Khi người đó từ từ nhắm hai mắt lại. Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu cũng không hề ngăn cản. Thực tế, sau khi nói hết tất cả mọi chuyện, cho dù lão không muốn chết cũng không được. Nếu lão đã tự chọn phương pháp kết thúc cho bản thân, hai người Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề phản đối.
Một lúc sau, Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:
- Lão ta quyết định nhanh thật. Coi như là làm chút chuyện cuối cùng, cho lão được yên nghỉ dưới lớp đất.
Hạ Nhất Minh gật đầu, xoay người ra khỏi sơn động. Hắn vung tay áo lên, ngũ thải quang mang lóe sáng giống như một thanh đao sắc bén, khoét ngay một cái hố to trên mặt đất.
Sở Hao Châu phất nhẹ một cái lên thi thể của Sơn Đính lão nhân. Rồi vỗ một cái vào lưng lão. Trúng một nhát đó, lục phủ ngũ tạng của lão nhân đều biến thành bột phấn. Cho dù lão có tức giận đến mấy thì cũng chẳng làm gì được nữa.
Sau khi mang thi thể người đó an táng, Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:
- Lão đệ! Nếu ta không nhầm thì người mà ngày xưa ngươi gặp được chính là tổ tiên của hắn.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Lúc trước, tiểu đệ đến Bồng Lai tiên đảo chính là vì tàng bảo đồ. Hắc hắc! Nói đi nói lại thì tiểu đệ đúng là có duyên đối với gia tộc này.
Sở Hao Châu không cười nổi, lắc đầu. Bất chợt, lão mở miệng, nói:
- Lão đệ! Ngươi thực sự bỏ qua nếu hoàng thất Chiêm gia thoái ẩn hay sao?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tây Bắc chúng ta quả thật có phong tục khác với những nơi khác. Bất cứ một gia tộc nào thoái ẩn thì gia tộc lên thay không được truy sát. Mấy ngàn năm qua, chưa có người nào dám làm trái quy định đó. Trừ khi... - Hắn nhướng mày lên nói:
- Trừ khi tiểu đệ có thể trở thành tông chủ của Thiên Trì nhất mạch. Lúc đó có lẽ sẽ thay đổi được quy định này.
Trong mắt Sở Hao Châu lóe lên tinh quang, nói:
- Ngươi có muốn trở thành tông chủ của Thiên Trì nhất mạch hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười khổ, nói:
- Tiểu đệ không biết.
Hắn đã lập chí đi theo con đường võ đạo hiển nhiên là không muốn có chuyện khác ảnh hưởng. Nhưng nếu có thể trở thành tông chủ của Thiên Trì sơn thì cũng có rất nhiều điểm tốt. Hai việc này đúng là khó chọn.
Nhưng Hạ Nhất Minh cũng chẳng thể cười nổi. Tông chủ Thiên Trì nhất mạch có địa vị quá cao. Với thực lực của hắn bây giờ mà hy vọng thì quá xa vời.
- Hạ huynh đệ! Ngươi định lúc nào mang huyết thư đó đưa đến Khai Vanh quốc?
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Chờ sau khi tên bị cụt ngón kia chết, tiểu đệ sẽ đưa nó tới cho Chiêm Thiên Phong. Nguồn truyện:
Truyện FULLLúc này, tôn giả đứng sau Khai Vanh quốc có tới hai người. Ngoại trừ vô danh lão nhân mới chết ra, vẫn còn có người bị cụt ngón kia nữa. Chỉ có giết chết cả hắn, Hạ Nhất Minh mới có thể yên tâm giao phong thư cho Chiêm Thiên Phong.
Sở Hao Châu cũng hiểu rất rõ ân oán của Hạ Nhất Minh với Khai Vanh quốc, nên khi nghe thấy vậy cũng gật đầu. Chỉ có dập tắt mọi niềm hy vọng của Khai Vanh quốc thì mới có thể khiến cho hoàng thất của một trong những con quái vật lớn của vùng Tây Bắc chấp nhận thoái lui.
Tất nhiên, một quốc gia lớn như thế có căn cơ quá sâu. Ít nhất cũng phải mất vài năm mới có thể đẩy đổ được nó. Nhưng nếu muốn động binh đao thì trong hoàn cảnh của Tây Bắc lúc này, đặc biệt là dưới sự thống trị mấy ngàn năm của Thiên Trì sơn, cơ bản là rất khó thực hiện.
Nghĩ được điều này, Sở Hao Châu cũng chẳng có gì phải thắc mắc. Sực nhớ ra một chuyện, Sở Hao Châu hỏi:
- Lão đệ! Cái ngươi vừa mới phun ra có phải là Bắc Hải cực quang hay không?
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, nói:
- Lão ca! Bắc Hải cực quang là cái gì?
Sau khi tia sáng đó xuất hiện, bất luận là Hô Duyên Ngạo Bác, đại thánh giả thử tộc hay Sở Hao Châu cũng đều kính trọng nó vài phần. Điều này khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Nhưng trong trí nhớ của hắn lại không hề có một chút tin tức về nó.
Có lẽ, trong cuốn Thiên Hạ kỳ trân lục của Linh Tiêu bảo điện cũng có ghi chép tới nó, nhưng Hạ Nhất Minh chưa đọc tới đó mà thôi. Muốn trong mấy ngày có thể xem hết toàn bộ ngàn trang giấy, có lẽ ngoại trừ Bách Linh Bát cũng không còn người nào khác.
