Không khí xung quanh nhất thời trở lên im ắng lạ thường, Phiền Thạc trầm ngâm hồi lâu, ngay cả Kỳ Liên Song Ma vẻ mặt cũng có chút khó coi.
Hạ Nhất Minh khẽ ngẩn ra, biểu hiện của bọn họ thật ngoài dự tính của hắn. Bản thân hắn mạo muội tới đây cầu xem bí tịch quả là chuyện rất đường đột. Nếu như người bình thường làm vậy e rằng không còn đường sống mà xuống núi. Nhưng Hạ Nhất Minh không phải người thường, hắn là một trong những nhân vật đứng đầu hiện nay.
Trừ đám Nhân đạo đỉnh cấp cường giả khổ tu không ra có thể đếm trên đầu ngón tay, Ngũ khí Tôn giả có thể coi là tồn tại cường đại nhất hiện nay trên thế giới.
Tu vi võ đạo của bọn họ nếu đi tới phái khác cầu bí tịch là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên muốn quan sát bí tịch cũng phải trả một giá tương đương.
Chỉ là Hạ Nhất Minh lúc này còn chưa nói ra cái giá hắn chấp nhận sắc mặt ba người này đã trở lên rất khó coi, đây cũng là điều Hạ Nhất Minh thắc mắc, chẳng lẽ hắn phạm vào điều cấm kỵ nào?
Một tiếng hừ tức giận từ phía sau truyền tới, Tư Mã Bân nhanh chóng xuất hiện, nói:
- Phiền sư huynh. Ta nói đâu có sai. Hắn quả nhiên vì bí tịch bổn môn mà đến.
Phiền Thạc sắc mặt khẽ biến, nói:
- Tư Mã sư đệ. Xin cứ yên tâm.
Tư Mã Bân cười giận một tiếng, nói:
- Sư huynh. Động Thiên Phúc Địa chúng ta kế thừa Ngũ Hành Môn, chưa từng có ai dám tới cửa gây chuyện. Lúc này nếu ngươi nhân nhượng thỏa hiệp, đừng trách tiểu đệ không nể tình đồng môn mà phản kháng.
Người này nói chuyện nộ khí tới trời, âm thanh vang vọng không dứt, cả đại điện theo đó rung lên.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Tư Mã huynh. Tại hạ mặc dù vì bí tịch quý môn mà tới nhưng lẽ nào có thể gọi là gây chuyện?
Từ Mã Bân khóe miệng nhếch lên, lạnh nhạt nói:
- Người vì Ngũ hành luân hồi bí tịch không tiếc mọi giá tàn sát Vũ gia. Hôm nay tới Động Thiên Phúc Địa chúng ta có phải cũng làm thế?
Phiền Thạc sắc mặt hơi trầm xuống, nói:
- Tư Mã sư đệ. Về chuyện này Hạ huynh đệ đã giải thích qua. Nếu không vì Vũ gia lão tổ động lòng tham, chuyện sao có thể phát triển tới mức ấy. Bọn họ không không chế được tham niệm mà ra tay, như vậy kết quả cuối cùng thế nào cũng là gieo gió gặt bão.
Tư Mã Bân cười dài một tiếng, nói:
- Sư huynh. Đây chỉ là lời nói một phía, sao ngươi tin tưởng hắn được.
Phiền Thạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Tư Mã sư đệ. Ngươi còn nhớ hôm qua Hoàng Tuyền Môn đưa thiệp tới không?
Tư Mã Bân mặt biến sắc, lão hừ nhẹ một tiếng nhưng không nói tiếp.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Lúc này hắn nghe tới ba chữ Hoàng Tuyền Môn không rét mà run. Hơn nữa hắn mơ hồ đoán được, tấm thiếp của Hoàng Tuyền Môn có liên quan tới hắn.
Quả nhiên Phiền Thạc nói tiếp:
- Hoàng Tuyền Môn chủ đã từng nói qua. Vũ gia lão tổ quả thực đã ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể. Bởi vậy có thể thấy được chuyện Vũ Vô Thường yêu cầu Hạ huynh tới kinh thành hỗ trợ là có thật. Mà Hạ huynh nếu hoàn thành lời giao ước, có được bí tịch Ngũ hành luân hồi là đương nhiên. Nếu đã thế hắn cần gì phải chủ động mạo hiểm đồ sát trên dưới Vũ gia?
Tư Mã Bân im lặng không nói, trong khoảng thời gian ngắn lão không tìm được lý do phản bác lại.
