Vẻ mặt tươi cười tự tin của Hạ Nhất Minh thoáng đông cứng lại, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Mưu Tử Long khuôn mặt hơi đỏ lên.
- Hạ huynh đệ, người vừa rồi gọi vị kia có phải là Bách Linh Bát đỉnh đại danh không? - Mưu Tử Long cười nói:
- Thần Long đại nhân lúc đi ra từng nói, lần này phong ấn thông đạo hẳn là một vị cao nhân tuyệt thế.
Hắn dừng lại một chút, đè thấp thanh âm nói:
- Bất quá, lão ca từng nghe đám người Ngao Bác Duệ nói qua, vị Bách Linh Bát tiên sinh này tựa hồ xuất thân từ dân gian, không biết thần toán chi đạo hắn học được ở đâu a?
Thần toán chi đạo cũng giống võ đạo, nếu không được người chỉ dạy cẩn thận hơn nữa với thiên phú hơn ngươi thì đừng mong có thể thành tựu. Hơn nữa thần toán chi đạo lại càng chú trọng tới tri thức truyền lại, nếu có người không ai chỉ dạy mà hiểu biết thì xác xuất thật sự là rất nhỏ.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Lão ca. Sao người biết Bách Linh Bát am hiểu Thần toán chi đạo?
Mưu Tử Long thản nhiên nói:
- Năm đó, thần đạo Thần Toán Tử cùng với thần thú Thần Toán Tử liên thủ với nhau ở bắc hải tính toán suốt một năm mới tính ra được cửa thông đạo. Nhưng sau khi tiến vào thông đạo lại tính toán không được thời điểm thông đạo đóng cửa, cho nên chúng ta không dám tùy tiện công kích, sợ làm cho thông đạo mở rộng ra cuối cùng khó có thể thu thập lại, cho nên không làm gì khác được ngoài việc phải trì hoãn vô thời hạn.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như vị Bách Linh Bát tiên sinh này không phải tính ra được thời điểm thông đạo đóng cửa, như vậy dù hắn có bản lĩnh cường đại cũng đừng mong có thể thuận lợi phong bế thông đạo.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, nguyên lai còn có nguyên nhân này nữa.
Mưu Tử Long lắc đầu nói;
- Nếu như ngày xưa, Bách Linh Bát tiên sinh cùng với chúng ta tiến vào thông đạo thì tốt rồi. Những người chúng ta năm đó có thể liên thủ toàn lực đóng cửa thông đạo, chứ không phải trì hoãn bên trong đó suốt năm trăm năm.
Hắn nói tới đây đột nhiên vỗ trán cười nói:
- Ta cũng thật là hồ đồ rồi. Bách Linh Bát tiên sinh năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao hắn có thể sống qua được ngần ấy năm a.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên tương đối quái dị, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi, chỉ sợ Bách Linh Bát sống cũng không chỉ có năm ngàn năm a.
Bất quá những suy nghĩ này có đánh chết hắn, thì hắn cũng không tự miệng nói ra.
Cho dù là thần đạo cường giả cũng không có khả năng sống năm ngàn năm, nếu để cho mọi người biết Bách Linh Bát cùng với thần đạo Thần Toán Tử năm xưa của nhân loại có quen biết, hơn nữa địa phương bọn họ muốn tới chính là quê nhà Bách Linh Bát thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Mưu Tử Long đảo qua xung quanh một lần, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện được ra tung tích của ai, hắn hồ nghi nói:
- Hạ huynh đệ, Bách Linh Bát tiên sinh thật sự đang ở đây sao?
Hạ Nhất Minh nghiêm nghị nói:
- Bách huynh đương nhiên là ở đây, nếu không thì ai là người đóng cửa thông đạo chứ.
Mưu Tử Long khẽ vung tay lên nói:
- Đã như vậy vì sao ta lại không thể phát hiện ra?
Hắn đối với thực lực của mình rất tự tin, chỉ cần đối phương không phải là cường giả mạnh hơn hắn rất nhiều thì hắn khẳng định có thể phát hiện ra được một chút manh mối.
Hạ Nhất Minh âm thầm nói, kỹ năng ẩn dấu của Bách Linh Bát thật quá tốt, nhiều cường giả Thần đạo như vậy mà cũng không thể phát hiện được ra tung tích của hắn.
- Mưu huynh yên tâm, Bách huynh vốn không thích gặp người lạ cho nên hay ẩn dấu hành tung, để ta đi kêu hắn ra. - Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói. Hắn bay lên cao, dưới chân xuất hiện những đạo kim quang lấp lánh làm che khuất đi thân hình khiến cho bên dưới không thấy được rõ động tác hắn đang làm.
