Một cơn gió nhẹ từ xa thổi tới, tựa hồ đem toàn bộ người trong bảo tháp làm tỉnh lại.
Sau khi Phiền Thạc tôn giả cùng Kỳ Liên Song Ma rời đi, ánh mắt đông đảo cao thủ đều nhìn về phía Kim Chiến Dịch cùng Hạ Nhất Minh, trong mắt bọn họ không hề che dấu một tia hâm mộ.
Hạ Nhất Minh thì thôi, mặc dù ngưng tụ Kim chi hoa được coi là một chuyện vui mừng, nhưng Kim Chiến Dịch mới là tiêu điểm mọi người chú ý đến.
Cao Vĩ Lượng chậm rãi đi đến, nghiêm nét mặt nói:
- Kim sư điệt, ngươi thật sự nắm chắc chứ?
Ánh mắt Kim Chiến Dịch nhìn thẳng Cao Vĩ Lượng, trên gương mặt hắn lộ ra thần sắc khẳng định. Hắn đưa tay ra sau nhẹ nhàng vỗ lên thắt lưng, một đạo hàn quang xuất hiện trước mắt mọi người, bên trong đó ẩn dấu thanh long thương.
Lúc này, thanh long thương được chế tạo bằng da rồng trong truyền thuyết đang cố gắng đứng thẳng tắp trước mặt hắn, hơn nữa nó còn lóe lên hàn quang làm kẻ khác đau nhức.
Tất cả mọi người hơi ngẩn ra, không rõ hắn đang định làm gì, chỉ có Cao, Đỗ hai vị tôn giả với cảm ứng nhạy cảm cùng Hạ Nhất Minh mơ hồ phát hiện ra được. Tại mũi nhọn của đầu thương tựa hồ như ba động một màn khí vụ màu trắng, tựa hộ thanh long thương tùy thời đều có thể hóa thành sương mù.
- Nhị vị sư thúc xin yên tâm, tiểu chất đang từng bước tiến tới cánh cửa cuối cùng, hơn nữa còn mơ hồ cảm ứng được nó.
Hạ Nhất Minh chỉ bất quá lấy làm hơi kinh hãi, nhưng Cao, Đỗ hai người lại có một tia vui mừng khôn xiết. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái.
Cao Vĩ Lượng thở dài một tiếng, nói:
- Kim sư điêt, ngươi lựa chọn rất đúng. Cuộc chiến hôm nay quả thật đã mang lại cho ngươi rất nhiều lợi ích a.
Kim Chiến Dịch không vội vàng nói:
- Nhị vị sư thúc, tiểu chất khi nào thì có thể lên đường tới Trung Ương Đại Bình Nguyên?
Cao Vĩ Lượng do dực chốc lát, nói:
- Mặc dù phương Tây đã bắt đầu triệu tập quân đội, nhưng theo quy luật hàng năm thì ít nhất phải đến năm sau đám thần thánh kỵ sĩ mới có thể xuất hiện tại chiến trường. Các ngươi lưu lại chỗ này chờ ba tháng, trong khi đó nghỉ ngơi dưỡng sức và đem sở học bản thân củng cố lại một lần. Lúc đó hãy đi tới chiến trường để chiến đấu với các cường giả khác.
Kim Chiến Dịch khẽ gật đầu, nói:
- Mặc cho sư thúc làm chủ.
Cổ tay hắn khẽ rung lên, long thương nhất thời quay về quấn bên hông hắn, tất cả mọi động tác của hắn giống như nước chảy mây trôi, dĩ nhiên khiến cho người ta sinh ra cảm giác thưởng thức.
Hạ Nhất Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bỗng thấy một người chậm rãi bước lại gần, đó chính là Thu cô nương đang cười yêu kiều ràng rỡ, nàng kêu lên:
- Kim sư huynh.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch nhất thời không còn tiêu sái như vừa rồi, hắn hơi cười nói:
- Thu sư muội.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên hai người bọn họ một vòng, trong lòng mơ hồ hiện lên chút sắc thái kỳ quái.
