Khi Thần Toán Tử vừa hành động, Bách Linh Bát lập tức đưa một tay lên, ánh sáng chói mắt theo đó phát ra.
Ánh sáng này so với quang mang trên người Thần Toán Tử còn rực rỡ hơn, cho dù là ánh sáng mặt trời so với nó cũng thua kém.
Cho dù với nhãn lực của Tôn giả cũng đừng mong nhìn ra bên trong ánh sáng đó là gì, khi ánh sáng này nhạt bớt, trên cánh tay của Bách Linh Bát đã xuất hiện một cự thuẫn.
Đây là cự thuẫn điển hình của phương Tây cũng là tấm thuẫn trước đây Gia Bố Lý từng sử dụng. Tấm cự thuẫn này cho dù trong tay Gia Bố Lý cao lớn cũng có thể che chắn hai phần ba cơ thể, trong tay Bách Linh Bát đương nhiên hoàn toàn che khuât thân thể gã.
Một âm thanh vang dội truyền ra, giữa không trung quang mang Thần Toán Tử tạo ra va chạm cùng cự thuẫn trong tay Bách Linh Bát.
Thần Toán Tử chăm chú nhìn Bách Linh Bát, một ngón tay lão điểm trong không gian, lập tức quang mang kia đã vòng ra sau lưng Bách Linh Bát tập kích.
Nhưng khi quang mang này bắn tới Bách Linh Bát, chờ đợi nó lại là tấm cự thuẫn kia.
Lúc này quang mang không tiếp tục đánh lên cự thuẫn nữa mà cứ thế xẹt qua, bay vòng quanh thân thể Bách Linh Bát tìm kẽ hở đánh vào.
Chỉ trong chốc lát cả không gian như tràn ngập những vệt sáng, mặc dù chỉ có một đạo quang mang bay lượn nhưng tốc độ cực nhanh, góc độ công kích lại càng xảo quyệt khiến người thường không thể tưởng tượng được.
Chỉ trong nháy mắt đạo quang mang kia đã thay đổi vô số góc độ công kích, kihi chứng kiến điều này Hạ Nhất Minh không khỏi toát mồ hôi hột.
Ánh mắt hắn quan sát vẻ mặt mất đi vài phần tươi cười của Thần Toán Tửk, trong lòng hiểu rõ hơn vài phần về Ngũ khí triều nguyên cảnh giới.
Hơn nữa, hắn càng hiểu rõ hơn, lúc trước khi củng cố cảnh giới, shc căn bản không xuất ra toàn lực, lão đối với chính mình đích thực là đang đùa chơi. Thực ra Tôn giả bình thường cũng có thể để binh khí rời thân, công kích người khác.
Bất quá cũng có giới hạn nhất định, đó là khi lực lượng gia trì trên thần binh lợi khí không còn, kiện thần binh lựi khí đó sẽ mất đi động lực mà rơi xuống. Nếu muốn tiếp tục công kích nhất định phải triệu hồi nó trên tay.
Nhưng nhìn bộ dáng thoải mái của Thần Toán Tử lúc này, Hạ Nhất Minh đã hiểu.
Khi đạt tới Ngũ khí triều nguyên cảnh giới, thần binh lợi khí đã quang hóa, thủ pháp điều khiển cũng khác biệt. Những lão quái vật này chính thức có thể cách không công kích.
Quang mang từ tay Thần Toán Tử xuất ra là một thanh trường kiếm, lúc này nó không phải là một kiện thần binh lợi khí thông thường trong tay Tôn giả nữa mà đã trở thành phi kiếm.
Mà Bách Linh Bát lúc này tay cầm cự thuẫn đỡ trái đỡ phải giống như một vị Tôn giả bình thường, căn bẳn không cách nào uy hiếp tới Thần Toán Tử. Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Ngũ khí triều nguyên Tôn giả lợi hại vượt xa tưởng tượng của hắn, trước kia gặp phải vị Phó môn chủ Hoàng Tuyền Môn sở dĩ hắn có thể thoát được hoàn toàn là nhờ Lôi điện. Mấy lão gia hỏa này ít nhất cũng đã quang hóa hai kiện thần binh lợi khí, hơn nữa thậm chí còn có thể điều khiển cùng lúc cả hai kiện thần binh lợi khí đó.
