

- Ta? Lâm Phong có cảm giác người hơi lạnh, nhún nhún vai, hắn sợ buổi tối không dám ngủ.

Ngẩng đẩu nhìn lên, Lâm Phong nhìn sang những người đứng bên khe núi, sau một lát tìm kiếm ánh mắt của hắn đã dừng lại trên thân của một người, hàn quang lóe lên rồi sau đó biến mất.

- Mạc Tà, đến đại tỷ thí lần này trước hết ta thu một chút lợi tức. Hắn lạnh lùng cười trong lòng, hắn tới đây tham gia đại tỷ thí là vì cái gì, đó chính là vì Mạc Tà.

Đứng ở phía trên khe núi, Mạc Tà giống như cũng cảm thấy có cái gì đó, ánh mắt dời khỏi Sinh Tử đài nhìn về phía đám người, nhưng không nhìn thấy gì cả, y nhíu nhíu mày.

Trong lúc này Liễu Phỉ đánh lâu phóng xuất ra vũ hồn của mình giành được thắng lợi cuộc chiến, dẫn đến một trận reo hò cổ vũ làm cho Lâm Phong cảm thấy cảm thán trong lòng, đãi ngộ của mỹ nữ quả nhiên thật khác biệt.

Tiến vào nội môn đối với Liễu Phỉ mà nói cũng là một việc không có gì đáng để kiêu hãnh, ánh mắt của nàng liếc về phía đám người. Trong lòng Liễu Phỉ có một tiếng thở dài, tự mình bước vào Linh Vũ cảnh, thức tỉnh vũ hồn, có được Thần Tiễn Vũ Hồn giống như phụ thân năm đó, nhưng vẫn không phải là đối thủ của người ấy.

Nhưng đáng tiếc, người ấy lại chết trong tay yêu thú, hơn nữa lại còn bị tông môn trưởng lão Mạc Tà làm hại.

- Nếu là hắn vẫn còn, bằng vào thực lực cường đại của hắn, khẳng định hắn có thể đại xuất phong thái.

Không biết vì sao trong đầu Liễu Phỉ đột nhiên lại nghĩ tới Lâm Phong, người thanh niên thiên tài phóng đãng không kiềm chế kia, nhưng mà cái tên này quả thực cũng đáng giận một chút.

Nếu có thể lựa chọn, Liễu Phỉ tình nguyện đánh bại Lâm Phong, cũng không muốn lúc này đánh bại các đối thủ khác để vào nội môn.

Cũng vào lúc này, ở một nơi khác tại khe núi trên không, bên một cửa sổ trong một căn phòng nhỏ, Bắc lão nhìn vọng về phía Sinh Tử đài, đã nhìn thấy màn thắng lợi của Liễu Phỉ.

- Phỉ Phỉ thiên phú không tồi, nhưng so với Thương Lan phụ thân của con bé thì vẫn còn kém hơn nhiều, tương lai khẳng định không thể kế thừa y bát của Thương Lan. Sinh hoạt ở nơi thị phi như Hoàng thành kia, không thể cho người ta yên tâm được.

Trong lòng Bắc lão hiện lên rất nhiều ý niệm, Hoàng Thành, mắt thấy hai chữ thánh khiết, nhưng Bắc lão lại cảm thấy rất rõ ràng, nơi đó đầy rẫy quỷ kế và quyền mưu, lại còn có vô số cường giả. Thương Lan còn thì còn có thể bảo vệ Liễu Phỉ, nếu ngày kia Liễu Thương Lan không còn, Liễu Phỉ tất cũng sẽ bị người ta nuốt trôi mất.

- Vốn là muốn cho Lâm Phong đi Hoàng thành, như vậy chẳng những có thể cho Lâm Phong nhanh chóng trưởng thành, giao lưu cùng với nhiều cường giả và các thiên tài. Tương lai có cơ hội giúp đỡ Thương Lan một tay, hơn nữa nếu mà có duyên

Bắc lão nghĩ đến điều này, trong mắt hiện lên một đạo sát ý lẫm liệt. Tên sâu mọt Mạc Tà này chưa diệt thì tâm lão chưa an.