Cao Vĩ Lượng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Kim sư điệt. Ngươi hộ tống Thu sư điệt trở về Thông Thiên bảo tháp đi.
Hắn vung tay lên, nhìn về phía Hạ Nhất Minh cười ha ha nói:
- Hạ..... tiên sinh, ngươi không phản đối việc đi cùng lão phu rời khỏi nơi đây chứ.
Hắn vốn muốn xưng một tiếng Hạ sư điệt, lấy giao tình của hắn đối với mấy tôn giả của Thiên Trì phái thì điều này tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng lại nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Hạ Nhất Minh, cùng với cách xưng hô của Phiền Thạc đối với hắn thì một tiếng sư điệt lại nuốt trở lại, vô luận thế nào cũng không thể nói ra.
Cho nên chuyện trước mắt, không thể làm gì khác đành học theo bộ dạng Phiền Thạc xưng một tiếng Hạ tiên sinh.
Sắc mặt Kim Chiến Dịch khẽ biến, vội vàng nói:
- Cao sư thúc, Hạ huynh đệ lần này tới Linh Tiêu Bảo Điện là do tiểu chất mời đến.
Ánh mắt Thu cô nương lập tức ảm đạm xuống, thần sắc được giấu kín trong lòng, tựa hồ như có rất nhiều oán hận.
Sắc mặt Cao Vĩ Lượng hơi đổi, nói:
- Hạ tiên sinh nếu đã tới Linh Tiêu Bảo Điện tự nhiên là khách nhân của chúng ta. Chẳng lẽ sư thúc tự mình chiêu đãi lại không được sao?
Hắn quay đầu lại, sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn, nói:
- Hạ tiên sinh nghĩ sao?
Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua bốn phía, đối với ánh mắt khác thường của mọi người hắn làm sao lại không hiểu rõ đạo lý. Đối với ánh mắt cầu viện của Kim Chiến Dịch hắn làm như không thấy, vẻ mặt chánh khí nói:
- Cao tôn giả nói đúng. Tiểu chất hiện cũng đang muốn đi thăm Thông Thiên bảo tháp một chút. Mom Cao tôn giả đáp ứng.
Cao Vĩ Lượng cất tiếng cười to, nói:
- Việc nhỏ mà thôi. Hạ tiên sinh mời.
Hắn dứt lời đã xoay người đi, thân hình hơi động liền giống như ngọn lửa bùng phát, trong nháy mắt đã rời xa nơi này.
Hạ Nhất Minh hướng về phía Kim Chiến Dịch cười xin lỗi một tiếng đồng thời ra ám hiệu cầu phúc, nhưng đáp lại hắn lại là ánh mắt hung tợn, dọa người của Kim Chiến Dịch.
Mặc dù Kim Chiến Dịch ở trong Linh Tiêu Bảo Điện rất có địa vị, hơn nữa tương lai rộng lớn, nhưng Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không vì hắn mà đắc tội với con gái của Tông chủ.
Đỗ Văn Bân trừng mắt nhìn về bốn phía, nói:
- Còn đợi ở chỗ này làm gì? Trở về tu luyện thật tốt cho ta. Đem những thứ hôm nay chứng kiến được tìm hiểu cẳn kẽ, có lẽ sẽ có cơ hội đột phá cho các ngươi.
Mọi người đồng loạt cung kính, chỉ trong chốc lát bảo tháp trở nên náo động, mọi người thi nhau rời đi tựa hồ như ở phía sau bọn họ đang có viễn cổ cự thú đuổi theo.
Đỗ Văn Bân lúc này mới chậm rãi gật đầu một cái, đối với biểu hiện của đám tiểu tử này có chút hài lòng.
Sau đó, hắn cũng không cùng hai người Kim Chiến Dịch bắt chuyện, mà giống như không nhìn thấy bọn họ, xoay người rời đi.
Khi Hạ Nhất Minh về tới Linh Tiêu Bảo Điện thì Cao Vĩ Lượng đã ở chỗ này chờ lâu rồi.
