Dưới đáy biển những hạt cát trắng tinh như dòng sữa , những mảnh rong rêu màu xanh đậm , những đàn cá nhỏ tung tăng , cùng với những chú hào nhỏ đang bám trên những phiến san hô lộng lẫy , mỗi một sinh vật nơi đây , mỗi hòan cảnh nơi đây đều tạo cho đáy biển này một bức tranh sống động và đẹp đẽ .
Hạ Nhất Minh đang ở trong đáy biển , lẳng lặng quan sát sự họat động của thế giới nơi đây.
Trong trận cuồng phong mấy hôm trước hắn đã thất bại trong gang tấc cho nên không thể lãnh ngộ được Thủy chi hoa , sau khi nghỉ ngơi mấy ngày , tâm tình hòan tòan bình phục trở lại , Hạ Nhất Minh lại bắt đầu công việc tu luyện của bản thân mình.
Mặc dù ở trên hải đảo , có một con Ngựa trắng cùng với vị Tôn Giả lai lịch khó đóan ,không những thể trên phía hòn đảo bên kia còn có một bầy Hắc Ưng chưa biết về số lượng . Nhưng mà vào khoảnh khắc lúc này, tất cả đều bị Hạ Nhất Minh hoàn toàn quẳng ra khỏi đầu.
Hắn ở đáy biển chậm rãi di chuyển , giống như đem chính mình trở thành một sinh vật thực sự của biển cả , dùng ánh mắt của mình đánh giá mọi họat động sống ,cảm ứng về thế giới trong đáy đại dương
Hắn có một loại cảm giác mơ hồ , nếu như thật sự có một ngày, mình cùng với những sinh vật dưới đáy biển này như nhau , có thể tự do sinh tồn , như vậy lúc đó hắn mới có thể lĩnh ngộ được Thủy lực lượng.
Chợt một con cá thân dài ba thước nhưng bề ngang lại khá dẹp , giống như con lươn từ hướng bên hông bơi nhanh qua trước mặt hắn . Hạ Nhất Minh ánh mắt ngay lập tức quan sát thấy con cá lớn hướng về phía trước mà bơi tới ,cho nên hắn chuyển động thân mình , thân đang sát đáy biển , mũi chân khẽ đạp nhẹ trên mặt cát , thân thể đã uốn lượn đuổi theo .
Hắn đang bắt chước hình dáng chuyển động của con cá lớn , cũng là uốn lượn thân mình hướng về phía trước mà bơi.
Con cá lớn dường như cảm ứng điều gì đó ,cái đầu nhỏ của nó quay lại phía sau ,dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía Hạ Nhất Minh , sau đó lại tiếp tục uốn lượn thân hình phóng đi rất xa .
Hạ Nhất Minh bây giờ đã hoàn toàn sa vào ở thế giới trong nội tâm , trong đầu của hắn tràn ngập bóng dáng chuyển động của con cá lớn, hắn dường như mơ hồ cảm thấy. Loại thân pháp kỳ dị này một khi đem loại thân pháp này hòa cùng với vũ kỹ của mình , chắc chắn sẽ có một thứ uy năng không tưởng tượng được .
Đây là trong lòng hắn một chút ý nghĩ nảy sinh ra mà thôi , nhưng hắn nào có biết ở trên thế giới này, tất cả những vũ kỹ của võ đạo được lưu truyền từ xưa tới nay , đều là do các bậc tiền bối cao nhân trong một phút cảm ngộ như hắn mà đã sáng tạo ra.
Hạ Nhất Minh từ trong nội tâm chợt tỉnh ngộ. Lọai tỉnh ngộ này cũng không phải là loại giác ngộ trong võ đạo mà chỉ là giác ngộ trong vũ kỹ , nhưng mấy ai biết rằng cũng từ giác ngộ trong vũ kỹ mà làm cho sự hiểu biết về thế giới lực cũng càng tăng cao.
