Bên trong Kiền Sơn thành, ở một trang viên xa hoa có vô số các hậu thiên tu luyện giả đang canh phòng cẩn mật, bọn họ đều là những đệ tử kiệt xuất nhất của Kiền Sơn Môn. Bình thườngbọn họ ở trong môn phái đều là những nhân vật trung tâm, nhưng ngày hôm nay tất cả đều biến thành những thủ vệ canh cửa. Chỉ là bọn họ không ai lộ ra vẻ bất mãn, ngược lại còn ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, tinh thần phấn chấn, từ trên người tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Trang viên này chính là do Hoắc gia xây dựng để làm chỗ ăn nghỉ cho Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu. Sáu năm trước khi đám người Hạ Nhất Minh rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo bọn họ đã bắt tay vào công việc xây dựng, mãi cho tới năm ngoái mới hoàn thành.
Trong quá trình xây dựng không chỉ có Hoắc gia toàn lực thực hiện, mà ngay cả Kiền Sơn Môn cũng phối hợp không chút nào dám gây khó dễ.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết, nơi này dù có xây dựng đẹp hơn nữa cũng không chắc sẽ dùng tới một lần, nhưng cuối cùng không một ai bác bỏ. Đây là tác dụng lớn nhất của vũ lực cường đại, sau khi có được thực lực làm cho kẻ khác phải kính sợ thì có vô số việc căn bản không cần người đó đi lo lắng nữa. Vừa tiến vào trang viên, Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn quanh một chút, cảm thấy rất hài lòng với nơi này.
Nghệ nhân của Bồng Lai Tiên Đảo tựa hồ như còn cao hơn trên đại lục một bậc a, mặc dù nơi này không thể kiến tạo được một nơi có thể truyền thừa mấy ngàn năm như Linh Tiêu Bảo Điện và Đồng Thiên Phúc Địa, nhưng nói về độ tinh xảo của nghệ nhân chế tác thì tuyệt không kém.
Đi tới đại sảnh ngồi xuống, Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề nói:
- Triển môn chủ, Hoắc gia năm nay ở trong lễ hội mừng năm mới đã mua được vật phẩm kỳ dị, nghe nói ngưa đã từng nhìn thấy?
Triển Hồng Đồ hơi rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Vâng. Đúng là vãn bối đã từng thấy qua.
Trước kia khi đối mặt với Hạ Nhất Minh hắn đã có biểu hiện cực kỳ tôn trọng, hôm nay lại càng trở nên cung kính hơn. Dù sao, thân phận của Hạ Nhất Minh sau sáu năm đã có biến hóa rất lớn.
Thần đạo cường giả trong truyền thuyết chỉ cần một ngón tay út cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Cho dù là toàn bộ Kiền Sơn Môn gộp lại thì ở trong mắt đối phương phỏng chừng ngay cả con kiến cũng không bằng. Đối với một nhân vật có thể quyết định sự tồn vong của môn phái thì hắn phải cẩn thận cũng không hề quá đáng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Ngươi đối với đồ vật đó thấy thế nào?
Trên mặt Triển Hồng Đồ nhất thời xuất hiện một tia cười khổ nói:
- Hạ thần quân, tại hạ từng kiểm tra qua, nhưng thủy chung vẫn không thể xác định được đó là vật gì.
Hạ Nhất Minh đưa tay cầm chén trà lên, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cũng không biết là lá trà này có xuất xứ từ đâu mà khi uống vào lại có hương vị thơm mát làm cho tinh thần người sử dụng phấn chấn.
Đặt chén trà xuống, Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm nói:
- Triển môn chủ nếu đã hoàn toàn không biết gì vì sao lại đề nghị đám người Hoắc Hồng Sinh đưa vật này tới Hạ gia trang?
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp:
- Ngươi còn nói thứ này có lẽ thần đạo cường giả sẽ cảm thấy hứng thú, đây là tại sao?
Triển Hồng Đồ âm thâm thầm kêu khổ, hắn thở dài một tiếng, không ngờ chỉ nhiều lời một chút mà chính mình đã nói lời không nên nói. Bất quá, nếu như không nói như vậy thì đám người Hoắc Hồng Sinh làm sao chịu mang thứ này đi được chứ?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Triển môn chủ chẳng lẽ có điều gì khó nói sao?
Triển Hồng Đồ cuống quít lắc đầu nói:
- Hạ thần quân thứ lỗi, tại hạ quả thật có chút tư tâm. Nguồn truyện:
Truyện FULLHắn thành khẩn nói:
- Tại hạ khi xem qua thứ này đã cảm ứng được từ nó toát ra sinh mệnh lực lượng yếu ớt, nếu như tại hạ đoán không lầm thì đây là trứng của một loài sinh vật nào đó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút kinh ngạc, bọn hắn sở dĩ đoán đây là một quả trứng đó là vì nhờ vào đôi mắt thần kỳ của Bách Linh Bát, nếu không thì chẳng ai có thể xác định được. Nhưng Triển Hồng Đồ lại bằng vào cảm ứng sinh mệnh lực lượng của nó mà phán đoán ra được, chứng tỏ rằng kiến thức của vị lão nhân này quả là không bình thường.
