Khi nhìn lại Lệ Nhã Tĩnh, Hạ Nhất Minh cảm nhận được trong lòng nàng sự mâu thuẫn, cảm giác này cũng không chỉ xuất hiện trên người nàng, ngay cả Hác Huyết, Lệ Giang Phong cùng Kim Chiến Dịch cũng từng cảm nhận qua.
Bất quá trên thân thể đám người Hác Huyết trừ sự đố kỵ mãnh liệt còn mang theo một tia sát ý mờ mịt. Còn đám người Kim Chiến Dịch, tuy có cùng ý niệm đố kỵ nhưng lại coi hắn là mục tiêu phấn đấu, đề thăng cảnh giới.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai bên, mà quan hệ địch bạn cũng từ đây mà có.
Lệ Giang Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh thiên phú khác thường, thiên hạ vô song, có thể đột phá thời gian hai mươi năm là tiến giai Ngũ khí cảnh gưới, ngay cả trước đây cũng chưa ai làm được.
Hắn nói vô cùng rõ ràng, Hạ Nhất Minh chính là quái thai, người thường không thể so sánh.
Lệ Nhã Tĩnh cúi đầu, nói:
- Vâng. Phụ thân.
Hạ Nhất Minh đưa tay sờ sống mũi, trong lòng cười khổ không thôi, vội vàng nói:
- Lệ huynh. Những người khác đã tới rồi sao?
Lệ Giang Phong khẽ gật đầu, nói:
- Đại đa số đã tới. Nhưng có vài người không biết gặp chuyện gì vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ bỏ qua cơ hội này.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu nói:
- Lệ huynh. Cơ hội này cho dù là ai cũng chỉ có một lần. Sẽ có ai chịu bỏ qua đây?
Bọn họ vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc đã tiến vào trong động.
Nơi này không chỉ động khẩu to lớn, ngay cả thông đạo bên trong cũng vậy. Khi Hạ Nhất Minh tiến vào trong lòng thầm hoảng sợ.
Trách không được bọn họ chọn nơi này quả là tuyệt hảo.
Ánh sáng qua lỗ hở chiếu xuống hơn nữa trên đỉnh thông đạo tùy ý cũng có thể thấy được bảo thạch khảm nạm.
Đám bảo thạch này nếu để Đại Thân bán đấu giá, bất kỳ khỏa nào cũng đủ cho người thường sống giàu sang một đời.
Nhưng ở đây bảo thạch như vậy chỉ coi là vật chiếu sáng, tùy ý khảm nạm vào vách đá.
Mặc dù Nam Cương là nơi sản xuất bảo thạch lớn nhất nhưng biểu hiện xa hoa như vậy khiến ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có chút rung động.
Nam Cương Lưu Ly Đảo tích lũy của cải ngàn năm quả nhiên phong phú không thể tưởng tượng.
Chỉ trong chốc lát, sau vài lần vòng vo, đám người đã đi tới một nơi rộng rãi.
Sau khi đi tới nơi này, trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện nụ cười.
Ở đây có vài lão bằng hữu tới từ phương Đông như Ngụy Tông Tân, Từ Đạt Minh, Lâm Hưởng Tình, Đặng Ức Thần, còn có cả Tây Bắc Dư Tuệ Lượng cùng Nghiêm Lôi Minh.
Sau khi gặp được Hạ Nhất Minh, những người này đồng loạt đứng dậy, trên mặt dũ phát tươi cười.
Bất luận nụ cười này xuất phát từ nội tâm hay không, nhưng ít nhất cũng tỏ quan hệ hòa hợp.
Sau khi chào hỏi mọi người, Hạ Nhất Minh cười nói:
- Đặng huynh. Không ngờ ngươi tới sớm hơn ta.
Bọn họ đều biết Đặng Ức Thần hiện nay đã ở tại Hạ gia trang, quan hệ với Hạ Nhất Minh càng thân thiết hơn, nhìn thấy Hạ Nhất Minh cố ý cùng hắn nói chuyện, cũng không lấy làm lạ.
Đặng Ức Thần cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ huynh. Đặng mỗ, Nghiêm huynh cùng Dư huynh cùng đi một thuyền. Bất quá dọc đường đi không thuận lợi, thiếu chút đã không thể tới.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, Đặng Ức Thần cùng hai vị Tôn giả Tây Bắc đi cùng là chuyện thường, nhưng có thể khiến ba vị Tôn giả cảm thấy không thuận lợi, khẳng định là chuyện không nhỏ.
