Một mảnh bình nguyên trải dài trên mặt đất, không có núi, không có gò đất nhấp nhô, cuộc sống nơi này yên bình như biển lặng.
Nơi này cách Khai Vanh thủ đô đã rất xa rồi.
Hai mươi thớt ngựa, ba cỗ xe ngựa bình thường, đang phóng như bay trên bình nguyên Tây bắc.
Ba cỗ xe ngựa nhìn qua hết sức bình thường, nhưng trên mỗi đầu ngựa lại có chút gì đó khác thường.
Kể cả những kỵ sĩ đi theo tháp tùng, mỗi thớt ngựa mà họ cưỡi mặc dù không tính là lương câu bảo mã gì nhưng cũng được coi là hảo mã.
Trong những thớt ngựa này, chỉ có một đầu ngựa toàn thân đỏ như máu, trên thân nó cũng không có yên cương, cũng không có người nào cỡi, càng không có ách xe quành lên thân.
Nó giống như một đại hiệp độc hành, gắt gao đi theo những cỗ xe ngựa, không nhanh không chậm.
Đột nhiên xe ngựa xóc lên lộ ra khuôn mặt của Hạ Nhất Minh.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh, thớt ngựa kia lập tức hí lên một tiếng dài, ngay cả chiếc đuôi dài phe phẩy phía sau cũng phất lên thấy rõ.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, đột nhiên quay đầu nói:
- Lễ Huân, ngồi xe ngựa thật là khó chịu, hay chúng ta cưỡi ngựa đi?
Trong xe ngựa, Viên Lễ Huân mỉm cười, vừa gật đầu đồng ý bên hông đã xuất hiện cảm giác căng cứng. Nhất thời nàng được Hạ Nhất Minh ôm vào lòng, sau đó như bay rời khỏi xe ngựa hưng phấn đáp lên lưng Hồng Lăng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hồng Lăng hai mắt mở lớn đầy hưng phấn, mở tốc độ nháy mắt đã vượt qua kỵ sĩ dẫn đầu. Bốn vó của nó bốc lên, bụi bay mờ mịt, giống như một mũi tên hưng phấn lao đi.
Nháy mắt nó đã trở thành một chấm đen trong tầm quan sát của mọi người.
Kỵ sĩ dẫn đầu khẽ duỗi tay, há miệng muốn nói, nhưng vừa đến miệng âm thanh đã ngừng lại.
Gã đột nhiên nghĩ ra, người ta thân phân thế nào? Gã có thân phận thế nào? Ngay cả Thái thượng trưởng lão cùng Lục trưởng lão ngồi phía sau cũng làm như không thấy, chẳng lẽ mình có tư cách quản chuyện này sao?
Tấm màn che của chiếc xe ngựa phía trước không biết từ khi nào cũng được vén lên, Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi nhìn nhau cười. Bất quá bọn họ sau đó cũng nhìn về phía chiếc xe ngựa sau cùng.
Giờ phút này trong mắt bọn họ đầy vẻ hoài nghi cùng mong chờ.
Sau khi mọi người rời khỏi Khai Vanh thủ đô, bọn họ cự tuyệt ý tốt của Chiêm Thiên Phong cho người hộ tống, chỉ mang theo một đám Hoành Sơn đệ tử tiến về Thiên La quốc.
Dọc đường đi, bọn họ cũng không muốn người khác chú ý tới thân phận, bởi vậy những cỗ xe ngựa cũng không chút xa hoa. Bất quá những thớt ngựa cùng đệ tử theo hầu đều là những tinh anh được chọn lọc cẩn thận, mặc dù không trân quý như Hồng Lăng nhưng tuyệt đối là hành thượng phẩm.
Ba cỗ xe ngựa dĩ nhiên là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân ngồi chung một cỗ, Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi cũng ngồi chung, cỗ xe còn lại chính là vị Bách Linh Bát lai lịch khó dò kia sử dụng.
Nhưng khiến Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi hai vị tiên thiên cường giả phải giật mình chính là khi Bách Linh Bát ngồi vào xe ngựa bọn họ lập tức mất đi cảm ứng về vị siêu cấp cao thủ này.
Trong cảm nhận của bọn họ, dường như cỗ xe ngựa kia cũng không có ai ở trong đó cả.
Bọn họ đã đem chân khí đề tụ lại nhưng vẫn như trước không thể nghe hoặc cảm nhận được chút âm thanh nào từ cỗ xe ngựa đó.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua...