Hắn thân là một Tôn Giả. Toàn thân chân khí tinh túy tới cực điểm. Dù cho là ở trong đáy biển , thân thể cũng có thể tự động tiến hành hô hấp. Mặc dù việc làm này mang lại một sức ép cho cơ thể , nhưng mà lấy thể chất của hắn mà nói, trừ phi là ở trong nước vận lực quá độ hơn mấy ngày mấy đêm ,nếu không thì cũng không có tình huống quá xấu nào xảy ra.
Cứ như vậy suốt một ngày đêm trôi qua , Hạ Nhất Minh từ đầu đến cuối ở trong đáy biển thân thể cứ uốn lượn như thế . Nhờ vào lực ép cực mạnh của đáy biển càng làm cho hắn cũng cố những chỗ sai sót thiếu hụt của thân pháp,làm cho nó ngày cảng hòan thiện hơn.
Cuối cùng, trong mắt của hắn hiện lên đạo quang sáng ngời , từ trong cảnh giới mê muội tỉnh táo lại .
Lần này, hắn cũng không có sử dụng mặt cát trong đáy biển làm bàn đạp , mà thân thể khẽ run lên, lấy thân pháp uốn lượn đưa cơ thể vọt lên phía trước .
Ở trong nước, hắn dường như đã biến thành một người cá, cứ như vậy rất nhanh hướng về phía trước giống như bay mà bơi.
Nếu như là một ngày trước , hắn mà gặp con cá lớn kia ở chỗ này, chắc chắn là nó sẽ phải hoài nghi mình có phải hay không gặp đồng loại , mặc dù đồng lọai này thân hơi nhỏ một chút mà đầu thì hơi to một tí .
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh cũng đã tiến lên phía trên mặt biển.
Đầu của hắn vừa mới ngoi lên khỏi mặt biển, đã nghe được một tiếng
"Ào…" vang lên . Chuyển mắt nhìn lại,đã thấy Bảo Trư cũng là từ dưới đáy biển chui lên ,hai móng trước của nó đang cầm một con Đại Ngư so với thân hình của nó thực sự là lớn hơn rất nhiều. Hai chân sau cứ như vậy mà đạp nước phóng đi .
Giống như ở phía dưới chân của nó có một phản lực rất lớn, làm cho nó nhanh chóng như bay hướng phía bờ mà tiến vào.
Hạ Nhất Minh nao nao. Đưa mắt nhìn ra xa, theo sau bật cười khanh khách.
Ở ven bờ biển không xa nơi này . Bách Linh Bát đã đem cái vĩ nướng vĩ đại một lần nữa đặt trên bếp than hồng ,những làn khói trắng lượn lờ tỏa ra xung quanh . Thấy được một màn này. Hạ Nhất Minh đương nhiên hiểu Bảo Trư tại sao lại đột nhiên trở nên siêng năng như thế.
Hắn cười lớn giẫm chân một cái liền phóng đi , thân thể dù cho là đi ở trên mặt biển, cũng giống như trên mặt đất . Mặc dù hình dáng có một chút mắc cười giống như lội từng bước , nhưng mà nói về tốc độ so với trước kia lại có phần nhanh hơn một bậc.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh đã đi tới trên bờ, hắn vô cùng trực tiếp cầm lấy một con cá. Miệng há lớn bắt đầu ăn.
Nhưng mà, hắn miệng vừa cắn một cái , lại cảm thấy có chút gì đó không đúng
Tuy con cá nướng này quả thật rất thơm . Nhưng mà mùi vị thực sự lại không có gì , cứ nhàn nhạt như nước ốc , ngoài một chút vị mặn của muối, căn bản chính là không có cách nào cùng với trước kia đánh đồng.
Ánh mắt nhìn lướt qua, Hạ Nhất Minh hỏi:
"Bách huynh, thứ này mùi vị tựa không đúng cho lắm."Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:
"Không có gia vị, chỉ có muối biển, nên mùi vị đơn giản như vậy thôi."Hạ Nhất Minh định lên tiếng. Trong lòng đột nhiên chợt động một chút, lấy nhẫn bạc mở không gian bên trong , đem ra một cái bọc vải cực lớn.
Bách Linh Bát và Bảo Trư đều không hiểu ra làm sao nhìn về phía hắn, không biết hắn ở đang làm cái quái gì.