Phiền Thạc thở dài một tiếng, nói:
- Vũ gia lão tổ muốn đoạt Ngũ Hành Hoàn của Hạ huynh đệ rõ ràng là nổi lòng tham. Hắn không thể không chế được dục vọng bản thân, rốt cuộc tìm tử lộ, không thể trách được người khác.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, hắn nhìn Phiền Thạc gật đầu thật sâu, trong lòng vô cùng cảm kích. Bất quá hắn không khỏi tò mò, Hoàng Tuyền Môn vì sao lại phát thiếp nói cho mọi người Vũ gia lão tổ ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể. Chẳng lẽ Hoàng Tuyền Lão tổ muốn biện hộ cho hắn?
Nhưng trong ấn tượng của Hạ Nhất Minh, người kia tuyệt đối không có lòng tốt đến vậy. Ngay cả Kỳ Liên Song Ma sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, lúc này im lặng đứng bên sư phụ.
Tư Mã Bân trong mắt khẽ chuyển, không nói một lời, phất tay áo rời khỏi, một chút thể diện cũng không cấp cho mọi người.
Phiền Thạc lắc đầu, nói:
- Hạ huynh đệ. Tư Mã sư đệ đột ngột nghe tin dữ, tâm tình có chút không thông, ngươi không nên để trong lòng.
Hạ Nhất Minh khẽ nhếch miệng nói:
- Người có giao tình là ai cũng vậy.
Phiền Thạc gật đầu, biết việc này không thể khuyên giải, lão thở dài âm thầm nói. Chỉ mong Tư Mã sư đệ có thể buông bỏ chấp niệm, nếu không với tu luyện sau này ảnh hưởng không ít.
- Hạ huynh đệ. Lấy thân phận của ngươi tới Động Thiên Phúc Địa cầu bí tịch cũng không tính là thất lễ. Nhưng giao tình là giao tình, giao dịch là giao dịch, không thể lẫn lộn.
Phiền Thạc thu liễm tinh thần nói:
- Ngũ hành luân hồi vốn là Thần đạo chi thư, được coi là bí tịch truyền thừa ngàn năm của bổn môn. Ngươi muốn xem cũng được, nhưng không biết có thể đem vật gì ra trao đổi.
Hạ Nhất Minh đã tính trước điều này, từ trên người lấy ra một hộp gõ, thuận tay ném tới mặt bàn.
Phiền Thạc trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, lão chần chư một lát rốt cuộc cũng mở chiếc hộp này.
Nhưng ánh mắt lão lập tức ngưng lại.
Kỳ Liên Song Ma nhìn lão nhân gia có biểu hiện như vậy cũng đồng loạt đứng dậy. Theo sau nhìn vào chiếc hộp, nhất thời bọn họ trong lòng đại chấn, ánh mắt khó tin nhìn Hạ Nhất Minh.
- Tiền bối. Đây vốn là nửa bản bí tịch Ngũ hành luân hồi vãn bối có được từ Vũ gia.
Hạ Nhất Minh chậm rãi nói tiếp:
- Nếu tiền bối cho phép vãn bối mượn xem nửa bản bí tịch còn lại, vãn bối nguyện hai tay dâng nó trở về chủ cũ.
Kỳ thực Hạ Nhất Minh nói những lời này cũng có chút trái lương tâm.
Bất luận Động Thiên Phúc Địa hay Đại Thân Vũ gia đều là môn phái truyền thừa của Ngũ Hành Môn khi xưa, thậm chí ngay cả Khai Vanh quốc tại Tây Bắc xa xôi cũng là một nhánh trong đó.
Những môn phái này có bao nhiêu bảo vật đều là do Ngũ Hành Môn truyền thừa lại, đồng dạng cũng không ai biết được quan hệ chi thứ trong đó.
Hạ Nhất Minh giờ phút này coi Động Thiên Phúc Địa như mạch chính, bất quá vì thực lực của bọn họ quá cường đại, tuyệt đối được người ta nhắc tới đầu tiên mà thôi.
Phiền Thạc cẩm nửa bản bí tịch trên tay, gương mặt đỏ bừng, lão thở dài nói:
- Hạ huynh đệ. Cái giá của ngươi ra thật lớn khiến lão phu thật sự không thể cự tuyệt.
Kỳ Liên Song Ma nhìn nhau, tia lo lắng đã sớm tiêu tán hoàn toàn.
- Hạ huynh. Bí tịch này vốn được Vũ gia xem là chí bảo cao nhất, ngay cả Lão tổ tông Động Thiên Phúc Địa chúng ta đưa ra yêu cầu với Vũ gia, bọn họ cũng không chịu trao đổi. Hắc hắc...Nghĩ không ra trăm năm sau vật hoàn cố chủ.