Mặc dù nơi này không phải là Bắc cương băng nguyên, nhưng những cơn gió cũng không hẳn đã yếu ớt.
Cơn gió mạnh thổi qua, màn che trên những cỗ xe ngựa bay phấp phới. Tấm màn che trên cỗ xe ngựa cuối cùng rốt cuộc cũng bay lên. Mặc dù chỉ trong thoáng chốc nhưng Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi cũng đã thấy được tình huống trong xe.
Bọn họ hai người đồng thời ngẩn ra, khẽ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu được vẻ kinh hãi.
Sau một lát, Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu trước ánh mắt chờ đợi của Lục Chánh Nghi.
Lục Chánh Nghi khẽ tiến lên, đi tới trước cỗ xe ngựa kia ôm quyền nói:
- Bách tiền bối. Hạ trưởng lão cùng Viên cô nương đã cỡi ngựa dạo chơi. Chúng ta nên ở nơi này chờ đợi hay chậm rãi đi trước?
Trong xe ngựa một mảnh tĩnh mịch, dường như Bách Linh Bát cũng không nghe được những lời này.
Khi Lục Chánh Nghi mở miệng, dường như tất cả các đệ tử Hoành Sơn ở đó đều ngừng hô hấp. Trong lòng bọn họ, người mà ngay cả Thái thượng trưởng lão cùng trưởng lão cũng phải gọi hai tiếng
" tiền bối" lẽ nào bọn họ có thể tiếp xúc.
Nhưng một lúc lâu cũng không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Chỉ có tiếng gió không ngừng thổi qua xen lẫn vài tiếng ngựa hí.
Lục Chánh Nghi do dự một chút, lập lại một lần. Ngữ khí của hắn lúc này vô cùng thành khẩn, thái độ càng khiêm tốn hơn.
Một tiên thiên cường giả lấy ngữ khí như vậy để nói chuyện, tuyệt đối là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Trong lòng mọi người nhất thời xuất hiện cảm giác hoang đường tới cực điểm. Nhưng cũng không ai dám cười, thậm chí ngay cả vẻ cười cười cũng không dám lộ ra.
Vẫn như trước, không có bất cứ âm thanh nào vọng ra.
Lục Chánh Nghi cắn răng, tiến lên từng bước nhẹ nhàng vén tấm màn che lên.
Tinh thần của Lục Chánh Nghi lúc này hoàn toàn tập trung, chỉ cần một chút khác lạ lập tức hắn sẽ buông tay lui về sau. Với thái độ của vị Bách tiến bối này đối với Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh, chỉ cần hắn lui lại như vậy tuyệt đối sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Rốt cuộc tấm rèm cũng được vén lên trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhưng khiến mọi người trợn mắt cứng lưỡi chính là trong xe như vậy lại hoàn toàn trống trơn.
Lục Chánh Nghi buông tấm màn xe xuống, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.
Tiến về bên cạnh Vu Kinh Lôi, Lục Chánh Nghi thấp giọng nói:
- Sự thúc. Ngài có biết hắn rời đi lúc nào không?
Vu Kinh Lôi khẽ lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Lão quay đầu nhìn hướng Hạ Nhất Minh vừa rời đi, khẽ nói:
- Có lẽ Bách tiền bối đi theo Hạ trưởng lão rồi.
- Nhưng Hạ trưởng lão chưa rời đi chúng ta đã biết rồi.
Âm thanh nghi ngờ của Lục Chánh Nghi lại vang lên:
- Chẳng lẽ trước khi Hạ trưởng lão rời đi, Bách tiền bối đã đi rồi?
Vu Kinh Lôi khóe miệng giật giật, trên mặt lão hiện ra vẻ xấu hổ.
Nếu như Bách Linh Bát quả thực rời đi trước khi bọn họ chú ý như vậy thì không sao. Nhưng nếu người này không phải rời đi lúc đó, mà quỷ mị rời đi khi bọn họ đã chú ý rồi, quả thực điều này khiến người ta sợ hãi không thôi.
Suy nghĩ trong chốc lát, Vu Kinh Lôi lắc đầu, nói:
- Quên đi. Bảo bọn chúng đi nhanh một chút, nhanh chóng cùng Hạ trưởng lão gặp mặt. Ài, cũng là Thái thượng trưởng lão rồi lẽ nào lại như thế ...