Hạ Nhất Minh mở túi vải . Nói thật, từ lúc Kim Chiến Dịch đưa cho hắn tới giờ, đây thực sự là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh mở nó ra.
Bên trong quả nhiên có một bộ chảo sắt và cái xẻng , với lại còn có rất nhiều dụng cụ làm thức ăn bằng sắt khác . cùng với vô số lọ chai bên trong đựng gia vị đều được dán nhãn . Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt có thể đọc ra công dụng của chúng , hắn phải công nhận rằng gia vị ở đây phong phú hơn so với khoang thuyền lúc trước rất nhiều lần ah.
Trong lòng hắn thầm than, Kim Chiến Dịch xứng đáng là một lão phàm ăn , hắn quả đúng là lấy Thực mà làm Đạo .
Bách Linh Bát con mắt phát sáng lên ,những tia sáng đó hướng về phía những bình nhỏ quét qua một lần sau đó chọn lựa vài cái, cùng với một số dụng cụ bằng sắt .
Sau khi xong xuôi tất cả điều này. Bách Linh Bát đem những chiếc bình còn lại đóng gói giao trả cho Hạ Nhât Minh.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng mở miệng hỏi han lai lịch của mấy cái bình nhỏ này , đối với sự chuẩn bị của Hạ Nhất Minh mà nói , hắn không có biểu hiện một chút nào kỳ quái , dường như tất cả mọi việc đối với hắn đều đương nhiên là phải như vậy thôi .
Hạ Nhất Minh đem túi lớn nhét lại trong nhẫn bạc .Theo sau đó trong lòng có một chút suy nghĩ.
Có lẽ Kim Chiến Dịch nói không sai. Mình nên đi chuẩn bị một ít thứ cho cuộc hành trình . Tuy nhiên điều may mắn là chính mình có nhẫn bạc không gian, nếu như là không có chiếc nhẫn này mà nói cho dù có chuẩn bị nhiều thứ đi nữa ,trong trận cuồng phong hôm trước chỉ sợ đã thất lạc hết tất cả rồi.
Trong tay sau khi có đầy đủ gia vị . kỹ thuật nấu nướng của Bách Linh Bát lần thứ hai lại được trổ tài . Những làn hương thơm từ những giọt mỡ của con cá bốc lên lại một lần nữa được lan tỏa đi .Ngay lập tức đem một người đang ẩn nấp sâu trong phía rừng núi theo làn hương này mà tiến tới.
Cũng không lâu lắm, Bách Linh Bát đã đem ba con cá nướng lấy xuống , chia ra đưa cho Hạ Nhất Minh và Bảo Trư.
Bảo Trư sớm đã không có kiên nhẫnn chờ đợi , tiếp nhận lấy que cá không để ý tới việc nó còn đang nóng , ngay lập tức bỏ vào miệng mà gặm .
Tuy nhiên làm cho người ta khâm phục là Tiểu gia hỏa này ăn cái gì, cho tới bây giờ đều không lưu lại bất kỳ dấu vết gì . Nó dùng hai móng chân phía trước , đem con cá đang được sâu xuyên qua bởi chiếc que lấy ra , rồi đem cả con cá mà nhai ngấu nghiến không lưu lại một chút xương nào cả.
Hạ Nhất Minh nhìn vào dáng vẻ tham ăn của nó . Trong lòng buồn cười, đột nhiên hai tai khẻ nhúc nhích, ngẩng đầu hướng về phía rừng sâu.
Nơi đó một người chậm rãi đi ra, đó chính là lão nhân mà mấy ngày trước cùng với con Bạch Mã vật lộn trong thung lũng .
Hạ Nhất Minh trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Từ sau cái lần gặp mặt đó . Hắn cũng chưa từng cùng vị lão nhân này với con con ngựa trắng tiếp xúc qua lần nào .
Mặc dù hắn biết, lão nhân ở tại một hòn đảo ở hướng Tây, Mã Kỳ Lân thì ở tại hướng Đông. Mà hắn thì lại ở chính giữa cả hai người .
Đảo mặc dù không có sự rộng lớn như đại lục , nhưng nếu là không muốn gặp mặt nhau mà nói , như vậy là cả đời cũng khó có thể va chạm nhau.