Dư Tuệ Lượng tiến tới từng bước, nói:
- Hạ Tôn giả. Chúng ta cùng thuê một chiếc thuyền nhưng nửa hành trình bị đầu Thánh thú đại dương tập kích. Giao chiến hơn một ngày đêm, mặc dù ba người chúng ta trốn thoát nhưng chiếc thuyền này bị Thánh thú ném đi. Thủy thủ trên thuyền chỉ e...
Hắn lắc đầu không nói thêm nhưng kết quả đám thủy thủ này không đoán cũng biết.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ đổi, ngay cả bọn họ trên biển cũng gặp Thánh thú, điều này không phải trùng hợp như vậy chứ?
Ánh mắt chuyển qua Từ Đạt Minh cùng Lâm Hưởng Tình, hai người vị tới từ thế gia trong đại lục vội vàng lắc đầu, nói:
- Hạ huynh. Chúng ta đi đường bình an, không gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Hạ Nhất Minh lúc này mới gật đầu, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập tới.
Một gã đệ tử Lưu Ly Đảo vội vã chạy lại, đem theo phong thư giao cho Lệ Giang Phong. Hắn đọc xong thư, gương mặt có chút hoạt kê.
Đón ánh mắt mọi người, Lệ Giang Phong cười khổ nói:
- Các vị. Lệ mỗ vừa nhận được tin Hoa sư thúc. Kỳ Liên Song Ma trên biển bị Thánh thú không rõ lai lịch tấn công. Mặc dù bọn họ sử dụng Ngũ hành luân hồi chi hoa đánh lui nhưng đội thuyền đã bị phá hủy. Bởi vậy lúc này mới tới đảo. Hoa sư thúc đang cho người dẫn họ tới đây.
Nghe được tin này, sắc mặt mọi người cùng Lệ Giang Phong trở lên vô cùng cổ quái.
Lần này mọi người tới Lưu Ly Đảo đều sử dụng thuyền, nhưng trừ Từ Đạt Minh cùng Lâm Hưởng Tình hai người, tất cả những người còn lại đều gặp Thánh thú tấn công, xác xuất này quả thực khó tin.
Lệ Giang Phong đứng lên, vỗ nhẹ hai tay, nhất thời có hạ nhân đem tới mỹ tửu giai hào, chỉ là tâm tư mọi người đang trầm xuống, mỹ thực vào miệng không khác gì khúc củi.
Một canh giờ sau truyền tới âm thanh quen thuộc, theo sau Hoa Thụy Kim cùng Kỳ Liên Song Ma tiến vào.
Ánh mắt mọi người đảo qua thân thể Kỳ Liên Song Ma, gương mặt nhất thời biến sắc.
Hai huynh đệ người này mặc dù y phục sạch sẽ nhưng sắc mặt trắng bệch, rõ ràng tiêu hao quá nhiều chân khí, hơn nữa trên đầu Đại ma còn quấn một dải băng trắng.
Cho dù là ai cũng biết, Đại ma tuyệt đối không có lý do mà làm vậy, khẳng định đầu lão có vết thương không thể che giấu.
Lệ Giang Phong kinh hãi hỏi:
- Đại ma huynh. Ngay cả ngươi cũng bị thương?
Đại ma sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Xấu hổ. Chúng ta gặp phải Thánh thú vô cùng cường đại. Mặc dù hai huynh đệ ta dốc toàn lực mới đuổi được chúng nhưng vẫn phải chịu chút thương tổn.
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc im lặng, bọn họ biết Đại ma tuy nói hời hợt nhưng nguy hiểm trong đó khó ai tưởng tượng ra.
Song ma nhìn quanh hành lễ theo sau trực tiếp tới trước mặt Hạ Nhất Minh.
Mọi người sớm biết ân oán giữa Hạ Nhất Minh cùng Động Thiên Phúc Địa, bởi vậy lúc này nín thở chờ xem. Bất quá bọn họ cũng biết, Song ma huynh đệ tuyệt đối không thể ở đây chống đối Hạ Nhất Minh, nếu không chính là tự tìm đường chết.
- Hạ huynh.
Đại ma cầm chén không đưa lên trước mặt ba người, Nhị ma cầm bầu rượu rót đầy chén, theo sau mỗi người cầm một chén, đồng thanh nói:
- Xin thứ lỗi.
Trong lòng đám người đang quan sát có chút chấn động, với thân phận cùng thế lực sau lưng Kỳ Liên Song Ma, không ngờ lại có cảnh này.
Nếu để việc này truyền ra, tuyệt đối sẽ tạo thành chấn động khó tưởng tượng.
Hạ Nhất Minh hai mắt khẽ chớp, hắn giơ cao một chén rượu khác, khẽ nói:
- Chuyện cũ đã qua không cần nhắc lại.
