Tiếng huýt gió truyền vào tai giống như tiếng dao kéo va chạm vậy, làm cho Hạ Nhất Minh nổi cả da gà lên.
Nhưng mà, tiếng huýt gió đấy quá cường đại, đủ để làm cho Hạ Nhất Minh chưa nhìn thấy người cũng đã phải kiêng kỵ.
Chân đặt lên lưng của Chiến Ưng, hai mắt Phất Lan Khắc Lâm nhìn về phía Hạ Nhất Minh, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Bất quá, dù lo lắng thì toàn bộ công kích của Hạ Nhất Minh và Bạch Mã lão đều có thể đón đỡ được.
Nếu như chỉ có một mình lão tự nhiên là có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng nếu tay chân còn bị trói buộc tự nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Giờ phút này, khi đang định độn ra xa thì lão lại nghe thấy tiếng huýt gió cho nên lập tức đổi ý.
Sau một lát, từ cuối chân trời có hai chấm đen bay lại, tốc độ của bọn họ nhanh tới cực điểm, tựa hồ không hề dưới Bạch Mã Lôi Điện.
Hạ Nhất Minh rùng mình một cái, bất chấp đang cùng Phất Lan Khắc Lâm dây dưa mà bảo Bạch Mã Lôi Điện đình chỉ công kích.
Khuôn mặt Phất Lan Khắc Lâm lúc này đã trở nên âm trầm, lão lạnh lùng nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.
Vẻ mặt của giáo hoàng Thần Điện lúc này cùng với khi mới gặp đã trở nên khác hoàn toàn, từ trên người lão không còn nhìn ra được chút nào hình tượng nhu hòa, mà ngược lại là một kẻ âm trầm.
Một đạo âm thanh khó nghe từ phía xa truyền tới:
- Phất Lan Khắc Lâm ta đến muộn một chút mà ngươi đã bị buộc phải lộ diện rồi sao?
Hai chấm đen từ xa không ngừng lớn lên, rồi nhìn rõ ràng hơn đó chính là hai cao thủ đang sử dụng thần binh để phi hành. Một trong hai người chưa đến đã mở miệng nói, hơn nữa giọng nói còn tràn ngập vẻ trào phúng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, người có tư cách dùng khẩu khí này nói chuyện với giáo hoàng Thần Điện trong cả thiên hạ cũng không mấy người. Giờ phút này, người duy nhất có khả năng xuất hiện ở chỗ này chính là.....
Trên mặt hắn hiện lên một tia cười khổ, người này quả nhiên chính là tử địch cả đời của Phất Lan Khắc Lâm. Nhưng bởi vì Vạn Niên Băng Đảo lần này mà hai người mới kết hợp lại với nhau.
Đây chính là kết quả mà Hạ Nhất Minh không muốn chứng kiến nhất từ đầu tới giờ.
Hai đạo thân ảnh đó đến gần thì ngừng lại không tiếp tục tiến lên.
Trong hai người mới đến có một người thân hình khô gầy, giống như chỉ cần một trận gió nhỏ là có thể thổi bay đi.
Nhưng chính từ trên người vị lão nhân này lại phóng xuất ra uy áp cường đại, điều đó chứng minh lão cũng không phải là một người bình thường.
Còn người kia thì tương đối kỳ quái, trên mặt người này mang theo một chiếc mặt nạ kỳ quái, hơn nửa khuôn mặt đã bị nó che lấp đi.
Mặc dù không thể nhìn thấu toàn bộ chân diện mục của đối phương, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không có chút nào tâm tư khinh thường hắn cả.
- Gia Phỉ Nhĩ Đức, ngươi đã thất ước a. - Phất Lan Khắc Lâm nhẹ nhàng nói.
Khi người này còn chưa xuất hiện, Phất Lan Khắc Lâm vẫn đem toàn bộ tinh lực tập trung ở đây mà không muốn rời đi chỗ khác là vì không muốn bị đối thủ của mình nhìn thấy lão phải chịu cảnh bất lực. Nhưng khi đối phương đã nhìn thấy tình huống của lão, thì lão nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, dùng thái độ tự nhiên đối mặt với đối phương, giống như chuyện này như chưa từng xảy ra.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi khí lạnh khi nghe thấy Phất Lan Khắc Lâm nói những lời này....
