TUYỆT THẾ VŨ THẦN

Lâm Phong đứng ở đỉnh tháp tu luyện, quan sát Độc Tí, lại có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, phối hợp với ngữ khí cuồng vọng, nhìn qua giống như Lâm Phong đang cao cao tại thượng, răn dạy Độc Tí.

Đôi mắt Độc Tí cùng đám người đều hơi cứng lại. Lâm Phong vẫn luôn ở đỉnh tháp tu luyện, đám người phía dưới Thiên Nhất học viện có thể không phát hiện, nhưng Độc Tí thế mà cũng không phát hiện ra. Tu vi Huyền Vũ cảnh dường như hơi không xứng với hắn, trong khi Lâm Phong mới ở Linh Vũ cảnh mà thôi.

Sắc mặt Độc Tí vô cùng khó coi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Phong, âm lãnh nói:

- Có phải là ta kiêu căng ngạo mạn hay không, xuống dưới đấu một trận sẽ rõ.

- Hừ!

Lâm Phong lạnh lùng cười, cất bước trên không, kiếm ý bay bổng. Dưới chân Lâm Phong lại có một thanh kiếm hư ảo, trôi nổi, chống đỡ thân thể Lâm Phong. Kiếm ảo này là từ chân nguyên ngưng tụ thành, bây giờ Lâm Phong đã có thể đem chân nguyên ngưng tụ tới trình độ như vậy.

- Chẳng lẽ Lâm Phong cũng bước vào Huyền Vũ cảnh?

Trong lòng đám người nghĩ thầm, chân nguyên biến hình, ngưng tụ thành kiếm, quả thật không phải người Linh Vũ cảnh bình thường có thể làm được. Cho dù Lâm Phong không bước vào Huyền Vũ cảnh, nhưng cũng không còn xa nữa, tất nhiên là Linh Vũ cảnh đỉnh phong, chỉ kém một bước chính là Huyền Vũ.

Lúc này, Lâm Phong cùng Độc Tí đứng nhìn nhau, đều đứng trên kiếm, đao chân nguyên, trôi nổi giữa không trung, hơi thở quanh thân không ngừng dâng lên, vô cùng sắc bén.

- Chỉ là Linh Vũ cảnh mà vẫn dám lớn tiếng! Hôm nay, ta sẽ cho ngươi tiếp một kiếm của ta thử xem, ngươi sẽ hiểu rõ cái gì gọi là kiêu căng ngạo mạn.

Độc Tí lạnh lùng nói, giơ một tay lên, nguyên khí trong trời đất gào thét, điên cuồng hội tụ vào lòng bàn tay hắn. Một thanh đao vô cùng lớn dần dần ngưng tụ thành hình, bá đạo, sắc bén, giống như muốn chém giết hết tất cả những người ngăn cản phía trước.

Lâm Phong vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích, ngay cả kiếm cũng không xuất ra.

Khóe miệng Độc Tí mang theo một tia châm biếm nồng đậm. Hôm nay, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, cho dù Độc Tí thua Cùng Bích Lạc, nhưng cũng không phải ai cũng dám châm chọc, sỉ nhục, không phải ai cũng có thể coi thường hắn. Cho dù hắn bị bại một lần, nhưng chỉ có một lần như vậy.

- Chém!

Bàn tay chậm rãi chém xuống, đao lớn ào ào chém đôi không gian, không khí lưu thông trở nên hỗn loạn, phân tán sang hai hướng, giống như nước trong sóng lớn.

Lâm Phong bình tĩnh nhìn một đao kia chém xuống, đợi đến khi đao kia đã chém tới khoảng không trên đầu, cũng là lúc thân thể Lâm Phong theo gió mà động.

Chỉ là động tác rất nhỏ, thân hình Lâm Phong liền biến mất tại chỗ, ngay cả một dấu hiệu trên mặt đất cũng không có.

Xuy...xuy…

Tiếng gào rít chói tai, xé rách không khí, trường đao chém xuống, nhưng mà lại không thể đụng tới thân thể Lâm Phong, dù vậy, thế đao vẫn không ngừng giáng xuống.

- Mau tránh ra.

Đám người trên mặt đất kinh hô, nhất là khi cảm nhận được đao ý chém tới trên đỉnh đầu, bọn họ sợ tới phát run, không ngừng né tránh.

