VŨ THẦN

- Năm trăm năm, mười năm một khỏa, chúng ta có thể có...ít nhất là...năm mươi khỏa Tiên thiên kim đan.
Dược đạo nhân hai hàng chân mày có chút run run, hiển nhiên đã bị cái giá này hù dọa.
Khi Hạ Nhất Minh gia nhập Hoành Sơn nhất mạch, hắn đã trước sau từ song đầu linh thú, cường giả phương Tây La Thước Á, tại sơn động tại Hô Hòa Hạo Đặc, cùng trên người Hồng Lang Vương, Thạch Vương có được tổng cộng sáu khối Tiên thiên kim đan cùng Tiên thiên nội đan. Trừ khối Tiên thiên kim đan có được trong Hô Hòa Hạo Đặc sơn động dành cho Viên Lễ Huân phục dụng, còn lại năm khỏa Tiên thiên nội đan đều giao cho Dược đạo nhân.
Tính cả khỏa Tiên thiên nội đan Vu Hi Thần mang về, Hoành Sơn nhất mạch có được sáu khỏa nội đan. Dược đạo nhân từng mở lò luyện đan, nhưng cho dù là có Vô mọng quả thần kỳ trợ giúp cũng bị hỏng một khỏa.
Càng đừng nói trước khi Hạ Nhất Minh gia nhập Hoành Sơn nhất mạch, bọn họ còn vì muốn truy tìm Tiên thiên nội đan mà dốc toàn lực, cuối cùng thu hoạch cũng chỉ có hạn. Hôm nay Trương Trọng Cẩn đưa ra một cái giá, không ngờ lại là năm mươi khỏa Tiên thiên kim đan. Tiên thiên kim đan chứ không phải Tiên thiên nội đan đó. Mặc dù không phải là thanh toán một lần nhưng cũng đủ khiến tất cả đám người chấn động không thôi.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu nói:
- Lời Trương Trọng Cẩn có thể tin tưởng được không? Thời gian năm trăm năm cũng là quá dài.
Vu Kinh Lôi cười khổ một tiếng, nói:
- Đó cũng không phải chỉ là lời hứa hẹn của một mình Trương Trọng Cẩn mà ngay cả Kim Chiến Dịch ở đó cũng đã cam đoan. Hơn nữa bọn họ còn đồng ý, chỉ cần chúng ta đưa ra có thể đưa ra dược phương hoặc đồng ý cùng bọn họ luyện chế Trú nhan đan, như vậy có thể mời Thiên Trì tôn giả đại nhân đứng ra làm chứng. Kể từ thời khắc đó, trừ khi Linh Tiêu Bảo Điện thật sự bị hủy diệt, nếu không đan dược của chúng ta tuyệt đối không thiếu.
Hạ Nhất Minh lúc này mới chậm rãi gật đầu. Môn phái truyền thừa quả là có khác với hoàng triều các quốc gia.
Trên thế giới cũng không có thế lực truyền thừa vĩnh viễn, mỗi một môn phái cũng có lúc hưng thịnh, khi suy vong. Ngay cả Thiên hạ đệ nhất Ngũ Hành Môn trước kia cũng đã có thời kỳ phân cách.
Nhưng cho dù thế nào, lực lượng cùng sức sống của những môn phái này so với hoàng triều tại mỗi quốc gia đều vượt trội.
Năm trăm năm thời gian quả thực rất dài, đủ để một hoàng triều mới quật khởi, cũng đủ để một hoàng triều cũ suy tàn. Nhưng đối với một siêu cấp môn phái mà nói, khoảng thời gian này cũng chỉ đủ để một vị tôn giả xuất hiện và biến mất mà thôi.
Dược đạo nhân gật đầu nói:
- Bọn họ rất có thành ý.
Trong đám người ở đây, địa vị của Vu Hi Thần không nghi ngờ là thấp nhất nhưng lúc này hắn cũng liên tục gật đầu. Dù sao đưa ra dược phương cũng không phải là hắn, hắn chẳng có tổn thất gì, đương nhiên hắn muốn giao dịch này thành công.
Vu Kinh Lôi ho nhẹ một tiếng, nói:
- Dược đạo nhân, dược phương dù sao cũng là của ngươi cung cấp. Nếu có thể giao dịch thành công, như vậy Linh Dược phong cứ ba mươi năm có một khỏa Tiên thiên kim đan. Ngươi thấy thế nào?
Dược đạo nhân trong lòng như lửa đốt, lão không chút do dự gật đầu, nói:
- Sư thúc anh minh. Tất cả do sư thúc làm chủ.
Tiên thiên kim đan này là ngoài ý, co lẽ Hạ Nhất Minh cũng không quá để ý tới, bởi vì hắn chỉ trong vòng mấy năm đã có được không ít. Nhưng điều này đối với Dược dạo nhân mà nói quả thực là vô cùng quý trọng.
Điểm này khi Dược đạo nhân vừa trông thấy bảo trư đã có ý định làm thịt lấy nội đan đã đủ khẳng định rồi.
Dù sao trước đó Dược đạo nhân quả thực là nghèo thấy sợ.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Vu trưởng lão. Nghe ý tứ của ngài dường như không lo lắng về Tiên thiên kim đan mà Linh Tiêu Bảo Điện hứa hẹn. Lý do là sao vậy?
