TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Đoàn Vô Nhai không ngăn cản Lâm Phong rời đi, dường như hắn làm tất cả đều là vì Đoàn Hân Diệp, để Lâm Phong vinh quang mà về, nổi tiếng khắp Tuyết Nguyệt rồi sau đó cưới Đoàn Hân Diệp.

Nhưng Lâm Phong lại luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, cực kỳ khó chịu, như thể là có kẻ đang tính kế hắn.

Đại hội Tuyết Vực, dù Đoàn Vô Nhai không nói thì hắn cũng sẽ dốc hết sức lực tranh đoạt các vị trí đầu, dù không là vì phần vinh quang kia thì cũng là để rèn luyện nâng cao thực lực và tu vi của mình, khiến cho mình không ngừng mạnh lên.

Về phần Đoàn Vô Đạo, Lâm Phong sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Hai chuyện này, Lâm Phong chắc chắn sẽ làm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hiện giờ yêu cầu hà khắc của Đoàn Vô Nhai càng khiến hắn không còn đường lui nào. Đoạt lấy tốp chín của đại hội Tuyết Vực, không đạt được thì sẽ chôn thân bên ngoài; mà còn phải trong vòng một năm chiến thắng Đoàn Vô Đạo, trở thành người đứng đầu trong Bát đại công tử.

Hai điều kiện đều rất khó, có thể xem như là cực kỳ hà khắc, nhưng Lâm Phong không còn lựa chọn nào khác. Có lẽ đó cũng là một cách thúc giục, khiến hắn tự giục giã mình không ngừng bước lên trên con đường võ đạo.

Nắm lấy tay Đoàn Hân Diệp, Lâm Phong bước tới phía trước, vượt qua bên người Đoàn Vô Nhai và Nguyệt Thiên Mệnh.

Nguyệt Thiên Mệnh mặt sa sầm xuống. Đoàn Vô Nhai chẳng hề động Lâm Phong mà chỉ đưa ra hai điều kiện hà khắc, nhưng đây đúng là ngầm đồng ý rồi. Đoàn Vô Nhai thậm chí còn để cho Đoàn Hân Diệp đi theo Lâm Phong rời khỏi nơi đây.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Nguyệt Thiên Mệnh nắm chặt hai nắm tay lại, sắc mặt lướt qua vẻ lãnh ý. Hắn nhất định sẽ ngăn cản Lâm Phong, đoạt được một trong chín vị trí đầu, dù Nguyệt Thanh Sơn không cho hắn đấu với Lâm Phong thì hắn cũng sẽ đấu, chỉ vì muốn tranh một hơi.



Cấm địa sâu trong Tương Tư lâm, trước một căn phòng nhỏ vắt ngang trên cây có bày hai chiếc bàn, hai người đang ngồi ngay ngắn ở đó, thanh tâm thanh nhã.

Hai người này đều là nữ tử, tuy chỉ liếc qua bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng, vẻ đẹp tự nhiên. Dù chỉ yên lặng ngồi đó nhưng cũng cho người ta một cảm giác siêu phàm thoát tục.

- Hình dáng lông mày này dùng bút vẽ to hay nhỏ đây?

Nữ tử thánh khiết xinh đẹp ngẩng đầu, trên khuôn mặt hoàn mỹ kia chẳng cần thứ gì phụ trợ trang điểm cả, chỉ cần đứng đó đã có thể khiến vạn vật mất đi sự phồn hoa của nó.

Một nữ tử khác ngẩng đầu lên, năm tháng chẳng hề để lại dấu vết nào trên khuôn mặt nàng, nhưng trong đôi mắt thâm thúy kia lại hàm chứa vài phần tang thương. Khi nàng nở nụ cười ôn hòa trông cũng kinh diễm tuyệt luân.

- Hãy vẽ theo ý mình!

Đây chính là đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Nguyệt mười tám năm trước, Nguyệt Mộng Hà, đang nhìn con dâu tương lai của chính mình, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên vẻ hài lòng. Vẻ đẹp của Mộng Tình hoàn toàn không thua kém nàng năm đó, dù có phong Mộng Tình làm đệ nhất mỹ nữ của Tuyết Nguyệt bây giờ, nàng cũng hoàn toàn đồng ý.

Ánh mắt con trai của nàng quả là không tồi.

Ở chung với Mộng Tình không lâu, nhưng đối với cô con dâu này, Nguyệt Mộng Hà chẳng thể tìm được điểm nào để bắt bẻ cả.

- Tùy tâm mà vẽ.

Mộng Tình thì thào một tiếng, cái hiểu cái không. Nàng nhắm mắt lại, tùy tâm mà động, dùng bút phác họa đường nét trên bức họa kia.

