Nhìn xa xa một mảng sóng gió mịt mù như một cấm khu, Hạ Nhất Minh cảm thấy nếu chỉ với chiếc thuyền nhỏ như lúc trước đi qua đây sẽ lại tái diễn tình huống khi đó.
Mặc dù mấy tháng rong ruổi cùng Lôi điện trên biển, hắn cũng từng gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng thanh thế như lúc này quả thực lần đầu Hạ Nhất Minh mới gặp được.
Bất quá trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn, bởi hắn không có ý định tránh né mà ngược lại thúc giục Lôi điện mạnh mẽ tiến vào.
Hắn mơ hồ có cảm giác. Chỉ cần có ý định ngưng tụ Thủy chi hoa, tiến vào cấm khu kia có thể cảm ngộ được Thủy lực lượng khổng lồ, nó cũng chính là con đường tắt tốt nhất.
Về phần an toàn của bản thân, Hạ Nhất Minh sớm đã quên rồi.
Cho dù hắn không thể thừa nhận sóng to gió lớn đánh vào nhưng chỉ cần lặn xuống, cam đoan có thể thuận lợi thoát ra. Huống hồ, lúc này cùng hắn còn có một đầu linh thú tốc độ cực nhanh.
Rất nhanh, Lôi điện đã chở Hạ Nhất Minh tiến vào cấm khu sóng gió này.
Tại nơi thiên địa phát uy này, bất cứ lực lượng của người nào cũng trở lên vô cùng nhỏ bé.
Nhưng biểu hiện của Lôi điện không khiến Hạ Nhất Minh thất vọng. Thân hình nó vẫn thắng tắp, đầu ngẩng cao, trong sóng gió phát ra từng tiếng hí vang dội. Trong âm thanh không ngừng vang lên của nó, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy vô cùng kích động. Hắn ngửa cổ huýt dài một tiếng, tinh thần đẩy cao chót vót. Thậm chí lúc này hắn còn cảm nhận được trái tim mình không ngừng được Thủy lực lượng trùng kích, dần trở lên trong suốt như kim cương.
Tới nơi này Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn mặc kệ sóng gió đánh vào, đột nhiên Lôi điện hí lên một tiếng vang dội. Nguồn truyện:
Truyện FULLLúc này âm thanh nó phát ra không giống như đấu chí dâng trào mà có thêm cảm giác kỳ lạ.
Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện tâm ý tương thông, hai tai hắn run lên, ngay cả dưới tiếng sóng gầm hắn cũng nghe rõ ràng âm thanh gào khóc.
Đây là tiếng một người rên rỉ, trong sóng gió hỗn loạn không ngờ còn có một người ở đó.
Kỳ thực, nếu thực lực đạt tới Tôn giả cấp bậc hay bên người có một đầu Thánh thú như Lôi điện, cho dù là sóng to gió lớn hơn nữa cũng đừng mong lấy đi tính mạng của ngươi.
Nhưng từ âm thanh người kia phát ra, Hạ Nhất Minh kinh ngạc phát hiện, người này Tiên thiên cảnh giới còn chưa đạt tới. Thực lực như vậy mà sinh tồn trong hoàn cảnh này có lẽ là vô tình gặp phải.
Hai mắt mở lớn, Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, lần cảm ngộ này xem ra lại thất bại, rốt cuộc vẫn chưa thể ngưng tụ được Thủy chi hoa.
Chú ý quan sát, lúc này Hạ Nhất Minh mới phát hiện được nguyên nhân xuất hiện tiếng kêu kia.
Một người cả người ướt đẫm, dường như đã hôn mê, theo sóng đánh trôi dạt trên biển.
Người này mặc dù bất tỉnh nhân sự nhưng thân thể bị cột chặt vào một cột gỗ thật lớn, bởi thế mới có thể trôi dạt mà vẫn sống.
Lúc này ánh mắt Hạ Nhất Minh phát hiện chuyện này không còn đơn giản nữa, liếc mắt hắn đã nhận ra cột gỗ kia hẳn là cột buồm chính trên một chiếc thuyền lớn.
Trong lòng thầm than, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bất quá nếu gặp người lâm nạn hắn sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Có lẽ trước đây hắn từng nói tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác. Cho dù hai nước chém giết trước mặt, chỉ cần không chạm vào điều cấm kỵ của hắn, Hạ Nhất Minh cũng như tuyệt đại đa số các Tôn giả khác, không thèm quan tâm.