Hạ Nhất Minh cũng không thi triển Thuấn Gian chi thuật của Phong hệ, cho nên tốc độ của hắn không được khoa trương như đối phương. Dù sao, hắn đối với vị tôn giả đêm hôm đó đuổi theo mình luôn có chút kiêng kỵ. Chỉ cần còn có khả năng thì hắn sẽ không để cho bất cứ ai có thể nhìn thấu được mình.
Cao Vĩ Lượng cùng Hạ Nhất Minh tiến vào trong Thông Thiên bảo tháp, nhưng hơn nửa canh giờ chỉ đi lại mấy tầng dưới cùng. Mặc dù thái độ của hắn với Hạ Nhất Minh có chút khách khí, nhưng vẫn không đưa hắn lên các tầng cao hơn.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên hiểu rõ được đạo lý trong đó, cho nên thức thời mà cáo lui trở về nơi ở tạm trong Linh Tiêu Bảo Điện.
Vừa đẩy cánh cửa ra, hai tai Hạ Nhất Minh hơi động, nhất thời mũi chân hơi dùng sức, thân hình đã di chuyển ra xa.
Ngay lúc vừa rời đi, thì một nhánh cây xuất hiện ở chỗ hắn vừa đứng.
Hạ Nhất Minh xoay người, xấu hổ nói:
- Kim huynh. Việc này không phải tại ta, Cao tôn giả đã nói như vậy, ta thật không sự không thể đi sao?
Kim Chiến Dịch hừ lạnh một tiếng, cầm nhánh cây trong tay vứt đi, nói:
- Chút tâm tư đó của ngươi chẳng lẽ ta lại không biết? Sau khi biết được lai lịch của Thu cô nương, ngươi không muốn đắc tội với nàng thì đúng hơn.
Hạ Nhất Minh cười
"hắc hắc" hai tiếng, cũng không phủ nhận lời của Kim Chiến Dịch. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, kỳ quái nói:
- Kim huynh. Nếu đã có ước hẹn với mỹ nhân, sao huynh lại về sớm như vậy? Nếu đối lại là ta, cho dù là cả ngày ở bên cạnh nàng thì cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn còn muốn trêu chọc đối phương vài câu, nhưng nhìn thấy Kim Chiến Dịch đang nhíu mày, vội vàng buồn bã nói:
- Kim huynh. Kỳ thật tiểu đệ rất muốn đi gặp Lễ Huân. Lần này nếu không phải huynh mời tiểu đệ đến Linh Tiêu Bảo Điện, tiểu đệ khẳng định sẽ đi tới tới Băng Cung ở Bắc Cương trước.
Kim Chiến Dịch quả nhiên hơi ngẩn người ra, trong lòng hiện ra một chút áy náy, mở miệng nói:
- Hạ huynh. Viên côn nương nếu đã được Băng Cung ở Bắc Cương nhận làm môn hạ. Tự nhiên là sẽ chiếm được rất nhiều chỗ tốt, việc chia lìa trong khoảng thời gian này, chính là vì chuẩn bị cho những ngày sau đoàn tụ lâu dài. Ngươi hẳn là nên cởi bỏ tâm tình mới tốt.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, tựa hồ nghĩ tới điều gì nói:
- Kim huynh. Vị Thu cô nương kia thật sự là con gái của Tông chủ quý môn sao?
Kim Chiến Dịch hơi tức giận nhìn hắn, nói:
- Chuyện này chẳng lẽ còn có thể nói không phải sao?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
- Nếu Thu cô nương là nữ nhi của Tông chủ, nhưng vì sao ngay cả Tiên thiên cảnh giới cũng chưa đặt chân tới?
Khi Hạ Nhất Minh vừa mới bước chân vào con đường võ đạo thì hắn đối với tiên thiên cảnh giới vô cùng mong đợi, hơn nữa còn coi đó là đỉnh cao của võ học. Nhưng theo bước tiến không ngừng của hắn trên con đường võ đạo, tiếp xúc rất nhiều với các hạng người, cho nên tầm nhìn của hắn đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Mặc dù mới chỉ gặp qua Thu cô nương một lần, nhưng Hạ Nhất Minh cũng nhìn ra thiên phú của nàng cũng không phải là tồi. Mặc dù không bằng Kim Chiến Dịch, nhưng tuyệt đối không hề kém hơn với tuyệt đại cường giả Nhất Đường Thiên ở đây.
