Dải sáng màu trắng vừa mới xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Nhất Minh không nhịn được kêu lên một cách sung sướng. Hắn hú lên một tiếng thật dài. Âm thanh tiếng hú vang vọng chẳng khác gì một tiếng sét giữa không trung. Trong tiếng hú đó tràn ngập một sự tự tin vô bờ bến.
Nét mặt ba người giữa không trung đồng loạt biến sắc. Bọn họ cũng đều nhìn thấy dải sáng trắng từ xa đang lao tới, đồng thời cũng đoán được nó có liên quan tới Hạ Nhất Minh. Nếu không, hắn cũng chẳng thay đổi thái độ phát ra một tiếng hú giống như đang khiêu khích bọn họ vậy.
Ngoại trừ trong mắt Hô Duyên Ngạo Bác có chút kinh sợ ra, hai người còn lại đều không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại như thế. Vì vậy mà cả hai cùng có một sự e ngại nhất định với dải sáng trắng đang lao tới đó.
Tốc độ của dải sáng trắng cực nhanh, nhanh tới mức đã vượt ra ngoài sự hiểu biết của bọn họ. Nếu phải đối mặt với nó, cả ba chắc chắn không hề kịp phản ứng.
Từ lúc bọn họ bắt đầu nhìn thấy dải trắng...thoáng cái, nó đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hạ Nhất Minh dậm nhẹ một cái, thân thể nhanh chóng bắn lên cao.
Ba người đang lơ lửng giữa không trung lập tức đề phòng. Sau một hồi giao chiến, bọn họ đều biết tên thanh niên tam hoa tôn giả trẻ tuổi kia có thực lực vượt qua đám tôn giả bình thường. Cho dù là bọn họ, nếu mà một đối một cũng khó mà giành được phần thắng. Vì vậy, khi thấy Hạ Nhất Minh nhẩy lên, quang mang trên người bọn họ cùng xuất hiện, sẵn sàng tránh né, hoặc chống đỡ sự công kích của hắn. Tuy nhiên, bọn họ lại không ngờ được Hạ Nhất Minh nhảy lên cũng không lao về phía ba người.
Sau khi lộn một vòng giữa không trung, dải ánh sáng trắng xuất hiện ngay dưới chân hắn. Nó mang hắn bay một vòng, tới trước cái hố to trên mặt đất liền ngừng lại. Sơn Đính lão nhân cùng với Chiêu Thái Lâm hít một hơi thật sâu. Vào lúc này, Hạ Nhất Minh không còn lẻ loi nữa. Bên cạnh hắn đã xuất hiện một con bạch mã rất đẹp.
Con bạch mã đó so với những con ngựa bình thường còn cao hơn một chút. Trên thân nó tỏa ra sự dao động của linh lực mà chỉ có linh thú mới như vậy. Trên đỉnh đầu của nó còn có một cái sừng màu tím, nhìn hết sức bắt mắt.
Trên cái sừng có những hoa văn rất lạ. Cũng chẳng biết là do trời sinh, hay là được Hạ Nhất Minh khắc lên. Khi Hạ Nhất Minh chỉ có một mình, phải đối diện với một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn vẫn có một sự lo lắng nên lựa chọn tránh né. Bởi đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên có thể phi hành. Chỉ cần bọn họ đi dạo trên không trung thì tất cả những người có thực lực dưới Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù mạnh tới đâu cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng khi có thêm bạch mã Lôi Điện thì khác. Sau khi cưỡi lên người nó, Hạ Nhất Minh hoàn toàn cảm thấy bình tĩnh.
Mặc dù hắn chẳng hề mơ tưởng bản thân cùng với bạch mã lại có thể chiến thắng được ba người và một con thú kia. Nhưng hắn biết, một khi bản thân và bạch mã ở một chỗ đảm bảo an toàn lại là một chuyện quá đơn giản. Cái tình huống mà lên cao không có lối, xuống đất chẳng có đường chắc chắn không còn nữa.
- Nhân thú hợp nhất? - Chiêu Thái Lâm há hốc miệng, không tin vào mắt mình, kêu lên:
- Không thể như thế. Ngươi không phải là tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng làm sao có thể học được khả năng nhân thú hợp nhất? - Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Nhân thú hợp nhất là cách nói của các ngươi. Chỉ cần ta và bạch mã quen biết, lại được sự chấp thuận của nó thì hiển nhiên là có thể đạt tới cảnh giới đó. - Bạch mã hí nhẹ một tiếng. Đôi mắt xinh xắn của nó xuất hiện một chút khinh thường. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ bạch mã, trong lòng tràn ngập cảm khái.