- Đây là trứng của loại động vật gì? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Triển Hồng Đồ vội vàng lắc đầu, dường như chỉ sợ chậm một chút là Hạ Nhất Minh sẽ hiểu lầm vậy.
- Hạ thần quân, Kiền Sơn Môn chúng ta ở Đông Hải đã có gần ngàn năm lịch sử, cổ tịch trong môn có rất nhiều, trong đó những cổ tịch miêu tả lại sinh vật cường đại ngoài Đông Hải không phải là ít nhưng tại hạ lại không thể tra ra đươc nó là trứng của sinh vật nào. - Triển Hồng Đồ thở dài lắc đầu nói.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, linh thú trong thiên hạ nhiều vô số kể, Kiền Sơn Môn không ghi chép được hết cũng là điều có thể hiểu được. Bất quá nếu ngay cả địa đầu xà của Đông Hải mà cũng không biết thì như vậy chỉ sợ đây không phải là trứng của hải dương sinh vật.
- Ngươi đã hoàn toàn không biết gì về nó vì sao lại muốn Hoắc gia đưa vật này tới Hạ gia trang? - Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp.
Sắc mặt Triển Hồng Đồ nhất thời có chút xấu hổ, hắn cẩn thận nói:
- Tại hạ lúc kiểm tra quả trứng này mặc dù cảm nhận được sinh mệnh lực lượng yếu ớt, nhưng nó lại mang tới cho tại hạ cảm giác rất kinh khủng.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh khẽ cau lại, hắn lập tức nhớ tới tình huống lúc mình cảm ứng quả trứng.
Sinh mệnh lực lượng của nó mặc dù rất yếu nhưng tiềm lực của nó lại cường đại, mặc dù đối với Hạ Nhất Minh thì nó không có gì đáng kể, nhưng nếu đem so với một người có thực lực tôn giả như Triển Hồng Đồ thì lại có cảm giác bất đồng.
- Hạ thần quân, quả trứng này phỏng chừng là có lai lịch thần bí khó lường, có lẽ nó là do một đầu thần thú nào trong biển sinh ra. Thứ này nếu ở trong thần đạo cường giả như ngài có lẽ sẽ bồi dưỡng ra được một đầu thần thú thủ hộ, còn nếu ở trong tay Kiền Sơn Môn chúng ta.....
Triển Hồng Đồ hơi dừng lại một chút rồi cười khổ nói tiếp:
- Nếu như cha mẹ quả trứng không tìm đến thì tự nhiên là may mắn, còn nếu không thì bổn môn chỉ sợ là khó thoát khỏi tai kiếp.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu ra, trách không được Triển Hồng Đồ lại không động tâm tới, hơn nữa lại còn dẫn dụ Hoắc gia đem vật này không quản ngản ngàn dặm hộ tống tới Hạ gia trang.
Nếu như quả trứng này thật sự là do thần thú sinh ra thì cho dù là có cách xa đi nữa nó vẫn cảm ứng được, nếu Triển Hồng Đồ thật sự cất giấu nó thì chờ đợi Kiền Sơn Môn chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.
Trong lòng Hạ Nhất Minh đối với vị tôn giả này không khỏi đánh giá cao hơn một bậc, hắn làm việc quyết đoán mà không để cho lòng tham làm mờ mắt. Dưới sự dẫn dẵn của hắn thì Kiền Sơn Môn dù không thể là tồn tại vĩ đại nhưng muốn tiếp tục truyền thừa xuống mai sau lại không phải là vấn đề lớn.
- Quả trứng này ta nhận. - Hạ Nhất Minh thu liễm lại tinh thần nói:
- Từ chỗ nào mà có được nó vậy?
Triển Hồng Đồ như trút được gánh nặng, hắn thở dài một hơi vội vàng nói:
- Đây là do Lãnh gia huynh đệ trong lúc tu luyện trên biển phát hiện ra.
- Lãnh gia huynh đệ? - Hạ Nhất Minh trầm tư chốc lát nói:
- Ngươi nói người tìm được là Lãnh gia huynh đệ kia?
- Chính là bọn họ, nguyên lai ngài vẫn còn nhớ rõ bọn họ, nếu để cho hai người đó khẳng định sẽ rất cảm kích. - Triển Hồng Đồ cung kính nói.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Hai huynh đệ bọn họ vận khí quả thật không tồi.
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh nói tiếp:
- Tìm bọn họ về đây để ta hỏi một chút xem quả trứng này xuất hiện ở đâu.
