Ba người Hoắc Nhạc Thanh rời xa khỏi viện lạc lúc này vị gia chủ Hoắc gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quay đầu nhìn Trương Hòa Thái, từ ánh mắt đối phương cả hai cùng nhận ra trong lòng có quỷ.
Ban đầu bọn họ chỉ tưởng Hạ Nhất Minh là một vị Tiên thiên cường giả, nhưng xem ra tu vi của vị Hạ tiên sinh này sớm đã đạt tới cảnh giới họ không tưởng tượng được.
- Hoắc huynh. Tu vi của Hạ tiên sinh có lẽ là Nhất đường thiên.
Trương Hòa Thái trầm giọng hỏi.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khổ não, nói:
- Lão phu vừa rồi toàn lực ra tay, nhưng cũng không đoán ra thực lực của Hạ tiên sinh. Nhưng...
Hắn nói tới đây chần chừ một chút mới nói tiếp:
- Nếu lão phu nhìn không nhầm, chi sợ Hạ tiên sinh đã ngưng tụ thành hoa.
Trương Hòa Thái hít vào một ngụm lãnh khí. Nghĩ tới Hạ Nhất Minh tuổi trẻ như vậy, trong lòng lão càng thêm cảm khái.
Hoắc Hồng Sanh liếc trộm hai người, nói nhỏ:
- Phụ thân. Trương thúc. Hạ tiên sinh nếu thực lực cường đại như vậy. Hay chúng ta mời ngài ra mặt dùm Hoắc gia trong cuộc tỷ võ sắp tới.
Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biến nhưng sau đó lắc đầu, nói:
- Tu vi võ đạo của Hạ tiên sinh sâu không lường được. Loại cao nhân này sao có thể vì Hoắc gia ra mặt được.
Hoắc Hồng Sanh trầm giọng nói:
- Phụ thân. Hài nhi xem chừng Hạ tiên sinh rất ưu ái Đông Thành. Nếu để Đông Thành cầu khẩn có lẽ sẽ được.
Hoắc Nhạc Thanh do dự nhìn Trương Hòa Thái, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Hồng Sanh nói cũng có lý. Nhưng chỉ sợ Hạ tiên sinh là cao thủ bọn họ mời tới.
Bật cười, Trương Hòa Thái nói:
- Hoắc huynh, bọn họ nếu có năng lực mời tới cao thủ như vậy, sớm đã có tư cách ở lại đảo rồi.
Hoắc Nhạc Thanh chỉ lo lắng trong chốc lát rốt cuộc cũng gật đầu.
Sau đó vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Hồng Sanh. Đợi sau khi Đông Thành trở ra, bảo nó tới gặp ta.
Hoắc Hồng Sanh cung kính lĩnh ý, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm sẽ cùng vị tiểu chất trước đây lạnh nhạt, kéo gần quan hệ lại.
Ngay cả phụ thân cũng có ý vậy, lẽ nào bản thân hắn còn do dự.
Cho tới khi mặt trời lên cao, Hoắc Đông Thành mới rời khỏi phòng Hạ Nhất Minh.
Sau khi hắn rời đi, trên mặt có vẻ đại ngộ. Được Hạ Nhất Minh chỉ điểm, hắn đã hiểu rõ. Mặc dù trước mắt hắn chưa thể hiểu rõ Thủy, Hỏa nhưng cũng biết được một chút đạo lý.
Muốn đột phá tới lục tầng không chỉ tu luyện Hỏa hệ tới ngũ tầng đỉnh phong mà ngay cả Thủy hệ cũng phải đạt ngũ tầng đỉnh phong. Về phần sử dụng một lực lượng khác dung hòa như lời Hạ tiên sinh nói thì hắn vẫn còn mơ hồ không hiểu lắm. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lúc này sau khi rời khỏi phòng Hạ tiên sinh, Hoắc Đông Thành chợt phát hiện ánh mắt những người xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Đối với đệ tử trực hệ trong gia tộc chưa thể đột phá khỏi ngũ tầng, mặc dù chưa tới mức có người coi thường nhưng thái độ của mọi người không như những đệ tử còn lại, chỉ cần nhìn ánh mắt những người hầu Hoắc Nhạc Thanh bồi dưỡng ra cũng có thể dễ dàng thấy được.
Nhưng lúc này khi đi qua nơi bốn gã người hầu kia, ánh mắt của bọn họ nhìn Hoắc Đông Thành đã trở lên vô cùng cung kính, đối lập hoàn toàn với ngày hôm qua.