Cái tên này ở phương Tây tuy hết sức bình thường, ít nhất trong một thành thị cũng sẽ có vài người tên như thế. Nhưng người mà có thể khiến cho giáo hoàng bệ hạ dùng ngữ khí này để nói chuyện, thì Gia Phỉ Nhĩ Đức chỉ có một người mà thôi.
Cùng với truyền thừa Thần Điện giống nhau còn có Hắc Ám Liên Minh Hội Nghị đương đại hội trưởng đại nhân.
Nét mặt già nua của Gia Phỉ Nhĩ Đức thoáng hiện lên một tia mỉm cười xấu hổ.
Nhìn nụ cười của đối phương, Hạ Nhất Minh hơi giật mình, biểu hiện của này không hề giống với Phất Lan Khắc Lâm. Hắn không có phong phạm như Phất Lan Khắc Lâm nhưng lại làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy nguy hiểm vạn phần.
- Phất Lan Khắc Lâm lần này ta có chuyện bị trì hoãn. - Gia Phỉ Nhĩ Đức hơi khom người nói:
- Ta hướng đến ngài xin tạ tội a.
Phất Lan Khắc Lâm khẽ phất xiêm y, hai người bọn họ quan hệ đối đầu với nhau bao nhiêu năm, cho nên tính tình của từng người rất quen thuộc. Cho nên lão giáo hoàng cũng không có tâm tình mà cùng với đối phương đóng kịch.
- Vị cường giả trẻ tuổi của phương Đông này nên xưng hô như thế nào? - Gia Phỉ Nhĩ Đức mỉm cười hỏi, bất quá hai mắt hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào Bạch Mã ở dưới thân Hạ Nhất Minh. Hiển nhiên, lấy nhãn lực của hắn có thể nhìn ra thứ làm cho Phất Lan Khắc Lâm phải khổ sở không phải là người ngồi bên trên, mà chính là con thánh thú này.
Hạ Nhất Minh ở trên lưng Bạch Mã hơi khom lưng nói:
- Vãn bối Hạ Nhất Minh xin ra mắt tiền bối.
- Hạ Nhất Minh? - Sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức hơi ngưng trọng thêm vài phần.
Trầm giọng hỏi:
- Sứ giả phương Tây chúng ta là do chính ngươi giết?
Cười khổ một tiếng, khi ở trên Tinh Thần Đảo chính Phất Lan Khắc Lâm cũng đã từng hỏi Hạ Nhất Minh câu này. Hắn nghĩ kiểu gì cũng sẽ có thêm phiền toái, nhưng lại không nghĩ tới nó đến nhanh như vậy.
Sống lưng đang khom xuống lại hơi thẳng lên, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- Không sai. Chính là vãn bối giết.
Hắn cũng không muốn giải thích cho đối phương biết lý do tại sao mình lại giết những người này. Bởi vì hắn hiểu rõ được ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì có lấy cớ gì cũng không tác dụng.
- Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một lời đồn. - Lạnh lùng hừ một tiếng, Gia Phỉ Nhĩ Đức nói:
- Trừ phi Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả ra tay, nếu không thì làm sao có thể đồng thời lưu lại ba người bọn họ. Bất quá.....
Ánh mắt của hắn từ trên người Bạch Mã thu lại, thở dài một tiếng nói:
- Nhìn thấy thánh thú của ngươi, ta mới tin được ngươi có thực lực lưu bọn họ lại.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi giật giật, kỳ thực trong trận chiến đó thực lực của Bạch Mã cũng chưa đạt tới trình độ này. Trong ba vị cường giả phương Tây lúc đó, kỳ thật chỉ có một người là bị Bạch Mã giết chết. Mà người này chết cũng oãn uổng, chỉ là do hoảng hốt chạy trốn nên mới bị lôi điện bất ngờ giết chết. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bất quá, hết thảy những điều này Hạ Nhất Minh cũng không muốn giải thích, mà cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ ngài ca ngợi. Vãn bối có thể lưu ba vị đó lại cũng chỉ là do may mắn mà thôi.
Gia Phỉ Nhĩ Đức chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi là đệ tử của Thiên Trì nhất mạch, ta có thể buông tha cho ngươi, nhưng đầu linh thú này phải lưu lại đây.