Lâm Phong cũng không biết mình được nhiều người nhớ thương như vậy, lúc này hắn lại nhìn thấy một người quen nữa.

- Lâm Phong huynh cũng ở đây à, thật khéo. Tĩnh Vân đi tới bên này, ánh mắt vẫn như thế, trong sáng và thuần khiết.

- Ừ! Thật khéo! Lâm Phong cười với Tĩnh Vân ở trong Vân Hải tông, hắn cùng Hàn Man và Tĩnh Vân có quan hệ tốt nhất.

- Không phải khéo, cái này gọi là duyên phận. Hàn Man cười sang sảng: - Tĩnh Vân, ta một đống đứng lù lù ở đây mà muội không nhìn thấy, muội chỉ nhìn thấy Lâm Phong thôi sao?

- Ê! Lâm Phong trừng mắt nhìn cái tên Hàn Man này một cái, lại không thành thật hả.

- Ai quen huynh! Tĩnh Vân cũng liếc nhìn Hàn Man một cái, nhẹ nhàng nói.

- Tốt nha! Muội không biết ta, được rồi nhé, không biết là ai trước đây mỗi ngày có thời gian nghỉ đều kéo ta đi tìm Lâm Phong. Hàn Man cất giọng cười mờ ám làm cho Lâm Phong không nói được gì, cái tên này từ bao giờ mà lại biến thành như thế này Đáng khinh.

- Ta làm sao mà biết được là ai. Khuôn mặt Tĩnh Vân phút chốc ửng hồng kiều diễm động lòng người, làm cho Hàn Man không nhịn được cười phá lên.

Ánh mắt Phá Quân ở bên cạnh lóe lên nhìn Lâm Phong cười một cái gượng gạo, người này có vẻ như rất được lòng mọi người.

- Mấy người các ngươi ngậm cái miệng thối lại cho ta.

Lúc này một thanh âm lạnh lùng truyền lại làm cho không khí hài hòa của bọn Lâm Phong hầu như bị phá sạch không còn.

Ánh mắt mấy người bọn Lâm Phong ngưng trệ lại, hướng đôi mắt nhìn sang, bọn họ nhìn thấy một đệ tử nội môn lưng đeo một thanh kiếm cổ, đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt miệt thị.

- Chúng ta nói chuyện liên quan gì tới ngươi? Hàn Man căm tức nhìn đối phương, cái tên này thật vô lễ, chẳng lẽ người ta nói chuyện cũng không được phép sao.

- Ngươi có tin là ta giết ngươi hay không? Người nam tử lưng đeo kiếm cổ giọng lạnh như băng nói, trên người lộ ra một cỗ hơi thở sắc bén.

- Là ngươi? Lúc này từ trong miệng Lâm Phong thốt ra hai chữ, thật là một sự trùng hợp tuyệt vời. Người này thì hắn nhận được, chính là ngày đó vào thời điểm Liễu Phỉ đuổi hắn ở trên cây, tên Dư Hạo đệ tử nội môn kia đã trực tiếp cho hắn một kiếm, một kiếm đó thiếu một chút nữa thì đã lấy mạng của Lâm Phong. Hơn nữa hắn còn nhớ lúc ấy Dư Hạo còn uy hiếp, chỉ cần Liễu Phỉ gật đầu là gã sẽ giết Lâm Phong, bá đạo vô cùng.

Dư Hạo nghe thấy Lâm Phong sửng sốt, cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, bây giờ gã mới nghĩ ra, cười nói: - Thì ra là ngươi phế vật này, lần trước ta tha cho ngươi một mạng là vận khí của ngươi, chẳng lẽ lần này lại chán sống rồi sao?

- Chán sống rồi sao? Lâm Phong cười lạnh, ngay lúc ấy ở trong lòng hắn âm thầm thề nguyện, ngày hắn bước vào Linh Vũ cảnh tức là ngày hắn sẽ dùng tên Dư Hạo này để tế kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc