Khi Lôi điện cùng Hạ Nhất Minh vừa về tới biệt viện thì cơ hồ cùng lúc Bách Linh Bát ôm bảo trư từ trên không đáp xuống.
Hạ Nhất Minh biết đây là do Bách Linh Bát cố ý chờ mình, nếu không bay trên không trung, tốc độ của gã còn nhanh hơn Lôi điện một bậc.
Từ tay Bách Linh Bát tiếp lấy Bảo trư, Hạ Nhất Minh hung hăng ký đầu của nó hồi lâu, rốt cuộc mới nói:
- Tiểu tử kia, từ nay về sau ngươi có thể quang minh chính đại theo chúng ta mà không cần phải lo lắng gì nữa.
Bảo trư ra sức tránh khỏi nắm tay của hắn, thoáng cái nó đx nhảy lên người Bách Linh Bát, thân thể run lên, bộ lông lộn xộn chốc lát đã khôi phục bình thường.
Hạ Nhất Minh hai mắt cơ hồ phát sáng, lớn tiếng khen ngợi vài câu, nhưng Bảo trư không thèm quan tâm, cao ngạo quay đầu làm ra bộ dạng khiến người ta ôm bụng mà cười.
Nhẹ vỗ vai Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh nói:
- Bách huynh. Biểu hiện của ngươi hôm nay quá lợi hại. Ngay cả Thần Toán Tử cũng phải chịu thua.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu, nói:
- Là do hắn khiếp sợ trong lòng. Nếu toàn lực ứng phó, chưa chắc ta đã có thể dễ dàng chiến thắng.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác nói:
- Sao ngươi biết trong lòng hắn sợ?
- Hắn nói am hiểu nhất là Thần Toán thuật, nhưng năng lực tính toán của ta cao hơn rất nhiều, khi phát hiện được điều này hắn rất sợ hãi.
Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày giãn ra, hắn nghĩ tới câu nói của Thần Toán Tử khi nhận thua.
Bất quá khi dó Hạ Nhất Minh còn tưởng Thần Toán Tử ngượng quá bào chữa, thật không nghĩ ra năng lực tính toán của Bách Linh Bát lại vượt qua Thần Toán Tử vang danh thiên hạ như vậy.
Do dự giây lát, Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi:
- Bách huynh. Ngươi cũng am hiểu Thần toán chi đạo?
- Các ngươi nói Thần toán gì đó ta cũng không hiểu. Nhưng tính toán điểm rơi của binh khí hắn còn xa không bằng ta.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Ngươi tự tin vậy sao?
- Đương nhiên.
Bách Linh Bát không chút nào khiêm nhường, nói:
- Ta ngay cả quỹ tích vận hành của tinh cầu cũng có thể tính toán được, một thanh phi kiếm hiển nhiên không đáng nhắc tới.
Hạ Nhất Minh giật mình, câu nói này quá thần kỳ khiến hắn không hiểu chút nào.
Sau một lát, hắn tươi cười, trịnh trọng nói:
- Bách huynh. Đa tạ.
Bách Linh Bát đôi mắt sáng lên một chút, gã cũng không nói thêm, ôm Bảo trư xoay người rời đi. Lôi điện cũng hí vang một tiếng trở về phòng mình.
Quả thật hôm nay nơi Lôi điện ở là căn phòng dành cho người chứ không phải chuồng ngựa.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời hiện ra khuôn mặt Vu Kinh Lôi, hơn nữa trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Quả nhiên chỉ vài giây sau, Vu Kinh Lôi đã hấp tấp đi tới nơi này.
Lão tại biệt viện vẫn lo lắng đề phòng, tới tận khi thấy Bách Linh Bát bay về mới cố lấy dũng khí chạy tới, chuyện đầu tiên chính là lão cẩn thận quan sát ánh mắt Hạ Nhất Minh.
Khiến lão vui mừng là lúc này Hạ Nhất Minh có vẻ bình tĩnh, dường như đã giải quyết ổn thỏa chuyện kia mà không lưu lại hậu quả gì.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nhìn lão, nói:
- Vu sư huynh. Ngươi yên tâm.
Vu Kinh Lôi giật mình nhìn Hạ Nhất Minh đang tươi cười, tâm trạng cũng thả lỏng xuống.
Hạ Nhất Minh đi tới bên người lão, dùng âm thanh vô cùng nhỏ, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch khẳng định sẽ dương danh Tây Bắc, thậm chí vươn thẳng tới trời. Đây là nỗi lòng của ngươi cũng là tâm nguyên của gia gia, càng là mong muốn của ta.
Gật đầu một cái, Hạ Nhất Minh rời khỏi đại sảnh, trở về phòng mình.