Đại ma không khỏi đắc ý nói.
Hạ Nhất Minh run lên một chút, trong lòng hiển nhiên rõ ràng nhiều chuyện.
Vũ Mạc Phi dễ dàng trao bí tịch cho hắn bởi vì lão biết, sau khi mất đi Vũ gia lão tổ cùng Vũ Phi Dương, Động Thiên Phúc Địa khẳng định sẽ có chủ ý với bí tịch này.
Nếu sớm muộn cũng phải đưa ra, chẳng bằng nhờ tay hắn, cho dù hắn không đi tìm Động Thiên Phúc Địa, bọn họ cũng tuyệt đối không để Thần đạo chi thư này trong tay người ngoài.
Đến lúc đó hai bên xung đột khẳng định là khó tránh khỏi.
Nhưng Vũ Mạc Phi tuyệt đối không nghĩ ra, bản thân hắn bên người còn có tồn tại quái thai như Bách Linh Bát.
Gã có thể phục chế Thần đạo chi thư, có thể tùy ý để Hạ Nhất Minh quan sát.
Bởi thế Hạ Nhất Minh mới có khả năng đem nửa bản bí tịch này dâng tặng Động Thiên Phúc Địa, mà chỉ cần mượn xem nửa bộ còn lại thôi.
Trong nháy mắt nghĩ ra vấn đề này, Hạ Nhất Minh không khỏi âm thầm thở dài.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Nếu để Vũ Mạc Phi biết được, bản thân hắn dễ dàng tặng lại Thần đạo chi thư này, chỉ sợ lão hộc máu mà chết cũng có thể.
Phiền Thạc ánh mắt thoáng nhìn qua tấm da dê dưới đáy hộp, lão thuận tay mở ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Trên tấm da dê này dĩ nhiên ghi lại rõ ràng vị trí của Động Thiên Phúc Địa.
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng dễ dàng thông qua chỉ dẫn này tìm tới Động Thiên Phúc Địa.
- Hạ huynh đệ. Tấm bản đồ này có ý tứ gì?
Phiền Thạc không chút nghi ngại dò hỏi.
Hạ Nhất Minh nhún vai nói:
- Hạ mỗ từ tay Vũ gia có được Thần đạo chi thư, trong hộp gỗ này đã có tấm bản đồ.
Hắn cũng không giải thích, chỉ nói những lời thật.
Phiền Thạc trên mặt hiện lên vẻ giận dữ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Hạ Nhất Minh trộm nhìn, trong mắt Kỳ Liên Song Ma cũng lộ rõ vẻ bất mãn.
Vũ Mạc Phi chuẩn bị đủ mọi phương pháp phá hoại quan hệ của Hạ Nhất Minh với Động Thiên Phúc Địa, nhưng Hạ Nhất Minh giống như thái cực, nhẹ nhàng đẩy lại quả đắng cho họ.
Chỉ là muốn đại hiệu quả hoàn mỹ, nhất định phải đem bí tịch dâng tặng, nếu không sẽ phản tác dụng.
Phiền Thạc thu lại chiếc hộp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Hạ huynh đệ, xin đợi giây lát. Lão phu cùng bọn họ thương lượng một chút.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, hắn hút một hơi dài, nói:
- Làm phiền tiền bối.
Phiền Thạc cũng không cầm chiếc hộp đi mà đặt lại trong đại sảnh. Có Kỳ Liên Song Ma cùng Hạ Nhất Minh ở đây, bất luận là ai cũng sẽ yên tâm.
Sau khi Phiền Thạc rời đi, Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn Bách Linh Bát, gã khẽ gật đầu khiến trái tim Hạ Nhất Minh hoàn toàn kiên định.
Kỳ Liên Song Ma thân phận chủ nhà cũng bắt đầu chủ động nói chuyện cùng Hạ Nhất Minh. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Kỳ thực tâm tư hai bên cũng không đặt vào những lời nói, mà cùng chờ Phiền Thạc trở lại.
Xem bí tịch Ngũ hành luân hồi dù sao cũng không phải là chuyện đơn giản. Cho dù là Phiền Thạc cũng không có tư cách một mình làm chủ, bởi thế lão phải đem chuyện này bàn bạc với những người có liên quan. Hơn nữa lấy đại đa số ý kiến đồng ý mới có thể chấp nhận chuyện này.
Sau hồi lâu, Phiền Thạc đã trở lại đại điện, chỉ cần nhìn gương mặt tươi cười của lão, Hạ Nhất Minh cũng biết nguyện vọng của hắn đã đạt thành.
Truyện hay