Thiên phú như vậy, lại thêm thân phận của nàng mà mới chỉ là hậu thiên tu luyện giả, chuyện này thật làm người ta khó tin được.
Kim Chiến Dịch tùy ý vung tay lên, nói:
- Thu sư muội năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, cũng là tu luyện giả tam hệ đồng tu, hơn nữa đã đạt tới cửu tầng đỉnh phong. Tốc độ như vậy cho dù là trong lịch sử Linh Tiêu Bảo Điện được ghi chép lại cũng đã đứng số một số hai. Về phần muốn tiến vào tiên thiên cảnh giới thì cần ít nhất mười năm nữa.
Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên cổ quái nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên thế giới này còn có người giống ngươi sao? Chưa đến hai mươi tuổi mà đã đạt tới Tam Hoa cảnh giới.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, cười ha hả một tiếng, nói:
- Thu cô nương năm nay mới hai mươi lăm tuổi sao? Xin hỏi Kim huynh Tôn chủ quý phái năm nay bao nhiêu tuổi?
Kim Chiến Dịch do dự một chút, nói:
- Ta cũng không biết, chỉ nghe Cao sư thúc nói qua, khi người gia nhập Linh Tiêu Bảo Điện thì Tông chủ đại nhân đã nắm quyền bổn tông. Hơn nữa ngài còn thường xuyên bế quan, tất cả mọi chuyện trong sư môn đều do các vị tôn giả đứng ra làm chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHạ Nhất Minh há to miệng kinh ngạc, hắn giơ hai tay lên tính toán một chút, vẻ mặt tỏ ra rất khó hiểu.
Kim Chiến Dịch dở khóc dở cười, nói:
- Hạ huynh. Điều này cũng không có gì bí mật, kỳ thật chuyện rất đơn giản, Tông chủ đại nhân ba mươi năm trước lấy vợ. Khi đó Tông chủ phu nhân tuổi cũng chỉ tương đương với Thu sư muội mà thôi. Năm năm sau đó thì Thu sư muội được sinh ra, chuyện chỉ có vậy.
Hạ Nhất Minh rốt cuộc sáng tỏ, hắn đối với vị Tông chủ đại nhân cường hãn kia cảm thấy rất kính nể.
Bất quá, hắn ở chỗ này dù có ăn mật gấu cũng không dám dị nghị.
Hạ Nhất Minh chuyển đề tài câu chuyện, nói:
- Kim huynh, ta thấy Thu cô nương đối với huynh có vài phần kính trọng. Huynh sau này có dự định gì?
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh. Ta năm nay cũng đã gần một trăm năm mươi tuổi. Chẳng lẽ huynh cho rằng ta còn có tâm tư để ý tới chuyện này sao?
Hắn dừng lại một chút, lại nói:
- Từ khi ta bắt đầu tu luyện võ đạo tới nay cũng đã đưa ra quyết định, kiếp này toàn tâm toàn ý chú trọng vào võ đạo, tuyệt đối không dính dáng tới tư tình nhi nữ. Hôm nay lại càng là lúc quan trọng để ta đánh sâu vào tôn giả cảnh giới, làm sao có thể phân tâm?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, sau này Kim Chiến Dịch toàn bộ tâm tình đầu nhập vào con đường võ đạo để tấn chức tôn giả, bất quá quá sau đó thì sao?
Mơ hồ, Hạ Nhất Minh đột nhiên đối với quan hệ của hai người này có chút chờ mong kết quả.
Về phần vấn đề tuổi tác, thì có lẽ trong Linh Tiêu Bảo Điện chưa có người nào quan tâm đến.
Chỉ cần vì Tông chủ đại nhân kia tác hợp, như vậy hết thảy mọi thứ đều trở nên hợp tình hợp lý.
Truyện hay