Nói tới đây, Vu Kinh Lôi nghĩ sao đột nhiên ngưng lại.
Hạ Nhất Minh mặc dù là Thái thượng trưởng lão nhưng tuổi của hắn cũng chưa quá hai mươi. Cho dù là làm một số chuyện trong mắt bọn họ không coi trọng nữa cũng không phải là chuyện gì đó quá đặc biệt.
Vu Kinh Lôi trong lòng cho dù trong lòng bất mãn cũng không có khả năng vì việc này mà trách cứ được.
Hai vị trưởng lão lần nữa tiến vào cỗ xe ngựa, đội nhân mã gia tăng tốc độ tiến về Thiên La quốc.
Đương nhiên, đám người này muốn trong thời gian ngắn đuổi theo Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh xem ra là chuyện không tưởng.
Âm thanh vó ngựa dần vọng lại xa xa, tất cả mọi thứ đều khôi phục lại bình thường.
Trên mặt đất đội nhiên chậm rãi nổi lên một nhân ảnh, chính là Bách Linh Bát kia.
Gã ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa lấp lóe quang mang như mặt trời chiếu rọi.
Từ khi gã được Hạ Nhất Minh thuê, trước mặt người khác chưa từng làm ra tình huống như vậy. Nhưng lúc này bên cạnh không một bóng người đương nhiên gã không cần phải như vậy nữa.
Không người nào biết, giờ phút này trong đôi mắt đó hình thành một sự thay đổi kỳ lạ.
Giống như một chiếc kính thiên văn, hai tròng mắt gã thậm chí có thể quan sát cách đó mấy vạn thước.
Chẳng những như vậy, ánh mắt này có có tính xuyên thấu cường đại, hơn nữa còn có công năng truy tung theo thân nhiệt của đối phương. Cho dù tốc độ Hồng Lăng mã có cao hơn nữa cũng đừng mơ tưởng trong thời gian ngắn có thể thoát khỏi quan sát của gã.
Có thế nói năng lực thiên lý nhãn này, tại bình nguyên trống trải, cho dù là năng lực truy tung của Hạ Nhất Minh cũng không thể so sánh với gã.
Rất nhanh, Bách Linh Bát đã xác định được phương hướng, ánh mắt gã đã khôi phục vẻ bình thường. Sau đó hai chân dụng lực, lấy tốc độ cao nhất tiến về phía đó.
Thân thể của Bách Linh Bát giống như không có trọng lượng, dường như bay cao hơn so với mặt đất ba tấc. Cất một bước đã tiến hơn mươi thước, hai chân như động cơ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ lưu lại tàn ảnh.
Bách Linh Bát tiến theo lộ tuyến cũng không phải thẳng tắp mà là vòng một vòng lớn qua đám người Vu Kinh Lôi.
Bất quá ngay cả như vậy, gã đuổi theo Hồng Lăng mã, bất quá cũng không tới một canh giờ.
Hạ Nhất Minh ôm Viên Lễ Huân, hai người thúc ngựa mà đi. Từng cơn gió mạnh thổi vào mặt càng làm hai người tăng thêm hứng thú.
Hồng Lăng mã được thả lỏng, nhất thời phóng đi như bay. Không để ý tới đội nhân mã phía sau nữa, nó lấy tốc độ lớn nhất rong ruổi khắp thảo nguyên.
Mặc dù trên lưng nó lúc này có thêm Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân, nhưng tốc độ không chút nào ảnh hường, thân thể Hồng Lăng vốn vô cùng vững vàng, cho dù phóng như bay cũng vẫn ổn định như trước.
Cũng không biết chạy như vậy bao lâu, trên thân thể Hồng Lăng mã đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt châu.
Bất quá, cho dù như vậy nó cũng chưa hết hưng phấn, ngược lại vui vẻ tung vó như vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Ngược lại Hạ Nhất Minh có chút không nỡ, đưa tay vuốt ve trên lưng Hồng Lăng, hai chân hắn khẽ kẹp nhẹ.
Hồng Lăng lập tức hiểu ý chủ nhân, tốc độ của nó dần chậm lại.
Người ngựa tương thông, nếu trải qua một đoạn đường không ngừng phi nước đại không lên lập tức dừng lại. Mà nên chậm rãi từng bước giảm tốc mới là tốt nhất.
Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn, nhất thời trong mắt hắn là một khoảng trống không.