Nhưng hoàn cảnh đó khác bây giờ.
Nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, Lôi điện lập tức hiểu ý. Bốn vó tung lên, đối với thiên địa phát uy nó không chút nào tỏ vẻ sợ hãi, chỉ điều này đủ nói lên trong đông đảo linh thú nó thuộc tầng lớp trên.
Cánh tay vung lên, cột gỗ thật lớn chuyển động nhưng lại không tiến về phía hắn.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, hai mắt hắn sáng lên, chân khí trên người cuồn cuộn phát ra.
Bất quá, khi hắn ra tay, chân khí trên người lại vô cùng mềm mại, như thuộc tính của nó hoàn toàn thuộc về Thủy hệ vậy.
Trải qua vài tháng hành trinh trên biển, Hạ Nhất Minh mặc dù chưa thành công ngưng tụ Thủy chi hoa nhưng tốt xấu cũng đã lĩnh ngộ tới cảnh giới cực cao. Thâm chí nếu chỉ một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới mới.
Bởi thế trong đại dương, Hạ Nhất Minh tùy ý có thể thi triển Thủy lực lượng hơn nữa còn khéo léo phối hợp cùng chân khí cường đại.
Quả nhiên, cột gỗ lớn kia nhất thời bay tới đây.
Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng. Đối với lực lượng của mình hắn hết sức hài lòng. Sau đó huýt dài một tiếng, Lôi điện quay đầu, như chớp rời xa cấm khu sóng gió này.
Kỳ thực lúc này sóng gió trên biển đã gần chấm dứt, nhưng cho dù vậy dư âm để lại vẫn còn quá lớn, căn bản không thể thấy rõ xung quanh.
Nhưng tất cả điều này với Lôi điện mà nói thật sự rất đơn giản. Chỉ cần nó tùy ý chạy tới một nơi, rất nhanh những điều trên đã không thể ảnh hương nữa.
Không lâu sau, tiếng hí dài vui sướng lại vang lên trên mặt biển. Trong thanh âm này đa phần là cảm giác vô cùng mừng rỡ.
Hạ Nhất Minh bật cười, nhẹ nhàng vỗ lên cổ Lôi điện, nói:
- Lôi điện. Mệt mỏi cho ngươi rồi.
Lôi điện mặc dù cường đại nhưng không nhiên vô duyên vô cớ chui vào nơi sóng to gió lớn như vậy, nếu không phải vì Hạ Nhất Minh muốn ngưng tụ Thủy chi hoa nó đâu cần vất vả như vậy.
Dù sao Lôi điện cũng là một đầu Thánh thú, không phải kẻ ngốc tìm chết.
Lôi điện lại hí dài một tiếng, chỉ chốc lát đã chạy vội đi.
Hạ Nhất Minh nhìn trên tay, hắn nhíu mày, một cỗ Kim hệ chân khí như đao phong lướt tới, chỉ giây lát đã chém đứt số dây trói thân thể người kia.
Sau đó Hạ Nhất Minh một tay nhấc hứn lên, về phần cột gỗ lớn kia hắn mặc kệ nó trôi dạt theo sóng gió.
Vận khí của bọn họ không tồi, Lôi điện chỉ tùy ý chọn một nơi không ngờ rất nhanh đã tìm được một tiểu đảo.
Hạ Nhất Minh xuống ngựa, đặt người này trên bãi biển. Hắn do dự một chút xuất ra Truy tung khí, gọi Bách Linh Bát xuống. Chỉ vào hai linh thú, hắn nói:
- Bách huynh. Ngươi mang theo chúng tạm lánh ở nơi khác đi.
Bách Linh Bát hoài nghi hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn tới Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo nhưng không biết đường.
Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn người kia nói:
- Trang phục người này có chút sang trọng, lại bị cột trên chính cột buồm của mình, khẳng định là có chút thân phận. Ta muốn dò hỏi phương hướng Bồng Lai Tiên Đảo một chút.
Bách Linh Bát lúc này mới cảm thấy minh bạch. Trách không được Hạ Nhất Minh lại muốn gã đưa bảo trư cùng Lôi điện đi nơi khác. Bởi người kia chỉ cần có chút nhãn lực sẽ nhận ra bọn chúng đều là linh thú.
