VŨ THẦN

- Dược trưởng lão! Người này chính là đệ tử của Linh Dược phong. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Nàng muốn lấy được tiên thiên kim đan âm mưu bắt cóc Viên Lễ Huân nên mới bị ta giết chết.
Dược đạo nhân gật đầu. Vẻ mặt hắn vừa có chút thương tiếc, vừa có chút giận dữ, xấu hổ lại thêm một chút suy sụp.
- Hạ trưởng lão! Tất cả đều do lão phu quản lý không nghiêm. - Dược đạo nhân thở dài, nói:
- Để cho Viên cô nương sợ hãi.
Viên Lễ Huân vội vàng đi ra, vái Dược đạo nhân một cái, nói:
- Dược tưởng lão! Chuyện này không có quan hệ với ngài, chỉ do người này quá tham lam mà thôi.
Dược đạo nhân cười khổ, nói:
- Người này là đệ tử Linh Dược phong, chuyện cũng xảy ra ở Linh Dược phong, làm sao mà ta không liên quan. - Lão cúi nhìn thi thể trước mặt, nhỏ giọng nói:
- Luyện chế tiên thiên kim đan đúng là một chuyện lớn. Nhưng sau khi kim đan luyện thành, đám đệ tử tu luyện cả đời mới đạt tới thập tầng lại không có cơ hội được sử dụng. Hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng không được vui.
Cặp lông mày của Hạ Nhất Minh nhướng lên, ác cảm đối với Cổ Huề Dĩnh giảm đi một chút.
Hắn cũng đã từng đạt tới thập tầng nên vẫn còn nhớ rõ. Lúc đó không thể tiếp tục tiến giai, cảm giác hết sức chán nản. Nếu không nhờ gia gia và đại bá mở cánh cửa mật thất, cho hắn biết phương pháp bước vào tiên thiên. Có trời mới biết rằng hắn có bị nổi điên hay không.
Cổ Huề Dĩnh cũng chỉ là một người đáng thương, vọng tưởng đoạt lấy kim đan để bước vào tiên thiên mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi đối mặt với Hồng Cân đạo và Phạm Hạo Nguyệt, Hạ Nhất Minh chẳng còn lưu tình đối với những người muốn gây bất lợi cho hắn.
Giống như vừa rồi, khi hắn thấy Dược đạo nhân ra dấu liền lập tức không chút do dự giết chết Cổ Huề Dĩnh.
Động tác của hắn nhanh như một tia chớp, không hề do dự, không để cho Dược đạo nhân có thời gian ngăn cản.
Có điều, hắn không ngờ được Dược đạo nhân đi ra nhưng cũng chẳng ngăn cản.
Cổ Huề Dĩnh mặc dù tu luyện đã lâu, nhưng làm sao có thể so sánh với Hạ Nhất Minh. Để lấy tiên thiên kim đan, thị liền âm mưu bắt cóc Viên Lễ Huân. Nếu chuyện có thể thành thì hậu quả khó có thể lường được, khiến cho Hạ Nhất Minh rời khỏi Hoành Sơn, đừng nói là nàng mà cho dù là Dược đạo nhân cũng không thể gánh được.
Dù Hạ Nhất Minh không động thủ thì Dược đạo nhân cũng không thể tha mạng cho nàng.
Qua việc này, Dược đạo nhân mới cảm thấy từng cao thủ nội kình thập tầng trong núi cũng đều có tâm tư.
Muốn nói các đệ tử kiệt xuất không có ý nghĩ đó là chuyện không thể.
Dược đạo nhân quyết định sẽ thảo luận với Vu Kinh Lôi một chút để giải quyết việc này thế nào cho thích hợp.
Hạ Nhất Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân, nói:
- Dược trưởng lão! Hình như trên Linh Dược phong vẫn giữ một ít tinh lực và cực hạn kim đan đúng không?
Dược đạo nhân gật đầu. Hai loại kim đan này trong các gia tộc ở vùng Tây Bắc là những bảo vật vô giá. Hiếm có người được dùng chúng.
Bởi vì tự thân tu luyện tốt hơn nhiều so với sử dụng ngoại vật. Hầu hết đều cố gắng dựa vào bản thân để tu luyện. Trừ khi đó là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp thì mới có thể giúp một tay, làm cho hắn nhanh chóng đạt tới thập tầng đỉnh phong, trùng kích tiên thiên cảnh giới.
Trên Hoành Sơn, thiên tài như vậy cũng không phải là nhiều nên loại kim đan này tích lũy cũng không hề ít.
Hạ Nhất Minh nắm tay Viên Lễ Huân, nghiêm mặt nói:
- Dược trưởng lão! Ta muốn có vài viên cực hạn cùng với tinh lực kim đan có được không?
Dược đạo nhân thoáng nhìn Viên Lễ Huân, đáp ứng nói:
- Không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh nghĩ thầm: hai loại kim đan này ở bên ngoài đều có giá trị liên thành, nhưng Dược đạo nhân nói lại hết sức thản nhiên. Cả một gia tộc ngàn năm cũng không thể tích góp được như thế.
Dược đạo nhân do dự một chút, nói:
- Hạ trưởng lão! Chuyện hôm nay đúng là đáng tiếc. Ta có một phương thuốc tặng Viên cô nương.
Lão nói xong liền móc ra một tờ giấy. Búng nhẹ một cái, tờ giấy như có một đôi cánh vô hình bay lại.
Viên Lễ Huân kinh ngạc tiếp lấy. Nàng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Dược đạo nhân lại tặng cho mình phương pháp luyện chế đan dược.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại hiểu rõ, Dược đạo nhân tặng lễ vật cho Viên Lễ Huân thực ra chính là tạ lỗi với hắn.
Hắn thầm nhủ: đúng là thực lực mạnh mẽ thì luôn được đối xử tốt. Nếu như mình không phải là tiên thiên cường giả, mà chỉ là tôn nhi của Hạ Vũ Đức thì Dược đạo nhân cũng chẳng thèm để tâm.
Nhìn thoáng qua phương thuốc, Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên. Trên phương thuốc chỉ ghi khoảng năm đến mười loại dược liệu.
Nhưng những dược liệu đó đều vô cùng quý giá. Trong đó có vài loại mà trong dược viên của Linh Dược phong cũng không có.
Hạ Nhất Minh mới lên Linh Dược phong cũng chưa được lâu. Nhưng liếc qua tờ giấy, hắn có thể đoán được thứ này đúng là bảo vật.
- Dược trưởng lão! Đây là đan dược gì? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
Dược đạo nhân vẫn chú ý nét mặt của Hạ Nhất Minh. Đến lúc này mới tạm yên lòng, biết Hạ Nhất Minh cũng chẳng giận Linh Dược phong.
Tất nhiên, một phần cũng do Viên Lễ Huân không bị thương. Nếu nàng mà bị thương thật thì Hạ Nhất Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Dược đạo nhân ho nhẹ, nói:
- Đây là đan phương được lưu truyền từ thời thượng cổ. Khi lão phu còn trẻ vô tình có được. Hơn nữa, cũng đã luyện chế thành công một viên.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. Lần đầu tiên, hắn mới thấy được Dược đạo nhân có sự tự hào đến vậy.
Nhìn đan phương trong tay Viên Lễ Huân mà thấy sợ. Chỉ thu thập được hết những loại dược liệu này cũng là điều không thể, nói gì đến luyện chế.
Hắn vô thức hỏi:
- Vậy khỏa đan dược đó đâu?
Dược đạo nhân xẩu hổ, cười, nói:
- Ta ăn rồi. - Lão thở dài, nói:
- Lúc đầu ta cũng nhờ cơ duyên mới có được đan phương này, sau đó lại có thể luyện chế thành công. Trong đó có nhiều loại dược liệu quý giá, nhiều loại có thể gia tăng nội kình, nên không nén được, ăn mất.
Hạ Nhất Minh hiểu ngay là lúc Dược đạo nhân có được đan phương vẫn còn chưa đặt tới tiên thiên cảnh giới. Nhìn Dược đạo nhân, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Nó có tác dụng như thế nào? Chẳng lẽ lại quý hơn cả tiên thiên kim đan?
- Đối với người luyện võ chúng ta mà nói thì loại đan dược này kém xa so với tiên thiên kim đan. Có điều... - Dược đạo nhân ngừng một chút, cười khổ, nói:
- Lão phu ăn nó cũng đã hơn trăm năm mà dung mạo vẫn không hề thay đổi.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đồng kêu lên. Lúc này, bọn họ mới biết phương thuốc trong tay là vật gì.
Trú Nhan đan. Đây là loại đan trong truyền thuyết, có thể giữ gìn dung nhan của con người tồn tại mãi mãi. Mặc dù Trú Nhan đan có thể làm cho tuổi thanh xuân của con người tồn tại vĩnh viên, nhưng nó cũng là loại trân bảo hiếm có.
Chỉ có điều với Dược đạo nhân là cường giả tiên thiên thì lão cũng chẳng quan tâm tới dung mạo của mình có trẻ hay không.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hạ Nhất Minh, vừa mừng vừa lo, nói:
- Thiếu gia.
Nàng không nói gì nữa, nhưng nhìn nét mặt nàng cũng có thể đoán được tâm ý. Tu luyện võ đạo, sau khi đạt tới cực hạn mặc dù cũng chậm lão hóa, nhưng so với Trú Nhan đan thì đúng là một trời một vực.
Hạ Nhất Minh cũng chỉ thấy thú vị chứ không quan tâm lắm. Nhưng Viên Lễ Huân lại khác. Lần đầu tiên nàng lộ ra sự khao khát đến vậy trước mặt Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cầm lấy đan phương. Nhìn các loại dược liệu trân quý trong đó mà thầm than. Nhưng hắn vẫn nói:
- Lễ Huân! Ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ luyện thành Trú Nhan đan cho ngươi.