Sau khi Hồng Lăng mã điên cuồng phóng đi, lúc này đã khiến các đệ tử Hoành Sơn theo hầu sớm không còn bóng dáng.
Viên Lễ Huân đột nhiên che miệng cười, nói:
- Nhất Minh. Chàng đang tìm Bách Linh Bát tiên sinh hả?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hai mắt khẽ nhắm lại, đôi tai khẽ rung lên.
Mặc dù trên thân thể Bách Linh Bát không có bất cứ biểu hiện của sinh mệnh nào, Hạ Nhất Minh không có khả năng nghe được âm thanh của gã, nhưng gã muốn đuổi theo Hồng Lăng mã , như vậy khẳng định Hạ Nhất Minh có thể nghe ngóng được.
Quả nhiên sau một lát, Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, trong mắt mơ hồ có một chút đắc ý.
Bách Linh Bát nếu đứng bất động, như vậy cho dù thần tiên cũng đừng nghĩ sẽ phát hiện ra. Nhưng muốn đuổi theo Hồng Lăng mã như vậy không thể che giấu được hành tung.
Thấy được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân trong lòng lập tức hiểu rõ, nàng mỉm cười ngọt ngào hỏi:
- Bách tiên sinh còn cách nơi này xa không?
- Rất gần thôi.
Hạ Nhất Minh cười vang nói:
- Bách huynh, nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ đi tiếp đó.
Nghe được âm thanh đằng xa, Bách Linh Bát lập tức tăng tốc. Với tốc độ của gã lúc này, cho dù là Hồng Lăng mã cũng bị bỏ về sau.
Sau một lát, Bách Linh Bát rốt cuộc đã tới trước mặt bọn họ.
Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Bách huynh. Chúng ta vừa rồi có chút hưng phấn nên hơi thất lễ, xin huynh thứ lỗi.
Bách Linh Bát ngẩng đầu, lãnh đạm nói:
- Không có vấn đề gì. Ta là bảo tiêu của các ngươi, nhiệm vụ là bảo đảm an toàn, không phải là hạn chế hoạt động của các ngươi.
Hạ Nhất Minh trong mắt không khỏi xuất hiện chút kỳ lạ, nghĩ không ra Bách Linh Bát ở phương diện này lại đễ nói chuyện như vậy.
Nhưng ngay sau đó Bách Linh Bát nói:
- Bất quá, dưới tình huống tính mạng của các người bị uy hiếp, ta có quyền cấm các ngươi tiến vào nơi nguy hiểm đó.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Nơi nguy hiểm là nơi nào?
- Có thể khiến bọn ngươi phải chết.
Hạ Nhất Minh khóe miệng có chút giật giật. Cố gắng kìm nén sự xúc động mà trợn trắng mắt lên.
Nếu có một nơi có thể đẩy mình vào chỗ chết, lẽ nào mình còn muốn đi vào? Người này nói chuyện thực là không có lý lẽ.
Viên Lễ Huân khẽ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Nhất Minh, trời đã sắp tối rồi. Chúng ta trở lại hay ở nơi này chờ đám người Vu trưởng lão.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, chỉ về phía trước, nói:
- Chúng ta nếu đã tới đây sao cần phải quay lại chỗ cũ. Ta vừa mới nghe đằng kia có một đội nhân mã hạ trại, có lẽ chúng ta nên qua đó tá túc một đêm ha.
Viên Lễ Huân khẽ gật đầu, nếu Hạ Nhất Minh đã quyết định như vậy nàng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Về phần Bách Linh Bát, chỉ cần Hạ Nhất Minh không tiến vào khu vực nguy hiểm, như vậy gã cũng không có bất cứ dị nghị nào.
Đúng như lời gã nói, gã là bảo tiêu của hai vợ chồng Hạ Nhất Minh, không phải là thủ lĩnh hay trưởng bối của bọn họ.
Ba người một ngựa tiến tới, bất quá lúc này Hạ Nhất Minh cố ý thả chậm tốc độ của Hồng Lăng, hắn không muốn tốc độ của nó hù dọa người khác.
Mặt trời trên đầu dần ngả về phía đằng Tây, bọn họ đã xuất hiện phía trước đội xe.
Đội xe này có hơn ba trăm người. Từ xa nhìn lại Hạ Nhất Minh quan sát thấy bọn họ phục sức bất đồng, có người hạ trại, có người nhóm lửa nấy cơm, có người cảnh giới xung quanh.