Như vậy khi dưới chân là một kiện thần binh lợi khí giúp phi hành trong không trung, kiện còn lại tiến hành công kích, bọn họ đã ở vào thế bất bại. Ngón tay điều khiển phi kiếm của Thần Toán Tử càng lúc càng nhanh, quang mang cũng đã bao phủ đầy trời.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Nhìn tốc độ phi kiếm hắn càng hiểu rõ sự cường đại của Ngũ khí Tôn giả. Không cần đưa tay nắm giữ, phi kiếm cũng có thể tự mình phát ra toàn bộ uy lực.
Điều khác không nói, chỉ cần phi kiếm trong tay người này, cho dù cỡi Lôi điện Hạ Nhất Minh cũng đừng mơ tạo ra tốc độ như vậy.
Đây chính là điểm khác nhau lớn nhất sau khi vụ hóa cùng quang hóa thần binh. Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ khỗ não, thì ra chính mình cùng bọn họ chênh lệch lớn như vậy. Đang khi Hạ Nhất Minh cảm khái không thôi, Thần Toán Tử cũng cảm thấy tuyệt đối không ổn.
Cuộc đời của lão am hiểu nhất là Thần toán thuật, thanh phi kiếm dưới sự điều khiển của lão đáng sợ nhất không phải là ở tốc độ nhanh như chớp mà là mỗi chiêu mỗi thức tấn công đối phương đều có tính toán kỹ càng. Từ đầu tới cuối, lão hoàn toàn nắm thế chủ động tấn công, đây cũng chính là nguyên nhân lão giữ địa vị tối cường trong đám cao thủ đồng giai.
Một bả phi kiếm cũng không tính là gì, nhưng lão bằng sự tính toán hơn người khiến thanh cao giai thần binh lợi khí này trở thành ác mộng của đám Ngũ khí Tôn giả.
Bất luận lão động thủ với ai, nếu lọt vào công kích bị đánh tối tăm mặt mũi, cuối cùng chấp nhận chịu thua.
Nhưng lúc này khi đối mặt cùng Bách Linh Bát, khiến Thần Toán Tử có cảm giác gần như tuyệt vọng.
Cự thuẫn của Bách Linh Bát mặc dù khá lớn nhưng cũng không được Thần Toán Tử đặt vào mắt, người sử dụng cự thuẫn khổng lồ làm vũ khí lão khong phải chưa từng gặp, thậm chí cả vật có thể bao phủ toàn thân.
Cho dù cự thuẫn có thể chống đỡ công kích một phía nhưng không thể che chắn toàn bộ thân thể cùng lúc.
Thần Toán Tử ý muốn lợi dụng tốc độ phi kiếm, công kích liên tục khiến đối phương sử dụng cự thuẫn chống đỡ mệt mõi, cuối cùng lộ ra sơ hở.
Bất quá cự thuẫn của Bách Linh Bát mặc dù huy vũ liên tục đúng theo ý đồ của Thần Toán Tử nhưng lại không đúng như mong muốn của lão.
Cự thuẫn trong tay Bách Linh Bát vũ động không ngừng, mỗi một lần dừng lại đều đỡ được công kích của Thần Toán Tử.
Nói cách khác, trước khi phi kiếm của Thần Toán Tử đánh tới cự thuẫn kia đã xuất hiện chờ sẵn rồi.
Lúc này cho dù phi kiếm đâm tới đâu cũng đụng phải tấm cự thuẫn kia.
Nếu chỉ một, hai lần xảy ra tình huống này, Thần Toán Tử còn có thể cho rằng đối phương may mắn, nhưng mỗi một lần phi kiếm của lão đâm tới, cự thuẫn đối phương đều xuất hiện chờ sẵn. Lúc này Thần Toán Tử không nhìn ra huyền ảo trong đó thì đúng là ngu ngốc. Chẳng qua nhìn ra huyền ảo trong đó, trong lòng Thần Toán Tử không khỏi phát lạnh.