Dưới tình huống như vậy mang theo chúng nó quả thật không tiện. Thậm chí sẽ mang tới phiền phức không đáng có. Mặc dù Hạ Nhất Minh không ngại phiền toái, nhưng trước khi tìm được bảo tàng kia, hắn cũng không muốn gặp phiền phức.
Bảo trư nhảy dựng lên, khi tới trước ngực Bách Linh Bát, hai chân trước của nó gắt gao bám vào.
Bách Linh Bát xoay người rời đi, Lôi điên sau khi do dự một chút cũng quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh hí nhẹ một tiếng mới theo bóng lưng Bách Linh Bát chạy đi.
Hạ Nhất Minh bật cười, hắn cúi xuống kiểm tra mạch đập của người kia.
Đây là một trung niên hán tử chứng bốn mươi tuổi, tu vi của hắn Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái đã nhận ra.
Bát tầng nội kình tu vị trong mắt người thường đã không thấp, ít nhất cha Hạ Nhất Minh sau khi dùng Cực hạn kim đan mới đạt được bát tầng.
Mà tu vị bậc này đã có thể coi là trụ cột trong gia tộc.
Chân khí dạo qua kinh mạch người này một vòng, trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một chút tiếu ý. Sau khi hắn học qua Luyện đan thuật, đối với y dược cũng có dính dáng vài phần. Người này chỉ hôn mê bất tỉnh sẽ không gây khó khăn gì cho hắn.
Chân khí sau khi truyền vào cơ thể người này, chỉ thoáng chốc nước trong bụng nhất thời trào ra. Bất quá Hạ Nhất Minh chỉ truyền chân khí vào chứ không từng động tới một ngón tay.
Đây là tác dụng cường đại của chân khí, xa xa nội kình mới có thể so sánh.
Sau hồi lâu, người kia rốt cuộc rên lên một tiếng, hai mắt chậm rãi mở ra, trong mắt hắn là một mảng mờ mịt, ngay cả một chút tỉnh táo cũng không có.
Bất quá chỉ một lát sau, ánh mắt người này đã xuất hiện một chút thần thái. Hắn đã biết bản thân từ chỗ chết không thể nghi ngờ đã được cứu lại.
Ánh mắt quan sát xung quanh, hắn lập tức thấy được Hạ Nhất Minh bên cạnh, hai tay đang chắp sau lưng.
Người này miễn cưỡng bò lên, hắn mặc dù bị sóng đánh vào thiếu chút nữa tính mạng cũng không giữ được nhưng với tu vi bát tầng nội kình chỉ cần nghỉ ngơi một chút đã hồi phục đáng kể.
- Tại hạ Hoắc Hồng Sanh đa tạ ân cứu mạng của tiểu ca.
Hắn hành lễ thật sâu nói.
Mặc dù tính mạng hắn do Hạ Nhất Minh cứu nhưng nhìn bề ngoài tuổi tác của Hạ Nhất Minh khẳng định không lớn, bởi vậy xưng hô
" tiểu ca" đã là cực hạn rồi.
Dù sao bất luận thế nào hắn cũng không đoán được, người trẻ tuổi trước mặt này không ngờ là một vị Tôn giả cường đại.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Các hạ vì sao lại bị cuốn vào gió lốc vậy?
Hoắc Hồng Sanh sắc mặt đỏ bừng, hắn bất đắc dĩ nói:
- Thương thuyền của chúng ta vận khí không tốt, khi tới nơi này đột nhiên gặp phải sóng gió liên miên mười dặm. Mặc dù đã kiệt lực bỏ chạy nhưng vẫn bị cuốn vào trong đó.
Hắn thở đài một hơi, nhìn Hạ Nhất Minh nói tiếp lời cảm tạ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trách không được chưa từng nhìn thấy đội thuyền của người này, thì ra phạm vi sóng gió lớn như vậy.
- Ngươi là người nơi nào?
- Tại hạ là Hoắc gia môn đệ trên Bồng Lai Tiên Đảo.
Hạ Nhất Minh trong lòng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Hoắc Hồng Sanh dường như có thêm một tia khác biệt.
Truyện hay