Ba người đồng thời ngửa cổ uống cạn chén rượu, không khí khẩn trương trong phòng cũng theo đó trầm xuống.
Lệ Giang Phong lần nữa an bài chỗ ngồi, Hoa Thụy Kim cũng gia nhập vào đó. Mặc dù lão là một vị Tôn giả lâu năm lại Lưu Ly Đảo nhưng thân phận nơi này không ai thua kém. Có lẽ lúc này lão còn cảm thấy uy hiếp nhưng vài chục năm sau, những người ở đây không ai dưới Hoa Thụy Kim.
- Song ma huynh. Các ngươi gặp phải quái vật gì?
Lệ Nhã Tĩnh trầm giọng hỏi.
Ánh mắt mọi người lập tức hướng tới Kỳ Liên Song Ma, cho dù là ai cũng biết, Kỳ Liên Song Ma tuy hai mà một, có thể thi triển Ngũ hành luân hôi chi hoa. Mặc dù không thể so sánh cùng Hạ Nhất Minh nhưng bất luận ba vị Tôn giả nào tại đây cũng đừng mong lấy nhiều thắng ít.
Nhưng để bọn họ gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, ngay cả Đại ma cũng bị thương, có thể thấy Thánh thú kia đáng sợ ra sao.
Đại ma cười khổ một tiếng, nói:
- Lúc đó chúng ta gặp hải đầu cá thật lớn.
Hai người bọn họ suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nói đại khái.
Phụ tử Lệ Giang Phong cùng Hoa Thụy Kim liếc mắt nhìn nhau, Lệ Giang Phong hỏi lại:
- Đại ma huynh. Thời gian chúng ta ở tại Nam Hải không ngắn, nhưng loài cá như vậy quả thực chưa từng gặp. Nếu Lệ mỗ đoán không nhầm, đầu Thánh thú này không phải tới từ Nam Hải.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Lệ huynh. Chẳng lẽ ngươi có thể xác định đầu quái ngư này không phải tới từ Nam Hải?
Lệ Giang Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Tuổi thọ của Thánh thú so với nhân loại chúng ta cao hơn rất nhiều. Bởi vậy tất cả những Thánh thú tại Nam Hải, Lưu Ly Đảo chúng ta đều có ghi chép. Mà ta có thể cam đoan với các vị, tuyệt không thể có đầu quái ngư này.
Lâm Hưởng Tình mỉm cười, nói:
- Xem ra Thánh thú quái ngư này tới từ nơi xa, cũng có thể chỉ đi qua Nam Hải.
Đặng Ức Thần chần chừ một lát, nói:
- Lệ huynh. Thánh thú chúng ta gặp phải tựa hồ cũng không phải tới từ Nam Cương.
Hạ Nhất Minh lúc này giật mình, sau khi nghe được bọn họ nói, hắn cũng nhớ ra.
Đầu Ngân man vương sau khi bị bạch mã truy đuổi đã chạy ra ngoại hải, hơn nữa liều mạng đứng tại một nơi tử chiến cùng Lôi điện.
Khi đó Hạ Nhất Minh cũng đã từng đoán nó vốn thuộc về ngoại hải, về phần vì sao nhiệt huyết nó nổi lên tiến vào Nam Hải chiêu binh mãi mã, trở thành mục tiêu truy kích của đám người mình, hắn thật sự đoán không ra.
Khi Đặng Ức Thần miêu tả lại Thánh thú gặp phải, không khí nơi này trở lên quái dị.
Hoa Thụy Kim ngồi ngay ngắn, mặt tươi cười khiến người ta có cảm giác như cây lá mùa xuân. Bất quá sau khi nghe nói, sắc mặt lão nhất thời lộ rõ vẻ lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Hoa huynh. Ngươi nhận ra lai lịch đám Thánh thú này?
Kim Chiến Dịch hai mắt sáng lên, hỏi.
Hoa Thụy Kim cười khổ, nói:
- Hoa mỗ sao có thể nhận biết hết Thánh thú biển sâu. Kim huynh đừng nói đùa.
Lão dừng một chút, tựa hồ như hạ quyết tâm, nói:
- Bất quá nếu các vị liên tục gặp quái thú trên biển, điều này khiến Hoa mỗ nghĩ tới một truyền thuyết.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Truyền thuyết nào? Xin Hoa huynh không ngại chỉ giáo.
Hoa Thụy Kim ánh mắt nhìn về phương Bắc xa xôi, chậm rãi nói:
- Cứ cách chừng ngàn năm, phần đông Thánh thú từ ngoại hải sẽ tụ tập. Chúng sẽ sinh hoạt tại nơi này, mười năm, thậm chí hơn trăm năm mới rời đi.
Truyện hay