- Ầm ầm....

Chân nguyên đao hóa thành vô hình, lực lượng ào ào đánh vào mặt đất, bụi đất mù mịt. Mặt đất như vậy bị một đao vô hình chém thành một khe rãnh sâu, nhìn thấy ghê người.

Nhưng mà, Độc Tí chém xuống một đao này, trên mặt không hề có vẻ đắc ý, chỉ có lạnh lùng. Lâm Phong vốn không có đỡ một đao cuồng mãnh này của hắn, mà là nhẹ nhàng né tránh. Một đao này của hắn chính là vô dụng.

Chém Lâm Phong nhưng ngay cả người Lâm Phong còn không đụng tới, thì có tác dụng gì?

Chân nguyên đao lại lần nữa ngưng tụ, Độc Tí quát lạnh một tiếng, đao cứng rắn, mạnh mẽ chém vào không khí tạo ra cuồng phong, quét ngang qua, nhanh như chớp.

Thân hình Lâm Phong khẽ động, thời điểm Độc Tí chém đao ra hắn đã động, trời người hợp nhất, bất kỳ một chuyển động nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác của hắn. Đồng thời thân pháp của hắn cũng vô cùng nhạy bén, trừ khi đối phương là nhanh đến tận cùng, ngay cả thời gian né tránh cũng không có. Nếu không, thì căn bản là không có khả năng đụng tới hắn.

Mà Độc Tí muốn lấy chân nguyên đại đao để làm công kích mạnh mẽ nhất, liền nhất định ảnh hướng tới tốc độ của đao, bởi vậy, không thể đụng được vào hắn một chút nào.

- Chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, đây là thứ đao mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo? Lúc chiến đấu, ngươi ngu xuẩn nghĩ rằng người khác sẽ đều đỡ đao của ngươi ư? Đao của ngươi ngay cả chạm vào ta cũng không thể, còn chiến đấu thế nào?

Lâm Phong đứng trên không, trên mặt vẻ châm biếm nồng đậm, khiến sắc mặt Độc Tí cứng ngắc, vô cùng nhục nhã.

Trong lòng đám người thì âm thầm run rẩy. Trong chiến đấu, sở trường mỗi võ tu là khác nhau, Vũ hồn ngươi là đao, công kích mạnh, người khác không thể cố sức đi đỡ đao của ngươi, thắng bại mới là quan trọng. Đao của ngươi cho dù mạnh mẽ, nhưng không thể chạm vào đối phương thì là đao vô dụng, là phế đao. Đương nhiên, đây cũng là dựa trên tốc độ đủ nhạy bén của Lâm Phong, kỳ thực, đao của Độc Tí cũng không chậm như vậy, nếu không hắn tu đao là có ý gì.

- Ngươi chỉ biết trốn sao?

Độc Tí châm chọc nói.

- Ta chỉ biết né? Tại sao ngươi không nói là đao của ngươi có bao nhiêu vô dụng, lúc ngươi chiến đấu không né? Như vậy ngươi cũng thử tiếp mấy kiếm của ta xem.

Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức nâng tay lên, nguyên khí trong không gian điên cuồng chuyển động, sát ý hủy diệt xung thiên.

Một thanh thực nguyên kiếm dung hợp các loại ý cảnh, ngưng tụ trong tay Lâm Phong, tiêu sát, khủng bố. Ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng màu vàng rực rỡ lưu chuyển. Kiếm này dường như có thể nuốt cả ánh sáng mặt trời để sử dụng, khí tức nóng rực lan tràn.

- Kiếm ý thật đáng sợ!

Ngẩng đầu, ánh mắt mọi người nhìn lên không trung, thanh kiếm trong tay Lâm Phong chói mắt giống như ánh mặt trời, làm cho ánh mắt của bọn họ đều không thể nhìn thẳng, không chỉ có chiến ý ngập trời mà còn nóng rực đến chói mắt.

Lâm Phong cất bước trong hư không, kiếm ý cuồn cuộn rít gào xông ra, vô cùng mãnh liệt, dường như đâm thủng cả bầu không khí.