Viên Lễ Huân vui vẻ gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Dược đạo nhân. Dược đạo nhân khẽ gật đầu. Sau khi thấy thái độ của Hạ Nhất Minh với Viên Lễ Huân, lão biết được vị trí của tiểu cô nương trong lòng hắn. Nếu không lão cũng không đưa ra một lễ vật lớn đến vậy.
Phương pháp luyện chế Trú Nhan đan mặc dù vô dụng với lão, nhưng cũng đã thất truyền mấy ngàn năm. Nếu không có cơ duyên thì lão cũng chẳng thể tìm được.
Tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Trong chốc lát, Hạ Vũ Đức đã dẫn theo Bối Ấu Tuệ đến. Lão kinh ngạc, nói:
- Sư phụ! Ngài cũng tới đây.
Dược đạo nhân đáp lại một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Bối Ấu Tuệ.
Nữ tử nhìn thấy Dược đạo nhân, mặt xám như tro tàn. Sau khi thấy Cổ Huề Dĩnh nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, mặt lại càng tái thêm.
Dược đạo nhân thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi biết tội chưa?
Bối Ấu Tuệ run rẩy, nói:
- Tổ sư gia! Ngài luyện chế hai viên tiên thiên kim đan, nhưng Linh Dược phong chúng ta lại không được một viên. Chuyện này không công bằng.
Dược đạo nhân lắc đầu, nói:
- Nếu đem hai viên kim đan cho hai đứa ngươi thì có công bằng hay không?
Bối Ấu Tuệ ngẩn người, cứng lưỡi, không nói ra lời. Dù da mặt nàng có dày thì lúc này cũng không thể nói được gì nữa.
- Các ngươi vì bản thân, mưu chiếm tiên thiên kim đan, lại tàn nhẫn hạ thủ với đồng môn. Tâm như vậy... - Dược đạo nhân không giận mà uy, nói:
- Ngươi chắc biết phải làm thế nào chứ?
Bối Ấu Tuệ run run, đột nhiên khóc to, nói:
- Tổ sư gia tha mạng. Đồ tôn cũng bị lừa gạt, lần sau không dám nữa.
Dược đạo nhân lạnh lùng nhìn nàng, nói:
- Làm gì còn có lần sau.
Lão vung tay lên, Bối Ấu Tuệ đang khóc liền im bặt, thân thể mềm nhũn lăn ra đất. Hai con mắt vẫn mở thật to, lưu luyến với thế giới này.
Hạ Nhất Minh gật nhẹ một cái. Hai nữ tử này, cho dù Dược đạo nhân không hạ thủ thì hắn cũng không nương tay. Mà Dược đạo nhân làm việc thật sạch sẽ. Đệ tử mắc sai lầm lập tức chịu trừng phạt.
Cả ân lẫn uy đều đủ nên mới có thể quản lý được Linh Dược phong.
Đột nhiên, từ xa có tiếng rít vọng tới. Nhưng do quá xa nên khi truyền đến rất nhỏ. Nếu không phải tất cả đều ở dưới chân núi thì không thể nghe thấy được.
Đám người Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, chỉ thấy từ xả một cái hỏa tiễn màu đỏ phóng lên cao, giữa không trung nổ ra vô số tia lửa.
Sắc mặt Dược đạo nhân cùng Hạ Vũ Đức đại biến. Dược đạo nhân nói nhanh:
- Vũ Đạo! Ngươi gọi Võ Cận lại đây xử lý mọi chuyện. Hạ trưởng lão xin mời theo ta.
Dứt lời, hắn nhún một cái, nhanh chóng rời đi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết chuyện gì, nhưng thấy Dược đạo nhân như thế cũng đoán được hỏa tiễn liên quan đến Hoành Sơn. Chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Hắn khẽ gật đầu với Viên Lễ Huân, sau đó thân hình nhoáng lên, đuổi theo.
Dược đạo nhân vận hết tốc lực chạy về vị trí hỏa tiễn. Đột nhiên, lão nghe bên cạnh có tiếng hỏi:
- Dược trưởng lão! Hỏa tiễn là do người nào phóng?
Lão kinh ngạc quay lại, thấy Hạ Nhất Minh đang chắp tay sau lưng, giống như đang đi bộ bám theo mình. Nhìn hắn giống như là chưa xuất hết lực. Ánh mắt đảo qua thấy cái bao hình chữ nhật trên lưng hắn, trong lòng lão cảm thấy hoảng sợ.
Dược đạo nhân hơi chậm lại, nói:
- Hạ trưởng lão! Hỏa tiễn đó chỉ có trưởng lão của Hoành Sơn mới được giữ. Chắc chắn là Vu Hi Thần trưởng lão gặp phải địch nhân. Mời ngươi đi trước một bước chi viện cho hắn.
Hạ Nhất Minh từ khi đến Hoành Sơn vẫn chưa hề gặp qua Vu trưởng lão. Không ngờ khi gặp được lại trong hoàn cảnh như thế này. Hắn đáp lời, tốc độ đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt bỏ lại Dược đạo nhân ở phía sau.
Trên Hoành Sơn, đến lúc này, tốc độ của Hạ Nhất Minh hoàn toàn đứng đầu. Cho dù là Thái thượng trưởng lão cũng phải chịu thua.