Trong đại sảnh lúc này, thân thể Vu Kinh Lôi đang run lên, lão ngẩng đầu, đôi mắt có chút ươn ướt.
Giờ phút này trong lòng lão thầm gọi tên tất cả tiền bối của Hoành Sơn nhât mạch.
Hoành Sơn nhất mạch cũng có ngày hôm nay.
Buổi chiều, Chu Bát Thất đi tới biệt viện, đi theo lão là bảy gã đệ tử được chọn lựa đưa tới nơi này.
Trong bảy tên đệ tử đó có hai nữ đệ tử của Hoành Sơn. Các nàng dung nhan xinh xắn, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc nhưng cũng có thể nói trăm người chọn một.
Những người này tuổi tác cũng tương đương với Hạ Nhất Minh, bất quá tu vi võ đạo quả thực một trời một vực.
Bất quá thất tầng nội kình đối với những người trẻ tuổi này đã là rất giỏi rồi.
Trong bảy người này, cao nhất cũng có người đạt tới tu vi bát tầng. Nói chung tại Thiên Trì bọn họ cũng được coi là đối tượng bồi dưỡng, ngày sau muốn tu luyện tới thập tầng đỉnh phong cũng không khó khăn gì.
Nhưng những người như vậy lại bị Chu Bát Thất đưa vào biệt viện, điều này khiến Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên, cũng cảm thấy nghi hoặc.
Vu Kinh Lôi nhìn Chu Bát Thất, lão cũng đoán ra trong đó có huyền cơ. Không khỏi nhăn mặt nhăn mày, kéo Chu Bát Thất ra một chỗ nhẹ giọng nói:
- Lão Chu. Ngươi làm gì thế? Những tiểu tử này hầu hạ người được người sao?
Chu Bát Thất ung dung cười, ánh mắt lẫm liệt nhìn đám người trẻ tuổi, cao giọng nói:
- Vu huynh yên tâm. Bọn họ nếu đã tới nơi này thì chính là nô bộc của Hạ Tôn giả, đánh mắng, sống chết đều do Hạ Tôn giả quyết định. Nếu những người này dám lười biếng, ... trực tiếp bị đánh chết, bổn môn sẽ vì Hạ Tôn giả giải quyết.
Bảy tên đệ tử lập tức đồng loạt cưới người, nói:
- Vâng.
Xem động tác của bọn họ cùng thái độ chân thành, hiển nhiên khiến người khác có cảm giác tín nhiệm.
Vu Kinh Lôi hai mắt mở lớn, vẻ mặt ra chiều không hiểu, lão chỉ cảm thấy Chu Bát Thất lúc này dường như có chút xa lạ.
Chu Bát Thất than nhẹ một tiếng, âm thanh như tiếng muỗi kêu, nói:
- Vu huynh. Chẳng lẽ chuyện sáng nay ngươi không biết sao?
Vu Kinh Lôi rùng mình, nghĩ tới đám người Hạ Nhất Minh vì Bảo trư ra mặt, trong lòng mơ hồ có chút rõ ràng, bất quá vẫn trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc có đại sự gì phát sinh?
- Nghe nói Hoành Sơn Tôn giả Bách Linh Bát của các ngươi khiêu chiến Thần Toán Tử đại nhân, cuối cùng giành thắng lợi.
Chu Bát Thất cười khổ nói.
Vu Kinh Lôi thân thể run lên, ánh mắt lão lộ ra vẻ kinh hãi tới cực điểm.
Thần Toán Tử là ai đương nhiên Vu Kinh Lôi biết. Bởi thế khi biết được hành động vĩ đại của Bách Linh Bát, trong lòng lão chấn động không chút nào thua kém đám người trên Thiên Trì Sơn.
Chu Bát Thất khẽ thở dài, nói:
- Thần Toán Tử đại nhân phân phó, Hạ Tôn giả tuyển hạ nhân cứ theo tiêu chuẩn Thủ tịch trưởng lão mà an bài. Bởi thế mấy vị trưởng lão mới có thể đem đám nhân tài hậu bối tuyển chọn ra.
Vu Kinh Lôi chậm rãi gật đầu. Lão rốt cuộc hiểu nguyên nhân của việc này. Bất quá hiểu là một chuyện, có bình tĩnh tiếp nhận không lại là chuyện khác.
Nguồn: http://truyenfull.vn- Bách huynh. Ngươi xem những người này thế nào?