- Độc Tí, ngày đó ta tiếp của ngươi một đao, ngươi liền ngông cuồng nói, Lâm Phong ta chỉ có thể tiếp được một đao của ngươi. Ta không rõ, ngươi rốt cuộc có tư cách gì để cuồng vọng. Một người đã là Huyền Vũ cảnh, mà một đao của ngươi lại không thể tổn thương một Linh Vũ cảnh như ta, một chút nào. Vậy mà cũng có mặt mũi phun ra lời nói ngông cuồng. Ta thực bội phục ngươi vô liêm sỉ mặt dày.

Lâm Phong bước trên không trung, kiếm khí thẳng hướng trời cao, càng ngày càng sắc bén. Lúc này Độc Tí chỉ cảm thấy một cỗ hởi thở đè ép vô cùng sắc bén xông đến, dường như muốn đâm thủng, xé rách thân thể hắn.

Chân mày hơi nhíu lại, Độc Tí đột nhiên cảm thấy, kiếm của Lâm Phong không hề yếu hơn đao của hắn.

- Không có thực lực, lại tự cao tự đại, làm sao có thể mạnh lên. Ngươi thua trong tay Cùng Bích Lạc là bình thường. Nhưng mà đáng xấu hổ hơn là ngươi hỏi ta, ta chỉ là đem vấn đề chỉ ra, nhưng ngươi lại không cách nào tiếp nhận, cho rằng bị sỉ nhục. Kỳ thực, kia chỉ là trong lòng mình bị sỉ nhục, bởi vì ngươi bại dưới tay Cùng Bích Lạc, cho nên không chịu nổi nửa điểm công kích. Ngươi đã mất đi sự vững chắc trong võ đạo, thiên tài chỉ là cái hư danh mà thôi.

Lời Lâm Phong đánh sâu vào nội tâm của Độc Tí. Quả thực, hắn thua Cùng Bích Lạc khiến cho hắn hiểu được năng lực kém đi. Vì vậy khi nghe Lâm Phong nói sau đó, cảm thấy rất chói tai, nên hắn sinh ra sát ý, uy hiếp Lâm Phong.

Chiến ý trên người Độc Tí càng ngày càng yếu.

Đám người cảm nhận được, ánh mắt ngưng lại. Kiếm ý trên người Lâm Phong nở rộ ngập trời, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Mà Độc Tí lại bị lời nói của Lâm Phong kích thích, chiến ý ngày càng sa sút.

- Độc Tí, ngươi nghĩ dùng Lâm Phong ta để chứng minh bản thân. Ta đây liền cho ngươi hiểu được, người ngày xưa được gọi là đệ nhất của Thiên Nhất học viện chỉ là có tiếng không có miếng, chỉ có cái tu vi cao, là rác rưởi mà thôi.

Thân thể Độc Tí phóng lên cao, mang theo sát ý vô tận. Kiếm giơ lên cao, ánh mặt trời chói mắt, mượn ánh sáng mặt trời, kiếm của Lâm Phong hướng Độc Tí chém xuống.

Độc Tí ngẩng đầu nhìn kiếm của Lâm Phong, đột nhiên cảm thấy chói mắt. Kiếm của Lâm Phong giống như ánh mặt trời chiếu rọi đâm vào mắt hắn, khiến hắn không thể mở mắt, không thể nhìn thẳng Lâm Phong.

- A..a..a.a.a.a.a!

Độc Tí giận quát một tiếng, đao của Độc Tí trực tiếp hình thành chém vào không trung không mục tiêu.

- Chém!

Tại lúc Độc Tí chém đao ra, đồng thời Lâm Phong cũng trầm giọng, quát, kiếm giơ lên trời cao rồi chém xuống, mang theo khí thế sắc bén chưa từng thấy từ trước tới nay, còn giống như hào quang mặt trời nóng rực, chói mắt.

Xuy.....xuy…

Đôi mắt đám người gắn chặt tại dó, trong không trung truyền ra hai tiếng vang rất nhỏ. Kiếm kia chém xuống, xé rách không gian, không khí giống như bị thiêu đốt, mơ hồ có đốm lửa bắn ra.

Kiếm này rực rỡ ánh mặt trời, đốt cháy cả không khí, tạo ra một đường lửa, nhìn thấy ghê người.

Cũng cùng lúc này, đao của Độc Tí trôi thành từng khúc, dưới Thái Dương Kiếm chói mắt, biến mất không còn bóng dáng!

Bình luận

Truyện đang đọc