Cho nên khi hắn thấy vị lão giả này đột ngột xuất hiện. Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy rất kỳ quái . Mấy ngày trước đây lão đối với thái độ của bản thân tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn có sự đề phòng và cảnh giác , thế mà chỉ sau mấy ngày đã chủ động tiến về phía mình như thế.
Đối với việc lão nhân đến đây. Ngoài Hạ Nhất Minh ngẩng đầu quan sát ,thì Bách Linh Bát và Bảo Trư đều làm như không thấy. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bọn họ một người thì chỉ chuyên tâm vào việc nấu nước , một con thì chỉ biết cắm đầu vào việc ăn uống mà thôi .Dường như việc quan trọng nhất trên đời của con Trư này bây giờ chỉ là những vĩ cá nướng đầy hấp dẫn trước mặt.
Lão nhân đi tới bên cạnh đống lửa, hắn học theo đám người Hạ Nhất Minh đặt mông ngồi ở trên bờ cát.
Hắn hít một hơi thật sâu, miệng hơi chuyển động , ánh mắt rơi xuống những con cá nướng của Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh bật cười khanh khách, đến tận bây giờ hắn có thể đại khái đóan ra mục đích đến đây của lão nhân này , nếu mà hắn còn không biết thì quả thật hắn quá ngu ngốc đi thôi .
Ở trên tay hắn, còn có hai xiên cá , Trên vĩ nướng thì những con cá đang được nướng gần chính tới . Hơi trầm ngâm , Hạ Nhất Minh đưa xiên cá trên tay ra , miệng mỉm cười nhìn đối phương.
Lão nhân ánh mắt thật sâu nhìn Hạ Nhất Minh. Dường như là có một chút do dự, cuối cùng đưa tay nhận lấy.
Hắn đem xiên cá nướng đưa tới trước mũi .Hít thật sâu vào cái mùi thơm nồng nặc này , trên mặt lộ ra vẻ hài lòng .
Theo sau, hắn mở ra miệng. Lấy một tốc độ ăn so với Bảo Trư cũng không kém chút nào , đem cả con cá ngặm sạch sẽ.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt nhìn vị lão nhân này, làm cho hắn không thể tưởng được là Vị lão nhân này cách ăn so với Bảo Trư sao mà giống nhau như thế , ngay cả xương cốt đều không có nhổ ra ah.
Nhìn Lão nhân giống như quỷ chết đói đầu thai , Hạ Nhất Minh thật sự không biết cần phải như thế nào hình dung mới tốt.
Lão nhân động tác rất nhanh. Vài nhịp thở đã đem một con cá nướng ăn sạch sẽ . Giờ phút này. Hắn mới thấy được ánh mắt quái dị của Hạ Nhất Minh . Không tránh khỏi mặt có chút đỏ lên.
Ho nhẹ một tiếng, lão nhân dường như là tùy ý nói ra:
"Bốn mươi năm. Ta đây là lần đầu tiên ăn lại được ăn thức ăn quen thuộc do con người nấu ra. "Hắn trong lúc đang nói ra những lời này,ánh mắt cũng không có nhìn vào Hạ Nhất Minh, mà là hướng về phía phương xa, dường như cũng không phải đang nói cho bọn hắn nghe.
Hạ Nhất Minh trong lòng buồn cười, tuy nhiên hắn cũng hiểu lão nhân vì sao có động tác ăn khiếm nhã như vậy.
Nếu như đem một người bắt lưu vong trên hoang đảo, bốn mươi năm không được ăn đồ nấu chín , như vậy khi hắn đột nhiên ngửi được mùi thơm từ con cá nướng , lúc đó hắn sẽ không tự chủ được mà sẽ đi theo mùi hương đó thôi
Cầm trong tay một xiên cá khác đưa qua cho lão , Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
"Bảo Trư , Bắt thêm vài con cá nữa đi "BảoTrư không vừa lòng hừ hừ một tiếng,ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại, Bảo Trư ngay lập tức là buông xuống cái xiên cá rỗng tuếch , lủi thủi tiến vào trong làn nước biển.
Truyện hay