Đối phương am hiểu Thần toán chi đạo thậm chí còn cao hơn cả lão. Khi nghĩ tới điều này, tự tin vung đắp cả trăm năm nay của Thần Toán Tử sắp hỏng mất rồi.
Một người đang đứng trên đỉnh thế giới đột nhiên phát hiện có người còn đứng cao hơn mình một bậc, người này khẳng định sẽ chán nản, thậm chí còn là tuyệt vọng.
Giờ phút này Thần Toán Tử chính là như vậy, khí thế từ người lão đã không còn được như lúc đầu ngược lại có phần hung ác. Tốc độ chiến đấu của bọn họ nhanh như chớp, người đứng ngoài quan sát sao có thể cảm nhận được huyền bí bên trong đó.
Đám Tôn giả đang quan sát trên vách núi chỉ cảm nhận được cả trời quang mang cùng khí thế cường đại của Thần Toán Tử nhưng vô cùng kỳ quái là tới lúc này không ai cảm nhận được khí tức trên thân thể Bách Linh Bát. Giờ phút này bọn họ thậm chí còn hoài nghi, không biết người này có phải là nhân loại hay không? Đương nhiên bọn họ không biết bản thân mình đã đoán đúng mà lập tức loại bỏ suy nghĩ này, hơn nữa còn thấp giọng bình luận xem Bách Linh Bát tu luyện công pháp gì.
Đột nhiên tất cả cảm nhận được khí tức biến hóa trên người Thần Toán Tử. Phát hiện này khiến đám người cảm thấy không thể tin được, Thần Toán Tử đai nhân luôn bình tĩnh lúc này sao có thể phát ra khí tức như vậy chứ?
Một tiếng thét lớn từ miệng Thần Toán Tử phát ra. Ngón tay lão điểm một chút, một đạo quang mang khác xuất hiện.
Ánh sáng trắng này không phải là phi kiếm mà là một kiện thần binh lợi khí vô cùng hiếm thấy, một cây phất trần mà đạo sĩ hay sử dngj.
Cây phất trần này dưới sự khống hế của Thần Toán Tử uy lực cường đại thậm chí vượt xa phi kiếm.
Cây phất trần phát ra ánh sáng rực rỡ, cứ thế bay trong không trung, rồi đột nhiên đập xuống vô số sợ chỉ nhỏ tạo ra âm thanh bạo phá như khi thác nước từ trên cao đổ xuống.
Trên vách đá, đám Tôn giả không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, bọn họ đều biết, đây chính là tuyệt chiêu của Thần Toán Tử đại nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLMột khi sử dụng tới thanh phất trần này cũng có nghĩa là Thần Toán Tử dốc toàn lực. Bất quá căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, chỉ cần lão sử dụng chiến kỹ này chưa bao giờ gặp bất lợi cũng như chưa từng thất bại.
Bách Linh Bát không chút do dự đưa cao cánh tay, cự thuẫn lúc này phát huy tác dụng to lớn. Nó che chắn toàn bộ thân thể Bách Linh Bát bên dưới mặc cho lực lượng như thác nước đổ xuống gã vẫn không mảy may tổn thương. Nhưng lực lượng phất trần đánh tới như vô cùng vô tận.
Thần Toán Tử dường như đã đem tất cả hi vọng gửi vào một chiêu này, áp lực cường đại đủ để khiến bất luận kẻ nào bị đè bẹp.
Bách Linh Bát hai chân lún trong đất, bất quá vẻ mặt gã vẫn không chút biến hóa.
Sau đó gã nhấc chân lên, dưới áp lực cường đại trên đỉnh đầu, cứ thế bước thẳng về phía trước.
Từng bước của gã đều để lại trên mặt đất những dấu chân khó tin, khoảng cách giữa mỗi bước chân để lại đều tăm tắp.
Thấy được tình huống này Thần Toán Tử không khỏi kinh hãi tới cực độ. Người kia dưới tình huống như vậy còn có thể tính toán chính xác không chút rối loạn thế sao?
Truyện hay