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên Truy Tung Khí ở trước ngực, Truy Tung Khí lúc này tựa hồ so với trước lớn hơn một chút, bởi vì có vẻ như nó dung nhập thêm cái gì đó.
- Bách huynh, ngươi ở chỗ nào? - Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.
Hồi lâu sau, từ trong Truy Tung Khí cũng không có bất cứ âm thanh nào trả lời lại.
Thân hình Hạ Nhất Minh ở giữa không trung như cứng đờ cả lại, hắn đột ngột phát hiện ra khí lực trên người mình tựa như đã biến đi đâu mất, làm cho hắn không thể động đậy được chút nào.
Không hiểu sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khủng hoảng, hơn nữa cảm giác này rất nhanh lan rộng ra.
Từ khi Bách Linh Bát đem Truy Tung Khí giao cho hắn, thì đây chính là công cụ liên lạc đáng tin cậy nhất giữa hai người.
Ngoại trừ đợt vừa rồi phải tiến vào Tử Vong Chi Địa - Một vùng đất đoạn tuyệt với bên ngoài, thì chỉ cần Hạ Nhất Minh mở miệng gọi là Bách Linh Bát trong thời gian ngắn nhất sẽ trả lời lại hắn.
Tất cả những chuyện đó lâu nay đã tạo thành thói quen cho hắn.
Vậy mà lúc này hắn gọi một hồi lâu vẫn không thấy Bách Linh Bát trả lời, điều này làm cho thói quen có Bách Linh Bát bên người của Hạ Nhất Minh đột nhiên biến mất, khiến cho hắn không kịp thích ứng.
Là một Thần đạo cường giả thì vốn hắn không còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa, thế mà bây giờ trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Sợ hãi, quả thật là hắn đang sợ hãi. Lúc này hắn cũng không muốn suy nghĩ xem cảm giác sợ hãi này từ đâu mà tới, nhưng hắn biết được mình nhất định phải mau chóng tìm ra Bách Linh Bát.
Thân hình hơi nhoáng lên, Hạ Nhất Minh đã biến mất ở giữa không trung, một lần nữa xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này trên mặt hắn mơ hồ hiện lên màu trắng xanh, trên người tỏa ra cỗ khí thế lạnh lẽo.
Mưu Tử Long vốn muốn hỏi xem, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt Hạ Nhất Minh thì trong lòng không tự chủ được dâng lên một cỗ hàn khí, lời vừa định nói vội vàng được nốt trở lại trong lòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
- Lễ Huân, Bách Linh Bát làm sao để phong ấn được thông đạo? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Viên Lễ Huân hơi ngẩn ra một chút, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh kinh khủng như thế này.
Khi còn ở Khai Vanh quốc, trên mặt nàng bị xuất hiện một vết roi khó có thể chữa được, vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài của Hạ Nhất Minh chính là ẩn chưa lửa giận vô tận. Khi đó hắn giống như một ngọn núi lửa muốn bộc phát làm cho không ai dám tới gần.
Mà giờ phút này, bên ngoài thì trông Hạ Nhất Minh thì rất trấn tĩnh, nhưng khí tức trên người hắn tỏa ra làm cho người khác phải sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Viên Lễ Huân lập tức nói:
- Bách huynh mang toàn bộ Sinh Mệnh thạch đi, huynh ấy nói cần lực lượng của Sinh Mệnh thạch để phong ấn không gian.
Dừng lại một chút, nàng hỏi:
- Nhất Minh, Bách huynh đã xảy ra chuyện gì sao?
- Ta không biết. - Hạ Nhất Minh mờ mịt lắc đầu, nói:
- Ta không liên lạc được với hắn, cũng không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Sinh Mệnh thạch mặc dù trân quý, nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì nó không trọng yếu bằng Bách Linh Bát. Cho nên trong lòng hắn không một chút nghĩ tới việc Sinh Mệnh thạch bị mất, chỉ là đối với việc không tìm được Bách Linh Bát làm cho hắn rất lo lắng.
Ánh mắt Viên Lễ Huân khẽ thay đổi, không hiểu sao trong lòng nàng lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị.
Trong lúc nàng tập trung thủ hộ không gian, thì tựa hồ như nàng thấy ở trên khoảng không của Băng đảo Sinh Mệnh thạch vỡ ra thành từng mảnh, nó như đạn pháo bắn về phía xa, đem mặt băng đục thủng lỗ chỗ lỗ rồi rơi xuống biển sâu. Nàng cũng không rõ vì sao bản thân lại đột nghĩ tới cảnh đó. Nhưng sau khi nàng biết Bách Linh Bát bị mất tích, thì cảnh tượng này lại hiện ra một cách rõ ràng trong đầu.
Mưu Tử Long cuối cùng tiến lên nói:
- Hạ huynh đệ, Bách Linh Bát tiên sinh mất tích sao?