Vu Kinh Lôi do dự một chút, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngươi có biết trên Thiên Trì Sơn mười năm tổ chức đại bỉ một lần, Tiên thiên kim đan từ đâu mà có không?
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, kinh ngạc hỏi:
- Đại Thân Linh Tiêu Bảo Điện?
- Không sai. Cứ mười năm Linh Tiêu Bảo Điện sẽ phái người hộ tống kim đan tới đây. Mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng cũng có chừng hai mười khỏa. Lão tổ tông đã quy định, chủ mạch sẽ được mười khỏa, mười khỏa còn lại phân chia cho các mạch khác. Cũng bởi nguyên nhân này cho nên những đệ tử trẻ tuổi cường đại của chúng ta mới có cơ hội tiến giai tiên thiên cảnh giới. Mà Thiên Trì Môn tại Tây Bắc mới có thể đứng đầu.
Hạ Nhất Minh sắc mặt ngưng trọng khẽ gật đầu. Hắn đối với quyết định của Thiên Trì lão tổ tông vô cùng tán thưởng.
Nếu chủ mạch giữ lại toàn bộ đám kim đan này, cho dù là các phân mạch có trợn trừng mắt cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng lão lại để các phân mạch có được một chút mưa móc, khiến các phân mạch vô cùng đoàn kết bên cạnh chủ mạch.
Con người này, trí tuệ này quả thực khiến Hạ Nhất Minh vô cùng thán phục.
Trong trái tim hắn thầm nói. Nếu hắn có được số lượng kim đan như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất ra một nửa cho người ngoài cùng hưởng.
Không cho đệ tử Hoành Sơn sử dụng thì cũng cho người thân trong trang dùng.
Có lẽ sự khác biệt này do cảnh giới bất đồng mà có. Khi chưa đạt tới cảnh giới kia cũng sẽ không có được suy nghĩ cho toàn cục như vậy.
- Vu trưởng lão. Linh Tiêu Bảo Điện vì sao lại phải đưa kim đan tới. Hơn nữa số kim đan đó bọn họ có được từ đâu?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Không rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:
- Đây là quy định từ mấy ngàn năm trước truyền lại. Về phần tại sao, có lẽ chỉ các tôn giả mới biết được, còn chúng ta thì không rõ.
Hạ Nhất Minh cùng Dược đạo nhân liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ từ ánh mắt nhìn ra quyết định của đối phương.
Trú nhan đan có lẽ quý giá, nhưng đối với Hoành Sơn nhất mạch kỳ thực cũng không có tác dụng lớn. Nếu đã vậy không bằng đem vật đó ra trao đổi Tiên thiên kim đan.
Đương nhiên, đối phương nếu chịu trả cái giá như vậy cũng có thể thấy bọn họ quả thực có điểm bất đắc dĩ. Nếu Hoành Sơn nhất mạch cự tuyệt có lẽ tiếp theo bọn họ sẽ ra tay, không cần Trương Trọng Cẩn cùng Kim Chiến Dịch ra tay mà áp lực sẽ tới từ chính chủ mạch.
Năm mươi khỏa Tiên thiên kim đan đủ khiến bọn họ động tâm, đương nhiên cũng có thể dễ dàng đả dộng tới đám tôn giả.
- Vu trưởng lão, chúng ta có thể đem Trú nhan dược phương giao ra. Nhưng có thêm một điều kiện nhỏ.
Hạ Nhất Minh đưa một ngón tay lên, nghiêm mặt nói.
- Yêu cầu gì?
- Bọn họ muốn dược phương, dĩ nhiên sẽ mở lò luyện đan. Nếu thất bại dĩ nhiên là không còn cách nào khác. Nhưng nếu thành công, ta muốn có được một nứa số đan dược trong lần đầu luyện chế.
Vu Kinh Lôi giật mình, điều này lão không thể làm chủ.
- Hạ trưởng lão. Ngươi muốn Trú nhan đan làm gì? Thứ này để nữ tử sử dụng mới đúng.
Lão đột nhiên ngưng lại, trong mắt hiện lên vẻ rõ ràng.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, hắn biết lão nhân gia đã đoán ra tâm tư của mình.
Cười khổ một tiếng, Vu Kinh Lôi nói:
- Hạ trưởng lão. Nếu có ý này thì đi theo ta.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Chúng ta đi đâu?
- Đương nhiên là phải thương lượng cùng Trương Trọng Cẩn.
Vu Kinh Lôi khẽ vung tay, nếu có thể thành giao lão đương nhiên vô cùng cao hứng, nói:
- Ta có thể cảm giác được, tên kia đối với ngươi có chút kiêng kỵ, hơn nữa dường như còn có việc muốn nhờ. Nếu ngươi tự mình thương lượng có lẽ điều kiện này hắn có thể chấp nhận.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút chợt hiểu rõ. Trương Trọng Cẩn cùng hắn gặp mặt vài lần, cơ bản là không có liên hệ gì nhiều, có lẽ việc lão muốn nhờ có liên quan tới Kim Chiến Dịch.
Khi Kim Chiến Dịch không thể cùng Hùng Vô Cực đánh một trận, sự uể oải của gã ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được. Hơn nữa Hạ Nhất Minh cũng cảm nhận chiến ý cường đại của người này với bản thân hắn.
Trương Trọng Cẩn có chuyện cần nhờ e rằng có liên quan tới Kim Chiến Dịch rồi.
Hai người lập tức rời khỏi nơi nghỉ ngơi của đám người Hoành Sơn nhất mạch.
Lúc này trên Thiên Trì chủ phong có vô số đệ tử tới từ các phân mạch, hai người bọn họ cũng không thi triển thân pháp gì mà đường hoàng nhờ một gã đệ tử của chủ phong dẫn đường.
Tên đệ tử kia nhìn thấy Vu Kinh Lôi bất quá chỉ hơi khom người, như khi gã nhìn thấy Hạ Nhất Minh phía sau thái độ nhất thời trở lên vô cùng cung kính. Ngay cả ánh mắt gã lúc này cũng xuất hiện vẻ cuồng nhiệt.
Vu Kinh Lôi trong lòng thầm than, nghĩ không ra đều là Nhất đường thiên nhưng địa vị hai người bọn họ trong lòng người khác lại chênh lệch lớn như thế.
Bất quá nghĩ tới Hạ Nhất Minh vốn là người của Hoành Sơn, ngày sau nhiệm vụ giúp Hoành Sơn nhất mạch phát dương quang đại còn phải đặt trên người hắn, Vu Kinh Lôi trong lòng cũng xuất hiện cảm giác nhẹ nhõm.
Chỉ là Hạ Nhất Minh cùng Linh Dược phong có quan hệ vô cùng thân thiết, ngày sau nếu tiếp nhận vị trí Đại trưởng lão cấp cao nhất e rằng vị trí chủ phong của Hoành Sơn nhất mạch sẽ phải thay đổi rồi.
Sau một lát, tên đệ tử kia đã đưa hai người bọn họ tới trước một đại điện.
Trên chủ phong, những đại điện độc lập như vậy cũng không biết có bao nhiêu. Bất quá địa thế càng cao thì địa vị càng tôn quý.
Trên đỉnh núi mây mù nghe nói là nơi các vị Tôn giả bế quan khổ tu, không có sự kiện lớn e rằng không bao giờ xuất hiện, mà nơi này chỉ cách đỉnh núi có một tầng mà thôi.
Cho dù là người tới từ Linh Tiêu Bảo Điện hay Bắc Cương Băng Cung đều ở trên một tầng này.
Khi tên đệ tử đưa hai người Hạ Nhất Minh tới nơi này, lập tức cung kính hành lễ rời đi, thái độ thành khẩn của gã quả thực xuất phát từ đáy lòng.
Đó là bởi vì gã đã tận mắt nhìn thấy Hạ Nhất Minh sử dụng Phiên Thiên Ấn ghim chặt Hùng Vô Cực cùng Hồ Hùng linh thú vào lòng đất, hay khi Hạ Nhất Minh sử dụng Toản Địa Chi Thuật đánh bay tổ hợp người thú ra khỏi lòng đất.
Biểu hiện cường đại như vậy, đủ để Hạ Nhất Minh tạo thành hình tượng vô địch trong lòng đám hậu thiên đệ tử.
Bởi thế sau khi thấy được Hạ Nhất Minh, gã đệ tử này mới tỏ thái độ cung kính như vậy.
Đi tới trước cửa đại điện, Vu Kinh Lôi làm vài động tác cánh cửa đại điện lập tức mở ra.
Đám người từ Đại Thân tới đây cũng không ít, sau cánh cửa sắp xếp một vài người canh gác cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Cửa lớn vừa mở lập tức xuất hiện một đại hán với bộ râu quai nón, người này ánh mắt như sao, trên mặt có một tia ngạo khí mơ hồ.
Đây là bệnh chung của tất cả đám người tới từ Linh Tiêu Bảo Điện, bọn họ dường như luôn cho rằng mình là cao nhất.
Đại hán nhìn Vu Kinh Lôi trước cửa, trong mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc, ôm quyền nói:
- Xin hỏi các hạ là...
Nói tới đây gã đột nhiên ngừng lại, bởi vì ánh mắt gã đã nhìn thấy Hạ Nhất Minh phía sau Vu Kinh Lôi.
Sau khi ngẩn ra giây lát, vẻ mặt gã đã lập tức trở lên vô cùng cung kính, vẻ kiêu ngạo khi nãy đã sớm không còn tung tích.
- Thì ra là Hạ tiền bối đại giá quang lâm. Xin mời vào. Vãn bối sẽ lập tức bẩm báo Trương sư tổ cùng Kim sư tổ.