Triển Hồng Đồ giật mình, hắn cũng không rõ Hạ Nhất Minh vì sao lại thận trọng như vậy, nhưng không dám thắc mắc gì chỉ vội vàng ra lệnh cho hạ nhân đi tìm Lãnh gia huynh đệ.
Hai huynh đệ này là tiên thiên cường giả nổi tiếng ở trên một hòn đảo nhỏ, ngay cả Kiền Sơn Môn cũng phải rất khách khí với bọn họ. Nhưng ngay khi bọn hắn nghe thấy Hạ Nhất Minh gọi tới thì không chút do dự chạy lại, dù có cho bọn họ thêm chục lá gan cũng không dám từ chối đến gặp thần đạo cường giả.
Một ngày sau, đám người Hạ Nhất Minh lên một chiếc thuyền tiến ra ngoài biển.
Được nửa ngày đường, Lãnh gia huynh đệ chỉ vào một vùng hải vực cẩn thận nói:
- Hạ thần quân, huynh đệ chúng ta tu luyện võ đạo ở trên biển thì nhìn thấy vật này từ nơi nào đó trôi tối. Vật này tương đối kỳ quái, chung quanh nó năm trượng căn bản không có bất kỳ loại cá nào, ngay cả một ít bá vương trên biển sau khi tới gần nó trăm trượng cũng phải xoay người bỏ chạy. Cho nên hai huynh đệ chúng ta mới vớt nó lên, hơn nữa còn biến nó thành vật buôn bán.
- Các ngươi có được vật đấy ước chừng đã bao lâu rồi?
- Vừa mới được một tháng.
Hai huynh đệ bọn họ đều có chút cảm giác không yên, nếu biết vật này sẽ dẫn tới sự chú ý của thần đạo cường giả thì cho dù chết bọn họ cũng không dám động vào, bất quá hôm nay đã quá muộn rồi.
Hạ Nhất Minh nhíu mày lại, nếu từ trên biển trôi tới thì không có cách nào biết được vật này từ đâu mà tới. Biển rộng mênh mông thế này cho dù Hạ Nhất Minh có bản lãnh lớn hơn nữa cũng đừng mơ tưởng có thể tìm được nguồn gốc của quả trứng ấy.
Đưa ánh mắt liếc nhìn về phía Bách Linh Bát cùng Bảo Trư, hắn nghĩ có lẽ bọn họ có thể nhìn ra được điều gì đó. Nhưng rất nhanh Hạ Nhất Minh đã phải thất vọng, đối mặt với biển cả mênh mông thế này thì bọn hắn cũng không có biện pháp để xử lý.
Bất đắc dĩ, thuyền đội đành quay đầu lại trở về Bồng Lai Tiên Đảo.
Nhưng mà, ngay lúc đội thuyền rời đi không lâu thì một đạo nhân ảnh từ trong lòng biển chậm rãi chồi lên, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm vài câu:
- Thật sự là kỳ quái, Hạ Nhất Minh sao lại đến đây? Xem ra quả trứng kia cũng không cần đưa đến đại lục, hắc hắc chẳng nhẽ Quang Minh chi thần đã giúp ta sao?
Cả người hắn thu liễm khí tức không tiết ra ngoài chút nào, ngay cả đám người Hạ Nhất Minh cũng không thể cảm ứng được dù chỉ là một chút.
Lẻn vào trong nước, hắn lấy tốc độ nhanh hơn chiếc thuyền gấp trăm lần tiềm nhập vào Bồng Lai Tiên Đảo, canh phòng nghiêm ngặt ở nơi đây đối với hắn chẳng khác gì chỗ không người.
Hắn rất dễ dàng tìm được chiếc rương gỗ, mở nắp rương ra, nhẹ nhàng vuốt che quả trứng, một cỗ lực lượng thần kỳ từ tay hắn mạnh mẽ truyền sang. Sau đó, hắn cười lạnh mấy tiếng rồi quay người rời đi, từ đầu tới cuối không hề có ai phát hiện ra tung tích của hắn. Mà đám người Hạ Nhất Minh đang ở trên chiếc thuyền đi về cũng càng không hay biết gì.
Chỉ là sau một lát, từ trên quả trứng bắt đầu phóng thích ra một loại lực lượng kỳ dị cường đại, loại lực lượng này vốn vẫn bị áp chế nhưng mãi cho tới giờ phút này mới được giải khai, hơn nữa chính thức phóng thích ra khí tức của nó.
Hai ngày sau, một đầu thần thú to lớn đang bay lượn trên không trung đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, nó ngẩng đầu lên ngó nghiên nửa ngày cuối cùng nhận thức được phương hướng chuẩn xác mới huy động đôi cánh to lớn bay đi.
Truyện hay