Hạ Nhất Minh miễn cưỡng cười nói:
- Để Mưu huynh chê cười rồi, có lẽ Bách huynh bị việc gì đó trì hoãn, cho nên mới không thể đi ra gặp mặt thôi.
Hắn nói những lời này rõ ràng là đang an ủi mình, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không tin những lời đó.
Chỉ là, trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì kinh nghiệm nhiều lần nói cho hắn biết, Bách Linh Bát là một người trời đánh không chết. Cho dù trên người hắn có thủng trăm ngàn lỗ thì hắn cũng có thể tự động hồi phục như cũ.
Chính bởi vì Bách Linh Bát có được thể chất đặc thù tới mức khó tin, cho nên Hạ Nhất Minh mới kiên trì tin rằng hắn dù bị làm sao cũng không thể chết.
- Nhất Minh, lúc phong bế thông đạo, khối Sinh Mệnh thạch mà Bách huynh dùng để phong bế thông đạo đột nhiên nổ tung, chúng bay tứ tán vào trong biển rộng. - Viên Lễ Huân chần chờ một chút nói:
- Khi đó thiếp có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ như đấy không phải là Sinh Mệnh thạch mà là Bách huynh.
Ngữ khí Viên Lễ Huân thoáng dừng lại một chút, bởi vì cảm giác này thật sự là mang đến cho người ta cảm giác vừa nghe qua đã sợ hãi.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Hạ Nhất Minh dần trở nên khó coi, Sinh Mệnh thạch.... Bách Linh Bát!
Hai mắt hắn bỗng sáng lên, nói:
- Nó thất lạc ở nơi nào?
Viên Lễ Huân đưa tay lên chỉ ra ngoài khơi nói:
- Sinh Mệnh thạch đã rơi xuống biển không rõ tung tích.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, hai chấn hắn dậm mạnh xuống dưới, khối băng dưới chân bỗng bị tan ra xuất hiện một cái lỗ nhỏ đủ cho một người đi qua, rồi hắn lập tức lao xuống đáy biển.
Mưu Tử Long đưa ánh mắt không hiểu nhìn theo, hắn thật sự không đoán ra được tâm tư của Hạ Nhất Minh, chẳng lẽ Sinh Mệnh thạch bị vỡ vụn cùng với việc Bách Linh Bát mất tích thì quan hệ gì a?
Hạ Nhất Minh mở to hai mắt ở trong biển tiến hành tìm kiếm. Lúc này, trong lòng hắn lo lắng duy nhất một điều chính là không biết Sinh Mệnh thạch biến thành những mảnh nhỏ hạ lạc ở nơi nào. Nếu như rơi vào trong đáy biển thì còn có chút hy vọng sẽ tìm được trở về, nhưng nếu bị quấn vào Băng Đảo rồi biến mất thì hắn không còn biện pháp nào cả.
Ở trong biển dõi mắt nhìn chung quanh, nhưng không có bất cứ tung tích nào của Sinh Mệnh thạch, đang lúc hắn phải thất thủ vô sách thì Truy Tung Khí ở trước ngực đột nhiên động đậy.
Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút mừng rỡ, giống như người sắp chết đuối lại vớ được khúc gỗ, tuy không mong nó cứu được tính mạng của mình, nhưng vẫn nắm lấy không buông.
Hạ Nhất Minh lấy ra Truy Tung Khí, thứ này ở trong biển chậm rãi biến hóa, cuối cùng biến thành một Bách Linh Bát nhỏ bé.
Bất quá, Bách Linh Bát nhỏ này rõ ràng đã mất đi ký ức và trí tuệ của bản thể, nhưng động tác của nó vừa cứng ngắc vừa chậm chạp.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm biết, khẳng định là bản thể đã xảy ra chuyện, cho nên tiểu tử này mới có bộ dạng như vậy
Bách Linh Bát nhỏ đột nhiên bơi về một phương hướng, chỉ là tộc độ chậm chạp của nó khiến người ta phải phẫn nộ.
Hạ Nhất Minh đi theo phía sau nó, sau khi xác định được phương hướng nó đang bơi đi, hắn không chờ nó tiếp tục bơi đã đưa tay bắt lấy nó, rồi thân thể giống như loài cá trong nháy mắt đã bơi ra xa.
Không bao lâu sau, hắn đã cảm nhận được một cỗ quang mang cực kỳ yếu ớt.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, luồng quang mang này tương đối quen thuộc đối với hắn. Bởi vì đây chính là ánh sáng của Sinh Mệnh thạch, chỉ là lực lượng của khối Sinh Mệnh thạch này gần như tiêu hao không còn, quang mang màu trắng cũng ảm đạm tới mức khó có thể nhận ra.
Truyện hay