Cho tới giờ phút này, Bách Linh Bát vẫn còn chưa tới. Chứng tỏ, sau khi nhận được tin tức, bạch mã liền chạy trước tới đây. Mặc dù nó không biết Hạ Nhất Minh ở đâu, nhưng bằng vào một chút cảm giác tương thông, nó đã tìm được vị trí của hắn. Cũng tương tự như thế, trong lúc Hạ Nhất Minh đang chuẩn bị chui xuống đất cũng chợt có cảm giác giống như của bạch mã.
Nét mặt Chiêu Thái Lâm trở nên xanh mét như tàu lá chuối. Hắn ngập ngừng một chú rồi im lặng. Nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một sự hung dữ, khiến cho kẻ khác nhìn thấy mà run.
Ngay từ đầu con linh thú họ thử kia vốn chẳng thèm để ý tới Hạ Nhất Minh. Cho dù gặp phải Lôi Chấn tử thì nó cũng vẫn khinh khỉnh như cũ. Nhưng tới giờ phú này, sau khi nhìn thấy bạch mã liền có chút hốt hoảng. Nó liên tiếp kêu lên mấy tiếng, quái dị.
Nét mặt Chiêu Thái Lâm càng trở nên khó coi. Hắn nhìn chăm chú vào Hạ Nhất Minh và thánh thú, gằn giọng nói từng chữ một:
- Huyết mạch thần thú...?- Hạ Nhất Minh phá lên cười, nói:
- Con mắt của ngươi thật là tốt.
Nguồn: http://truyenfull.vnĐột nhiên, từ xa lại xuất hiện hai đạo quang mang. Tốc độ của chúng cực nhanh, lao thẳng tới đây.
Hô Duyên Ngạo Bác nhìn thoáng qua một cái, trong lòng cảm thấy choáng váng. Quang mang trên người hắn nhanh chóng xuất hiện, không nói tiếng nào, quay người lao thẳng về phía bên trái với tốc độ nhanh nhất.
Phản ứng của hắn khiến cho tất cả mọi người thất kinh. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ người này lại quyết đoán như vậy. Nhưng lai lịch của hai đạo quang mang kia thì hắn biết rõ. Bọn họ đúng là Bách Linh Bát và Sở Hao Châu. Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Hạ Nhất Minh, cả hai cùng chạy đến.
Hai chân kẹp nhẹ một cái, bạch mã liền hiểu ngay ý của hắn. Một chùm sáng chợt lóe lên trên chiếc sừng của nó. Trong nháy mắt, nó đã ngưng tụ toàn bộ năng lượng lôi điện trong cơ thể. Cùng lúc đó, Hạ Nhất Minh liền lấy cả một quả cầu đặt lên trên sừng của bạch mã. Hai mắt Chiêu Thái Lâm liền lộ vẻ hoảng sợ. Phản ứng của hắn còn nhanh hơn cả con thánh thú đồng hành, thoáng cái đã bỏ chạy.
Một loạt các biến cố chỉ diễn ra trong nháy mắt. Đến khi Sơn Đính lão nhân phát hiện ra hai người kia lén bỏ đi, trong lòng lão chợt trầm xuống. Ngay lập tức, lão cũng chuyển thân, lao về một hướng khác.
Trong tình hình này, có ngu thì cũng đoán ra được hai người đang đến chắc chắn là cứu viện của Hạ Nhất Minh. Nếu còn không đi thì đừng nói tới chuyện không giết được hắn mà ngay cả cái mạng già của lão chỉ sợ cũng xong.
Tuy nhiên, đúng lúc vừa xoay người, trong lòng lão chợt xuất hiện một cảm giác nguy hiểm. Quang mang quanh người lão vội vàng tỏa sáng mạnh hơn. Lão không chỉ xuất ra phi kiếm để hộ thân mà ngay cả thần binh bản mệnh cũng lấy ra nốt. Chỉ có điều, quang mang trên người lão vừa mới lóe lên đã bị một lưới điện màu tím bao phủ kín.
Lôi điện tập trung trên chiếc sừng cùng với lôi điện ẩn chứa trong Lôi Chấn tử, dưới sự khống chế của bạch mã đã phát huy uy lực mạnh nhất của nó.