Âm thanh Hạ Nhất Minh vang lên nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Không biết từ lúc nào Bách Linh Bát đã xuất hiện trong đại sảnh, trước ngực gã lúc này là Bảo trư đang ngáy khò khò vui vẻ. Hai chân trước của nó còn vững vàng bám trên ngực gã, cả thân thể rung động như tùy thời có thể ngã xuống, nhưng hết lần này tới lần khác vững như núi khiến người ta có cảm giác quái dị.
Khi Bách Linh Bát xuất hiện tại đại sảnh, vô luận là Vu Kinh Lôi, Chu Bát Thất hay bảy tên đệ tử lão dẫn theo đều vô thức đứng thẳng người, ánh mắt nhìn gã càng thêm phần tôn kính.
Nếu như hôm qua thấy Bách Linh Bát khẳng định đám người này không kính sợ như lúc này. Nhưng khi bọn họ biết được chiến tích của Bách Linh Bát, nếu còn ai có dũng khí dùng ánh mắt bình thường mà nhìn người này khẳng định hắn là người ngu ngốc.
Bách Linh Bát ánh mắt không chút cảm tình lướt qua bảy người kia, bình tĩnh nói:
- Không tồi.
Bảy tên đệ tử trẻ tuổi cả nam và nữ nhất thời vô cùng hưng phấn. Có thể được nhân vật như Bách Linh Bát đánh giá như vậy đã đủ để bọn họ coi là một chuyện đáng tự hào.
Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ, hắn biết tiêu chuẩn đánh giá của Bách Linh Bát chính là đánh giá nhân loại nói chung.
Đừng nói tước mặt là đám nhân tài hậu bối được chọn ra, cho dù là bất cứ tu luyện giả nào, Bách Linh Bát đều có đánh giá như vậy.
Bởi vì tu luyện giả thể chất khẳng định tốt hơn người thường rất nhiều, hơn nữa có thể tu luyện tới thất tầng nội kình khẳng định cũng có chút thành tựu.
Chu Bát Thất cung tay nói:
- Hạ Tôn giả. Bách Tôn giả. Gia sư mời hai vị tới có chút chuyện về Sinh Tử giới cần bàn bạc.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, không chút do dự nói:
- Cũng được.
Ánh mắt liếc nhìn bảy người mới tới, Hạ Nhất Minh nói:
- Các ngươi ai có kỹ thuật nấu ăn tốt nhất?
Bảy người kia không dám chậm trễ, một nam một nữ bước ra, nói:
- Tiền bối có gì phân phó?
Hạ Nhất Minh hé miệng thổi nhẹ một tiếng, Lôi điện chậm rãi từ căn phòng của nó đi ra.
- Các ngươi đi làm chút thức ăn. Tốt nhất là dùng thịt, không dùng cỏ khô. Cố gắng chiếu tốt Lôi điện sẽ không thiếu phần tốt cho các ngươi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng phân phó.
Hai người kia trong lòng mừng rõ, vội vàng khom người vâng mệnh.
Hạ Nhất Minh chính là Tôn giả đại nhân, nếu hắn đã nói có chỗ tốt, tự nhiên là không thể giống người thường.
Huống hồ có cơ hội cùng Thánh thú ở chung, đối với bọn họ là một vinh quang hiếm có. Ít nhất những người khác ánh mặt nhìn bọn họ cũng thêm vài phần hâm mộ.
Hạ Nhất Minh vung tay lên, nói:
- Các ngươi tự lựa chọn cho mình một phòng, đáng làm gì thì làm. Làm xong thì tu luyện nhiều một chút. Nơi này mặc dù ẩm ướt nhưng thiên địa chân khí nồng đậm hơn xa bên ngoài. Các ngươi mặc dù không thể hấp thu thiên địa chân khí nhưng khi trùng kích cực hạn bích chướng sẽ có chỗ tốt.
Đám đệ tử ánh mắt xuất hiện vẻ cảm kích, tất cả cùng lên tiếng xác nhận, trong lòng có chút kích động.
Trước Hạ Nhất Minh chưa từng có người quan tâm tới việc tu luyện của họ như thế nào. Đặc biệt đối với Tôn giả mà nói, đám tiểu bối tu vi võ đạo ra sao không chút liên quan tới bọn họ.
Chu Bát Thất trong lòng thầm than một tiếng. Hạ Nhất Minh quả nhiên so với trước đây lão luyện hởn rất nhiều. Chỉ nói mấy câu đã thu phục nhân tâm, điều này khi lão lần đầu tiên gặp, hắn còn xa mới làm được.
Đương nhiên cũng bởi thân phận và địa vị của hai bên chênh lệch quá lớn. Nếu không Hạ Nhất Minh có nói êm tai gấp ngàn lần cũng đừng mong có hiệu quả như vậy.
Truyện hay