Hạ Nhất Minh dốc hết tốc độ, để lại một đám tàn ảnh thẳng tắp trong rừng cây. Chỉ trong chốc lát đã tới chỗ hỏa tiễn bắn lên.
Hai tai hắn rung động, nghe thấy có tiếng binh khí giao phong, trong đó còn có cả tiếng thở dốc. Nghe thấy tiếng thở đó, hắn có thể khẳng định có người bị thương không nhẹ.
Thân hình hắn như điện xẹt, lao tới chỗ vị trí hỏa tiễn.
Giữa rừng cây, có một khoảng đất trống. Trên khoảng đất trống có một gốc đại thụ, lơ thơ vài cái bụi cây, nhưng bị mấy vị tiên thiên cường giả đang chém giết, san phẳng.
Ánh mắt hắn hoàn toàn nhìn rõ những người đang giao thủ.
Trên mảnh đất trống, có ba hắc bào nam tử đang vây công một nam tử mặt áo lam.
Hạ Nhất Minh nhìn khuôn mặt ba tên mặc áo đen, không khỏi ngạc nhiên. Ba người này không giống người thường. Cả ba đều mũi cao, mắt sâu. Thân hình hết sức cao lớn.
Còn người bị vây ở giữa, khuôn mặt có chút giống với Vu Kinh Lôi. Nhưng bị ba người vây công, hắn cố gắng chống đỡ nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể táng mạng.
Hạ Nhất Minh không dám chần chừ, mắt vừa nhìn mấy người này, đôi vai hắn động thời rung lên. Đại khảm đao bay lên không trung.
Tay hắn duỗi một cái, trong nháy mắt lắp ráp xong, nắm chặt đại khảm đao trong tay. Hét lớn một tiếng, đại khảm đao hóa thành một luồng sáng bổ tới ba tên mặc áo đen.
Cả ba người đang chiến đấu đều là cường giả tiên thiên. Nếu lấy một chọi một, Hạ Nhất Minh chẳng hề sợ hãi. Nhưng lúc này lấy một chọi ba, hắn không hề có chút nào chắc thắng. Nhưng tới mức này, hắn có muốn cũng không được, chỉ cố gắng đến cùng thôi.
Cũng may là có đại khảm đao trong tay, nên dũng khí của hắn tăng lên rất nhiều.
Một đao bổ ra khiến cho gió cuốn, mây tan. Sau khi đánh một trận với Vu Kinh Lôi, lại nhìn bức tranh sơn thủy mà đốn ngộ, đao pháp của hắn đã có uy lực khó có thể tin được.
Ba người kia phối hợp hết sức ăn ý. Vừa thấy Hạ Nhất Minh ra tay, một người liên bỏ công kích, xoay người lại.
Trong tay hắn có hai thanh kiếm cực to. Hai thanh kiếm này không to như đại khảm đao nhưng cũng là một thanh binh khí rất nặng.
Tuy nhiên, người này vừa mới giơ thanh kiếm lên đã cảm thấy uy lực một đao kia cực lớn. Chỉ bằng một mình hắn khó có thể chống lại.
Hai mắt trợn tròn, mở miệng nói ra cái gì đó, nhưng Hạ Nhất Minh nghe không hiểu.
Hạ Nhất Minh cũng mặc kệ hắn nói gì, một đao vẫn không lưu tình bổ xuống.
"Ầm...."
Tiếng sắt thép va chạm vang lên. Thân thể người nọ run run, hai chân đứng không vững, thối lui về phía sau. Thanh kiếm trong tay hắn xuất hiện một vết mẻ.
Uy thế một đao của Hạ Nhất Minh vẫn không giảm, tiếp tục bổ xuống người thứ hai.
Người này nhanh chóng xoay người. Trong tay hắn cũng cầm một thanh trọng kiếm. Đao kiếm giao nhau, người này cũng lại lảo đảo lui lại.
Dưới sức mạnh của đại khảm đao, người đó mặc dù muốn tránh nhưng lại không được.
Đại khảm đao liên tục bổ xuống, giống như thủy triều, từng con sóng nối đuôi nhau không hề hết lực.
Người mặc áo đen thứ bao thầm than. Tên trước mắt đã bị thương không nhẹ. Nếu cho bọn hắn chút thời gian, chắc chắn người kia sẽ phải chết.
Nhưng đối với đao khí khủng bố phía sau, hắn cũng không dám chần chứ chút nào.
Thân thể xoay một vòng thật đẹp, động tác của hắn tự nhiên hơn so với động bọn rất nhiều. Trong tay hắn lại cầm một thanh nhuyễn kiếm.
Dưới tác dụng của chân khí, thanh nhuyễn kiếm giống như độc xà, cố tránh đại khảm đao, đâm thẳng vào Hạ Nhất Minh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng một kiếm của hắn chưa kịp phát ra, đại khảm đao đã run lên, biến hóa góc độ va chạm với mũi kiếm.
Người này tức giận, hừ một tiếng lui về phía sau. Hổ khẩu hết sức đau nhức, như sắp bị rách ra.
Hạ Nhất Minh thu đao lại, trợn mắt nhìn. Dưới một đao uy lực của hắn, ba tiên thiên cường giả đều phải thối lui.
Người phía sau hắn, cứng lưỡi, nhìn. Trong lòng hết sức kích động.
Một đao ra oai, mãnh liệt như...