Nhất thời, lôi điện xuyên thấu qua quang mang hộ thân của Sơn Đính lão nhân, phát ra uy lực cao nhất có thể. Sơn Đính lão nhân kêu lên một tiếng thảm thiết. Quang mang quanh người lão đã bị đánh cho tan tác, không còn sót lại tới một tia. Thân hình lão rơi thẳng từ trên không trung xuống đất, phát ra một tiếng va chạm mạnh.
Mặc dù lão có thực lực đại tôn giả, nhưng mất đi sự hộ thân của thần binh, đành phải rơi từ trên không trung xuống dưới đất. Cảm giác chẳng hề dễ chịu. Chưa kể đến, quanh người lão còn bị vô số tia chớp của lôi điện công kích. Nhất thời, lão nhe răng, trợn mắt, toàn thân nám đen, run rẩy nằm trên mặt đất. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn lão một cái, nói:
- Sở lão ca! Người này giao cho ngươi. Muốn sống muốn chết thế nào tùy lão ca quyết định. Nói xong, bạch mã liền quay người lao đi. Cùng lúc đó, hai đạo quang mang từ trên trời rơi xuống, hiện ra Bách Linh Bát và Sở Hao Châu.
Trên người Bách Linh Bát, con bảo trư trắng muốt vẫn bám chặt lấy. Hắn liếc nhìn thân hình đang run rẩy dưới đất, thi thoảng vẫn còn có những tia sét màu tím lóe lên, sau đó nói với Sở Hao Châu:
- Giao cho ngươi. - Nói xong, thất thải quang mang quanh người Bách Linh Bát lại xuất hiện, đuổi theo Hạ Nhất Minh. Sở Hao Châu vẫy vẫy tay, nét mặt có chút chán nản.
Lão vượt qua ngàn dặm tới đây, vốn tưởng sẽ phải đại chiến một hồi. Nhưng chẳng ngờ được, đối thủ của mình lại là một phế nhân đang bị lôi điện hành hạ.
Nghĩ tới lôi điện của bạch mã cùng với uy lực của Lôi Chấn tử, Sở Hao Châu nhìn thân hình cháy đen trên mặt đất mà có phần thương hại. Có điều, nếu Hạ Nhất Minh đã dặn dò thì lão cũng chỉ có cách mà làm theo.
Mất một lúc lâu sau, thân hình Sơn Đính lão nhân mới thôi run rẩy. Uy lực của lôi điện quá mạnh, gần như vượt qua cảnh giới của con người. Lão nhớ lại động tác vừa rồi của Hạ Nhất Minh, liền sực nghĩ tới quả cầu nhỏ đó. Đột nhiên, trong đầu lão nhớ tới một thứ... Rồi đoán ra lai lịch của quả cầu. Đến lúc này, lão mới hiểu được tại sao mà khi Chiêu Thái Lâm đang đuổi theo Hạ Nhất Minh lại đột nhiên bỏ chạy trối chết như thế.
Lôi Chấn tử! Không ngờ trong tay Hạ Nhất Minh lại có thần khí trong truyền thuyết đó. Đáng sợ hơn nữa là con thánh thú đồng hành với hắn lại có khả năng không chế được loại năng lượng này.
Trong lòng lão hết sức đau khổ. Nếu sớm biết Hạ Nhất Minh có thứ bảo bối như vậy thì lão đâu có ngu mà ở lại làm bia đỡ đạn cơ chứ. Cắn răng một cái, lão cố gắng đứng dậy. Mặc dù đã bị nội thương nghiêm trọng, nhưng lão vẫn muốn rời khỏi đây một cách nhanh chóng. Nhưng khi lão vừa mới đứng lên, một thanh âm già nua chợt vang lên:
- Hạ huynh đệ nói rằng ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đây. - Lão hoảng sợ, quay đầu lại. Chỉ thấy có một lão già lạ hoắc đang nhìn mình. Hơi thở phát ra từ người đối phương cũng chẳng hề kém lúc mạnh nhất của lão. Nhất thời, nét mặt Sơn Đính lão nhân trở nên âm trầm. Sở Hao Châu thở dài một tiếng, long tiên chợt cuộn lại, xuất hiện trong tay.
Thoáng cái, thân thể Sơn Đính lão nhân giống như một cánh diều đứt dây, bay ra xa. Trước khi hôn mê, lão thầm hỏi bản thân rằng: Trên Thiên Trì sơn, ngoại trừ Thần Toán tử ra lại còn có một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên từ khi nào nữa không biết?
Truyện hay