Bình luận


S
Sam Sung
28-03-2023

Truyện hay

Q
Quang Trinh
28-03-2023

chuyện này có tên khác kg ad

Đức Phong Đồng
28-03-2023

Toàn những mô tuýp truyện y hệt nhau.

T
Tấu hài online
28-03-2023

Hệ thống tu lyện

C
chien nguyen
28-03-2023

chuyện toàn giống nhau

T
Thảo Lê
28-03-2023

Bác có thể luôn chương dc ko ạ

N
Ngoc Anh Nguyen
28-03-2023

Xin cảnh giới võ học bộ truyện này với.

T
Tuyet Tran
28-03-2023

truyện chữ vẫn hay hơn truyện tranh

B
BìnhĐạiSoái
28-03-2023

hay lắm anh ơi

L
le duythanh
28-03-2023

Hay a qua ơi

L
Lam Levan
28-03-2023

Bộ này hay lắm

N
ngo tho
28-03-2023

Hây quá

Q
Quang Sỹ Trần
28-03-2023

đánh cho kiều phong với mộ dung ỉa ra quần ^^

N
Nam Nguyen
28-03-2023

Trung quốc nó không xuyên trung mà xuyên qua việt hơi kỳ nha. vược biên xuyên không sao công an không bắt nhỉ

T
tiểu thần nông
28-03-2023

bộ này ăn theo đấu la đại lục ak

T
Tuan Nguyen
28-03-2023

Em chao bac

K
khuong tran
28-03-2023

Truyện này cũng có vũ hồn giống đấu la lục

K
Kim Lan Le
28-03-2023

Thanks Ad nhieu

T
THI MY HUYEN HUYNH
28-03-2023

PHIM CHUONG MANG TEN LINH VU YEU THAN CUA QUA HAY

Truyện đang đọc