Hạ Nhất Minh hơi gật mình, sắc mặt trở nên cổ quái, vị lão nhân này khẳng định đã cảm nhận được khí tức cường đại của Bạch Mã Lôi Điện khi ở xa. Hơn nữa lão khẳng định từ xa chứng kiến được một ít tình hình trận chiến, thế mà lão giờ đây còn nói ra những lời cuồng vọng này, chẳng lẽ lão tự tin so với Phất Lan Khắc Lâm còn lợi hại hơn hay sao?
Ánh mắt giáo hoàng bệ hạ hiện lên một tia kỳ dị, bất quá lão lập tức bay lên lên không, ra hiệu cho Thần Điện Chiến Ưng tránh ra. Con Chiến Ưng như được đại xá, nó nhanh chóng giang hai cánh bay đi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, cuối cùng cũng buông tha cho ý định đuổi giết Chiến Ưng. Bất quá, ở trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc, mất đi sự vướng bận của Chiến Ưng, thì khả năng ứng phó với giáo hoàng bệ hạ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Xoay chuyển ánh mắt dừng ở trên người bên cạnh Gia Phỉ Nhĩ Đức, mặc dù người này phục sức rất kỳ dị, nhưng Hạ Nhất Minh lại có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp qua ở đâu rồi. Hơn nữa, hắn còn mơ hồ có cảm giác, Gia Phỉ Nhĩ Đức sở dĩ cuồng ngạo như vậy là có liên quan tới người này.
- Hội trưởng đại đại nhân tốn kính, xin hỏi vị bên cạnh ngài là.... - Hạ Nhất Minh quay sang hỏi Gia Phỉ Nhĩ Đức.
Gia Phỉ Nhĩ Đức tủm tỉm cười nói:
- Đây là nô phó mới nhận của bổn tọa, ngươi không cần biết.
Hạ Nhất Minh cùng Phất Lan Khắc Lâm hiển nhiên hiểu được người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tên nô phó. Nhưng Gia Phỉ Nhĩ Đức nếu đã không muốn nói thì bọn họ cũng không có cách nào khác.
Sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức đột nhiên trầm xuống, nói:
- Nể mặt Đế Thích Thiên, ta cho ngươi một cơ hội còn không mau rời đi.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Đa tạ hảo ý của ngài, bất quá cơ hội này không có cũng được.
Câu nói này còn chưa dứt, lôi điện ở trên chiếc sừng của Bạch Mã đã không chút do dự đánh qua.
Lôi Điện chi lực giờ phút này không chút lưu tình đánh ra, giống như cự long xông trận, khí thế cuồng phong bão táp không chút nào yếu hơn Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Nhưng mà, Gia Phỉ Nhĩ Đức cũng không né tránh, trên mặt lão lộ một tia cười lạnh, nói:
- Ngăn cản.
Người bên cạnh hắn nghe lệnh lập tức động thân tiến lên đứng chắn trước mặt lão, đồng thời vươn hai tay ra.
Ánh mắt Phất Lan Khắc Lâm cùng Hạ Nhất Minh đồng thời thay đổi, đôi mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nếu là Gia Phỉ Nhĩ Đức tự thân đem lôi điện đang công kích tới dùng tay đánh tan đi thì bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
Thế nhưng, hội trưởng đại nhân lại để cho tên nô phó mới có được tự mình xuất thủ, khiến cho chuyện này vượt ra ngoài ý liệu của bọn họ.
Đây là công kích của Bạch Mã Lôi Điện a, nó tương đương với Nhân Đạo Đỉnh Phong Cường Giả làm sao Ngũ Khí đại tôn giả có thể so sánh được? Với nhãn lực của Gia Phỉ Nhĩ Đức hiển nhiên cũng không thể không nhận được ra điều này mới đúng.
Trong lúc nhất thời, trong đầu hai người Hạ Nhất Minh và Phất Lan Khắc Lâm đều hiện lên một ý niệm kinh khủng. Chẳng lẽ tên nô phó mới này của đối phương lại là Nhân Đạo Đỉnh Phong Cường Giả? Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì chỉ thấy từ trên tay đối phương đột nhiên tuôn ra ánh sáng có năm màu.
Năm màu ánh sáng này mặc dù không giống với khi Hạ Nhất Minh vận dụng Ngũ Hành Hoàn, cũng không có lực lượng của phù văn, nhưng quả thật cũng tạo thành ngũ hành thế giới lực.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên khó coi, hắn lập tức hiểu được vì sao Gia Phỉ Nhĩ Đức lại tín nhiệm người này như thế. Bởi vì người này quả thật là một Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Truyện hay