Càng khiến Hoắc Đông Thành ngạc nhiên là đệ tử trực hệ đời thứ hai trong gia tộc, Hoắc Hồng Sanh đã ở nơi này chờ đợi hắn từ khi nào. Vừa nhìn thấy Hoắc Đông Thành, Hoắc Hồng Sanh đã mỉm cười, nói:
- Đông Thành. Nhanh một chút.
Hoắc Đông Thành nhanh miệng vâng dạ. Đối với người danh vọng cao chỉ đứng sau gia chủ này, hắn không dám có chút biển hiện sơ xuất.
- Đông Thành. Hạ tiên sinh giữ ngươi trong phòng làm gì vậy?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt ôn hòa nói.
- Hạ tiên sinh truyền thụ cho tiểu chất chút kỹ xảo vận dụng nội kình. Khuyên tiểu chất trước hết phải tu luyện Thủy hệ nội kình tới ngũ tầng, sau đó ban cho cháu một khỏa Tinh lực kim đan.
Hoắc Đông Thành đường hoàng nói.
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt khẽ biến. Hắn dĩ nhiên biết Tinh lực kim đan là thứ gì. Nhưng thứ này ngay cả trong Hoắc gia cũng là vật vô cùng trân quý, chỉ có đệ tử đạt tới bát tầng mới được một khỏa. Không ngờ Đông Thành thậm chị chưa ra mắt sư phụ đã được Hạ tiên sinh tặng một khỏa.
Người này một lần phóng tay đã hào phóng như vậy, thực lực e rằng còn vượt xa bản thân mình mong chờ.
Miễn cưỡng cười, Hoắc Hồng Sanh mang theo tiểu chất của mình tới gặp Hoắc Nhạc Thanh.
Dọc đường đi, hắn mạnh mẽ kiềm hãm sự ghen tỵ của bản thân xuống thấp, vẻ mặt ôm hòa tươi cười hỏi cuộc sống gần đây của Hoắc Đông Thành, khiến tên thiếu niên trẻ tuổi này cảm động vạn phần.
Sau khi gặp được Hoắc Nhạc Thanh, Hoắc Hồng Sanh cười cười kể lại chuyện Hoắc Đông Thành được tặng một khỏa Tinh lực kim đam cho phụ thân nghe. Hoắc Nhạc Thanh cũng vô cùng kinh hãi nhưng cũng khẳng định Hạ Nhất Minh vô cùng coi trọng Hoắc Đông Thành, nếu không đã chẳng dễ dàng ban thưởng bảo vật như vậy.
Thực lực tổng thể của Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo rất mạnh nhưng tỉ lệ đào thải cũng vô cùng lớn. Nếu trong gia tộc không có Tiên thiên cường giả tọa trấn, trên cơ bản sẽ không có tư cách ở lại trên đảo.
Bởi vì trong Đông Hải, đảo nhỏ như nấm sau mưa. Tất cả đều muốn tu luyện trên tam đại Tiên đảo. Bởi vậy tính cạnh tranh rất lớn, xa xa Tây Bắc hoặc các nơi trong đại lục có thể so đo.
Bởi thế ở nơi này hình thành một quy định.
Chỉ cần trong gia tộc xuất hiện một vị Tiên tiên cường giả, rất nhanh sẽ quật khởi. Nhưng nếu mất đi cao thủ này, tốc độ suy bại cũng nhanh không kém. Những gia tộc truyền thừa ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi thế Tinh lực kim đan đối với gia tộc có Tiên thiên cường giả mà nói cũng được coi là bản vật.
Sau khi biết được tâm tư Hạ Nhất Minh như vậy, Hoắc Nhạc Thanh mới đem ý định trong lòng nói ra.
Hoắc Đông Thành dĩ nhiên cảm thấy khó khăn, nhưng liên quan tới sự tình gia tộc trong tương lai, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đáp ứng mà thôi.
Ngày tiếp theo, Đông Thành lại đi tới phòng của Hạ Nhất Minh. Mặc dù được Hạ Nhất Minh chỉ điểm nhưng trong lòng có tâm sự, hắn cũng không thể tập trung tu luyện được.
Hạ Nhất Minh cau mày nói:
- Ngươi có tâm sự. Chẳng lẽ không muốn rời khỏi nhà?
Hoắc Đông Thành vội vàng quỳ lạy trên đất, nói:
- Tiền bối. Đúng là vãn bối có tâm sự nhưng vì theo đuổi võ đạo, đừng nói là rời nhà, cho dù núi đao biển lửa vãn bối cũng quyết không từ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Ta nhìn người mỗi đêm đều luyện tập, đối với võ đạo không ngừng cố gắng nên mới thay mặt bằng hữu nhận đồ đê. Nếu không sớm đã để mặc ngươi rồi.