Mặc dù những người này nhìn qua cũng biết tới từ những thế lực khác nhau, nhưng trong lúc phân công hành động vẫn nhịp nhàng, hiển nhiên không phải lần đầu hợp tác trên con đường này.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cảm thấy ánh mắt dò hỏi của Viên Lễ Huân, hắn mỉm cười nói:
- Những người này là những tiểu thương. Bọn họ nếu đơn độc hành tẩu, khó tránh khỏi giặc cướp. Bởi thế bọn họ liên thủ lại, cho dù không cần người bảo vệ, kết bạn mà đi sự an toàn cũng tăng lên đáng kể.
Viên Lễ Huân lúc này mới hiểu rõ, Viên gia mặc dù không phải là gia tộc truyền thừa ngàn năm. Nhưng cũng đã truyền thừa hơn trăm năm, tích lũy kinh nghiệm cũng có chút phong phú.
Người trong trang đông đảo, nếu muốn áp tải hàng hóa, cũng do thực khách cùng nô bộc hạ nhân trong trang phụ trách là đủ.
Bởi vậy mặc dù nghe Hạ Nhất Minh nói đây là tiểu thương đội, nhưng đích thức là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Lúc này, đám người phụ trách bảo vệ đã phát hiện ra ba người bọn họ, cả đội xe cũng có chút dao động.
Bất quá, cũng bởi vì bọn họ chỉ có ba người cho nên dao động nhanh chóng biến mất, đa số những người còn lại đều tiếp tục công việc của mình, chỉ có hơn mười người nhận nhiệm vụ canh gác là ánh mắt vẫn tập trung lên đám người Hạ Nhất Minh.
Đối mặt với ánh mắt do xét đó, Hạ Nhất Minh cười lớn, ôm quyền nói:
- Các vị. Vợ chồng tại hạ cùng đại ca có chút nóng vội, không kịp nghỉ ngơi. Xin tá túc nhờ một đêm.
Hán tử cầm đầu đám người vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt lấp lánh hữu thần, giống một lưỡi dao xẹt qua ba người Hạ Nhất Minh, dường như muốn khám phá lai lịch của bọn họ.
Nhưng hắn rất nhanh chóng thất vọng, bởi vì hắn nhanh chóng phát hiện, cơ bản là hắn nhìn không thấu ba người này.
Bình thường hắn bởi nhãn lực của mình mà kiêu ngạo, nhưng giờ phút này dường như điều đó đã không còn tác dụng.
Ba người này mang đến một cảm giác duy nhất chính là ...cao thâm khó lường.
Hắn nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm nhận được, nhân vật như vậy thật sự là không nên đắc tội.
Ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị. Tại hạ Từ Tô. Là thủ lĩnh thương đội tới từ Thái A huyện trong Tiên La quốc, đang trên đường trở về từ Khai Vanh quốc. Không biết ba vị là người Khai Vanh quốc hay là Thiên La quốc.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, trên mặt có chút kiêu ngạo.
Những ánh mắt độc ác sau lưng Từ Tô vừa thấy được vẻ mặt của Hạ Nhất Minh nhất thời đều than xui xẻo, không ngờ lại đụng phải một người tới từ Khai Vanh quốc.
Hai nước liền nhau, mặc dù không có phát sinh chiến tranh, nhưng dân cư vùng biên giới hai nước không tránh khỏi nhiều ít có chút ý nghĩ cạnh tranh.
Khai Vanh quốc là một trong tam đại cường quốc vùng Tây Bắc, quốc lực cường thịnh hiển nhiên không phải Thiên La quốc có thể so sánh. Bởi vậy người Khai Vanh quốc trước mặt người Thiên La quốc thường có biểu hiện cao ngạo.
Nhưng bọn họ chân mày vừa nhăn lại, bỗng nghe Hạ Nhất Minh cất cao giọng:
- Chúng ta đương nhiên là người Thiên La quốc.
Thành thật mà nói, chỉ có mình Hạ Nhất Minh là người Thiên La quốc, Viên Lễ Huân là người Kim Lân quốc, về phần Bách Linh Bát có trời mới biết gã là từ đâu tới, có thể trực tiếp bỏ qua.
Bất quá nếu đã đi bên cạnh Hạ Nhất Minh lúc này, đương nhiên tự động trở thành người Thiên La quốc
Truyện hay