Mở mắt ra, Mộng Tình nhìn thứ mà mình vẽ, khẽ mỉm cười. Tuy rằng nàng không biết vẽ tranh, chỉ là để Nguyệt Mộng Hà dạy nàng để tu tâm dưỡng tính, nhưng nàng vẫn vẽ ra được vài phần thần vận.

Chốn xa, Lâm Hải vẫn ngồi đấy điêu khắc một thứ gì đó, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn sang phía bên này, khuôn mặt cũng tươi cười. Nếu Lâm Phong ở đây, bốn người bọn họ đã được coi như là một gia đình hạnh phúc rồi.

- Phụ thân, mẫu thân, Mộng Tình.

Lúc này, một giọng nói vang lên, khiến cả ba người đều vui vẻ. Giọng nói này bọn họ đương nhiên rất quen thuộc, là giọng của Lâm Phong.

Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn về phương xa thì không khỏi sửng sốt, hai bóng người đang đứng ở đó, ngoài Lâm Phong thì còn một người nữa.

Mộng Tình hơi cứng mắt lại, nàng đương nhiên nhận ra được nữ tử đó, nàng và Đoàn Hân Diệp không chỉ gặp nhau một lần.

Khi ở thành Đoạn Nhận chiến đấu với Ma Việt, Lâm Phong vì cứu Đoàn Hân Diệp mà một mình một ngựa xông pha ngàn dặm, sau đó lại lên Tử Kim sơn. Lúc cấm địa bị phá, Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đã cùng nhau đi ra.

Mộng Tình sao có thể không biết Đoàn Hân Diệp được, nàng thậm chí biết Đoàn Hân Diệp có tình cảm với Lâm Phong. Đều là nữ nhân, nàng có thể đọc được rất nhiều thứ từ trong ánh mắt của Đoàn Hân Diệp khi nhìn Lâm Phong, đây là trực giác của riêng phụ nữ.

Hơn nữa lúc này, Đoàn Hân Diệp đi cạnh Lâm Phong, cúi mắt xuống như có vài phần sợ sệt.

Nhìn thấy thế, Mộng Tình dường như đã hiểu ra được cái gì đó.

Không chỉ có nàng, Nguyệt Mộng Hà có vẻ cũng nhận ra điều gì, ánh mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ cổ quái, thậm chí không nhịn được mà quay sang nhìn Lâm Hải.

Lâm Hải ngẩn người rồi lập tức cúi đầu xuống, tuy nhiên khi cúi xuống, ông lại khẽ mỉm cười. Đứa con này của ông còn mạnh hơn cả ông nữa mà.

Một lát sau, Lâm Phong liền đi tới trước mặt Nguyệt Mộng Hà và Mộng Tình. Mộng Tình như chợt nghĩ tới điều gì đó, khẽ động tay cất bức họa cuốn trên bàn gỗ vào.

Thấy như vậy, Nguyệt Mộng Hà sửng sốt, rồi lập tức thở dài một hơi. Mộng Tình đúng là đã yêu thương Lâm Phong sâu sắc, nàng có thể dễ dàng cảm thụ được. Mặc dù vào lúc này, Mộng Tình vẫn nghĩ đến chuyện cất bức họa kia đi trước tiên, sợ Lâm Phong thấy bức họa nàng vẽ không đẹp, bởi vì người mà nàng vẽ trong bức tranh đó chính là Lâm Phong.

Lâm Phong đứng ở cạnh Nguyệt Mộng Hà và Mộng Tình, khẽ chuyển mắt nhìn một vòng rồi dừng ở trên người Mộng Tình.

Lâm Phong hé miệng, định nói điều gì đó, nhưng rồi muốn nói rồi lại thôi, dường như không thể thốt nên lời.

Đồng thời, ánh mắt hắn cũng lộ ra vẻ khác thường, dường như có vài phần áy náy.

Nhìn thấy thế, sao Mộng Tình và Nguyệt Mộng Hà lại không rõ cho được. Nguyệt Mộng Hà khẽ lắc đầu, cũng không biết nên nói gì.

Tuy nhiên đúng lúc này, Mộng Tình lại đứng dậy khiến Lâm Phong hơi giật mình, ánh mắt hắn cũng chuyển theo những bước đi của Mộng Tình.

Chỉ thấy Mộng Tình vòng qua chiếc bàn rồi đi tới cạnh Đoàn Hân Diệp, điều này khiến đầu của Đoàn Hân Diệp lại cúi thấp xuống nữa, như là một cô bé làm sai chuyện, trái tim đập thình thịch, nàng thậm chí còn nghe được tiếng tim mình.

- Xin lỗi!

Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ miệng Đoàn Hân Diệp. Tuy là một vị công chúa tôn quý, nhưng dù sao Lâm Phong và Mộng Tình vốn yêu nhau, điểm ấy nàng biết rõ trong lòng, nhưng nàng cũng yêu Lâm Phong đến mức không thể kìm nén được. Cho dù nói thé nào, nàng cũng là kẻ xen vào.

Hơn nữa, dù thân phận nàng cao quý thật đấy, nhưng ở trước mặt Mộng Tình thì nàng chẳng thể tỏ ra cao ngạo chút nào. Mộng Tình thánh khiết tựa như tiên tử, không chỉ khiến đàn ông xiêu lòng, mà nữ nhân như nàng đứng ở trước Mộng Tình cũng sẽ cảm thấy rất áp lực.

- Phì!

Một âm thanh vang lên khiến Đoàn Hân Diệp đang cúi đầu hơi sửng sốt, nàng lập tức ngẩng đầu lên thì thấy Mộng Tình đang dịu dàng mỉm cười với nàng.

Không ngờ Mộng Tình lại cười với nàng.

Đoàn Hân Diệp gần như cho rằng mình nhìn nhầm rồi, nhưng trên khuôn mặt thánh khiết hoàn mỹ này quả thật là đang nở một nụ cười ôn hòa chứ không hề có trách cứ, hay phẫn nộ.

Không chỉ Đoàn Hân Diệp, cả Lâm Phong và Nguyệt Mộng Hà đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn nụ cười trên khuôn mặt Mộng Tình.

- Hân Diệp, cô là công chúa điện hạ, chắc là biết vẽ tranh nhỉ. May quá, sau này có cô ở đây, có thể thường xuyên dạy ta vẽ tranh rồi.

Mộng Tình kéo tay Đoàn Hân Diệp. Cả người Đoàn Hân Diệp run lên, để mặc cho Mộng Tình kéo tay mà ngơ ngác đứng đó như một khúc gỗ vậy, chỉ đứng mà nhìn Mộng Tình.

- Mau tới đây, đến đây ngồi nào.

Mộng Tình kéo Đoàn Hân Diệp đến chỗ nàng vừa ngồi rồi lập tức lấy bút vẽ và giấy ra, trải lên mặt bàn cho Đoàn Hân Diệp. Lúc này khuôn mặt nàng đã không còn chút vẻ lạnh lùng băng hàn như trước nữa, mà thay vào đó là một nụ cười ấm áp, chân thành.

- Mộng Tình.

Lâm Phong khẽ gọi, Mộng Tình lại chỉ trừng hắn một cái rồi quay sang nói chuyện với Đoàn Hân Diệp, trực tiếp coi hắn là không khí.

Nguyệt Mộng Hà đi tới cạnh Lâm Phong, kéo Lâm Phong đi tới đằng xa.

Lâm Phong đương nhiên hiểu được ý của Nguyệt Mộng Hà, hắn cũng bước theo Nguyệt Mộng Hà, cả hai cùng đi tới bên người Lâm Hải.

- Mẫu thân.

Lâm Phong gọi một tiếng, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Nguyệt Mộng Hà liếc Lâm Phong một cái, cũng không có quở trách gì, chỉ cười nói:

- Tiểu Phong, con và công chúa Hân Diệp là có chuyện gì xảy ra?

Lâm Phong cười khổ, rồi từ từ nói chuyện giữa mình và Đoàn Hân Diệp, kể cả chuyện đêm qua cũng không hề giấu giếm, nói hết cho Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải nghe.

Tuy thế giới này lạnh lùng như vậy, nhưng phần thân tình này lại là nơi quan trọng nhất trong lòng Lâm Phong. Hắn sẽ dùng tất cả để quý trọng chúng, đối với Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, hắn còn có thể giấu diếm gì nữa.

Nghe Lâm Phong kể xong, Nguyệt Mộng Hà thở dài một tiếng rồi lại lườm Lâm Phong một cái, nói:

- Thật không biết con có phải là tu được phúc từ kiếp trước không. Công chúa Hân Diệp vì con mà không quản ngại điều gì, mà Mộng Tình, nếu con không biết quý trọng thì ta sẽ không bỏ qua cho con đâu.

- Không cần xem cái khác, giờ con hãy nhìn xem Mộng Tình biểu hiện như nào thì sẽ biết con bé để ý con tới mức nào. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, con cũng không được phép phụ bạc con bé đó.

Nguyệt Mộng Hà vô cùng trịnh trọng nói. Điều này khiến Lâm Phong hơi kinh ngạc, rồi hắn gật đầu thật mạnh. Sao hắn có thể phụ bạc Mộng Tình, người con gái mà hắn yêu nhất cho được!

Bình luận

Truyện đang đọc