Những lời này hắn nói nghiêm khắc nhưng cũng không hoàn toàn là sự thực.
Tu luyện giả tam hệ đồng tu, cho dù hiếm thấy nhưng nếu không được Tôn giả phát hiện, dĩ nhiên cứ thế mai một đi. Nhưng nếu được Tôn giả biết được, tám chín phần mười đều nghĩ biện pháp lôi kéo làm môn hạ.
Đặc biệt nếu Sở Hao Châu biết được có một thiếu niên thể chất đặc biệt như mình, khẳng định lão sẽ cao hứng không thôi.
Bởi thế bất luận Hoắc Đông Thành có đồng ý hay không, Hạ Nhất Minh cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ngày sau gặp lại Sở Hao Châu, mà Hoắc Đông Thành lại bị người khác thu làm môn đệ, e rằng Sở Hao Châu khóc cũng không ra nước mắt nữa.
Hoắc Đông Thành dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Nhất Minh, hắn cung kính nói:
- Tiền bối. Vãn bối biết ngài một phen khổ tâm, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng.
Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, nói:
- Ngươi có tâm sự gì? Mau nói.
Hoắc Đông Thành làm vẻ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tiền bối. Là vãn bối đang lo lắng cuộc tỷ võ tháng sau. Nếu gia tổ xuất chiến bị thua, cả Hoắc gia sẽ bị mất địa bàn trên đảo, phải trở lại đảo nhỏ kia.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Luận võ nào?
Hoắc Đông Thành vội vàng đem ngọn nguồn kể lại chi tiết.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo, ngoại trừ những đại môn phái, còn có hơn một trăm thế lực nhỏ.
Vốn với diện tích Bồng Lai Tiên Đảo, cho dù tồn tại một trăm thế lực nhỏ cũng có thể dung nạp. Nhưng vì Tam đại thế lực hạn chế số lượng dân cư trên đảo, không cho nhiều người hưởng số thiên địa chân khí nên mới đặt ra quy đinh. Trừ khi môn phái có được Tôn giả, số môn phái còn lại chỉ có thể hạn chế ở con số một trăm.
Cứ cách hai mươi năm, trên đảo lại tổ chức một lần luận võ xếp hạng.
Hoắc gia sáu mươi năm trước trong gia tộc có được hai vị Tiên thiên cường giả nên mới mạnh mẽ lấy được một danh ngạch trong bảng kia. Nhưng mười năm trước vị Nhất đường thiên cường giả của Hoắc gia vì tấn giai thất bại, bạo thể mà chết.
Hoắc gia sở dĩ ở lại trên đảo qua ba lần luận võ vì có được vị Nhất đường thiên cường giả tọa trấn. Lúc này hắn bạo thể chết đi, với thực lực của Hoắc Nhạc Thanh thật sự trong cuộc luận võ sắp tới khó có thể duy trì tới cùng.
Hạ Nhất Minh nghe xong nhăn mặt nói:
- Ta xem gia tổ người cùng Trương Hòa Thái, Trương huynh quan hệ rất tốt. Vì sao không nhờ hắn ra tay trợ giúp?
Hoắc Đông Thành nhất thời cuống quít cười khổ, nói:
- Tiền bối có điều không biết. Trương gia gia đối với Hoắc gia vô cùng chiếu cố. Ngay cả đội thuyền Hoắc gia ra khơi cũng có Trương gia gia ra mặt mượn thuyền cùng bến. Nhưng việc luận võ, bất luận tam đại môn phái hiện nay hay những môn phái hùng cứ trên đảo trước kia đều có quy định không thể làm trái. Trương gia gia ngay cả cố tình trợ giúp cũng đành bất lực.
Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy thư thái, bất quá hắn cũng biết vì sao với thực lực Hoắc gia trên bến tàu lại có cảnh tượng như thế.
Thì ra tất cả những chuyện này do tam đại môn phái trên đảo quy định. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Đông Thành. Chuyện này cho dù ta ra tay giúp các ngươi nhưng lần tiếp theo e rằng các ngươi cũng không tránh khỏi vận mệnh rời khỏi đảo.
Hoắc Đông Thành nhẹ giọng nói:
- Tiền bối. Tam thúc của vãn bối đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong. Nếu có thời gian mười năm nữa hẳn sẽ thuận lợi tiến vào Tiên thiên cảnh giới. Cơ bản có thể cam đoan Hoắc gia sẽ đứng trong danh ngạch kia.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Hoắc Đông Thành rốt cuộc gật đầu.
Chuyện này đối với Hoắc gia mà nói chính là đại sự. Nhưng với Hạ Nhất Minh lúc này, bất quá chỉ là một cái vung tay mà thôi.
Truyện hay