Bình luận


S
Sam Sung
28-03-2023

Truyện hay

Q
Quang Trinh
28-03-2023

chuyện này có tên khác kg ad

Đức Phong Đồng
28-03-2023

Toàn những mô tuýp truyện y hệt nhau.

T
Tấu hài online
28-03-2023

Hệ thống tu lyện

C
chien nguyen
28-03-2023

chuyện toàn giống nhau

T
Thảo Lê
28-03-2023

Bác có thể luôn chương dc ko ạ

N
Ngoc Anh Nguyen
28-03-2023

Xin cảnh giới võ học bộ truyện này với.

T
Tuyet Tran
28-03-2023

truyện chữ vẫn hay hơn truyện tranh

B
BìnhĐạiSoái
28-03-2023

hay lắm anh ơi

L
le duythanh
28-03-2023

Hay a qua ơi

L
Lam Levan
28-03-2023

Bộ này hay lắm

N
ngo tho
28-03-2023

Hây quá

Q
Quang Sỹ Trần
28-03-2023

đánh cho kiều phong với mộ dung ỉa ra quần ^^

N
Nam Nguyen
28-03-2023

Trung quốc nó không xuyên trung mà xuyên qua việt hơi kỳ nha. vược biên xuyên không sao công an không bắt nhỉ

T
tiểu thần nông
28-03-2023

bộ này ăn theo đấu la đại lục ak

T
Tuan Nguyen
28-03-2023

Em chao bac

K
khuong tran
28-03-2023

Truyện này cũng có vũ hồn giống đấu la lục

K
Kim Lan Le
28-03-2023

Thanks Ad nhieu

T
THI MY HUYEN HUYNH
28-03-2023

PHIM CHUONG MANG TEN LINH VU YEU THAN CUA QUA HAY

Truyện đang đọc