- Bắc Hải cực quang là một loại binh khí truyền thuyết do thiên địa sinh ra. - Sở Hao Châu nghiêm túc nói:
- Theo những gì lưu lại thì cũng chỉ có cao thủ thần đạo mới có thể thu thập được loại năng lượng tự nhiên ở Bắc Hải này. Sau khi thu thập, bọn họ đem Bắc Hải cực quang phong ấn vào trong một thanh thần binh. Mỗi lần sử dụng sẽ bắn nó ra ngoài. Có điều, sau mỗi lần sử dụng, uy lực của nó lại giảm xuống một chút. Cho đến hôm nay, sau khi thần đạo biến mất mấy ngàn năm, không ngờ còn có Bắc Hải cực quang xuất hiện. Chuyện này đúng là không thể ngờ được.
- Uy lực của nó như thế nào? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Mặc dù từ nét mặt bọn họ, Hạ Nhất Minh cũng đoán được uy lực của nó không hề nhỏ. Nhưng sau khi hắn nuốt nó vào bụng, vẫn không cảm nhận được một chút uy lực của nó như thế nào hết.
Một phần cũng bởi Bắc Hải cực quang đã bị chút ánh sáng trong đan điền thôn phệ. Khiến cho Hạ Nhất Minh không thể biết được uy lực thực sự của nó.
Nét mặt Sở Hao Châu hết sức nghiêm túc, nói:
- Bắc Hải cực quang được coi là thứ binh khí mạnh nhất trong thiên hạ. Tia sáng đó có đặc điểm xuyên thấu tất cả mọi thứ. Nó được mọi người xưng tụng là dưới thần đạo vô địch thủ. - Nói tới đây, lão có chút kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Lão ca không hiểu được ngươi làm thế nào mà chống đỡ được tia sáng đó?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc. Hắn chợt vỗ trán, nói:
- Nếu Bắc Hải cực quang được cất trong thần binh vậy thì cái bảo bối đó chắc chắn ở trong người lão.
Sở Hao Châu lắc đầu, nói:
- Không cần phải tìm đâu. Uy lực lôi điện của bạch mã quá lớn, lại thêm Lôi Chấn tử thì cho dù hắn cố gắng chống cự, may mắn sống sót nhưng thần binh quang hóa của hắn cũng bị nát. Nếu không tĩnh dưỡng mấy chục năm cơ bản là không thể ngưng luyện ra lần nữa.
Nhất thời, Hạ Nhất Minh không biết nói gì nữa. Nếu thần binh đã bị nghiền nát thì khi mạng hắn biến mất, thanh thần binh cũng tan biến theo.
Thở dài, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở lão ca! Thực ra, trước khi tiểu đệ tiến vào Sinh Tử giới cũng không thể chống được thứ ánh sáng đó. Nhưng do trong Sinh Tử giới gặp được kỳ ngộ nên mới có thể chịu nổi nó.
Sở Hao Châu tò mò hỏi:
- Ngươi gặp được năng lượng bản nguyên của quang hệ trong Sinh Tử giới? - Hắn tấm tắc khen ngợi, nói:
- Hai loại năng lượng quang, ám chính là năng lượng mạnh nhất trên thế giới này. Nghe nói ở phương Tây, người ta đã nghiên cứu nó hết sức kỹ lưỡng. Còn ở phương Đông chúng ta, cũng chỉ có Hoàng Tuyền lão tổ mới nghiên cứu về nó.
Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày. Hắn biết rõ, cái mà Hoàng Tuyền lão tổ am hiểu chính là năng lượng hắc ám. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lão ca! Lần này, đi vào Sinh Tử giới, ta bị lạc vào Luân Hồi chi địa.
Sở Hao Châu tủm tỉm, nói:
- Tốt lắm. Đi... - Giọng nói của hắn bất chợt như bị nghẹn. Chỉ thấy đôi môi mấp máy nhưng không hề có một âm thanh nào phát ra. Mặc dù bản thân hắn là một trong những cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên hàng đầu. Nhưng vào lúc này, lão cũng không còn giữ được bình tĩnh.
- Ngươi đi vào Luân Hồi chi địa? - Lão thì thào hỏi.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Bất chợt, Sở Hao Châu trợn mắt, nét mặt giận dữ. Tu vi nhẫn nại bao nhiêu năm vào lúc này bị lão vất bỏ toàn bộ.
Lão nổi trận lôi đình, nói:
- Tại sao ngươi lại đi vào cái nơi nguy hiểm đó. Chẳng lẽ ngươi bị điên rồi hay sao? Ngươi có nghĩ tới người thân, bằng hữu của mình hay không? Ngươi...ngươi...
Ngón tay lão run run chỉ vào mặt Hạ Nhất Minh, không nói tiếp được nữa.
Hạ Nhất Minh cũng biết, mặc dù hắn với Sở Hao Châu quen nhau chưa lâu, nhưng cùng giống với Kim Chiến Dịch. Giao tình của bọn họ không thể lấy thời gian ra để mà tính toán. Sở Hao Châu hoàn toàn coi hắn giống như người thân của lão. Vì vậy mới chẳng hề để ý, trút hết sự sợ hãi cùng với con tức trong lòng ra ngoài.
Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Lão ca! Huynh nghĩ ta muốn đi vào cái nơi quỷ quái đó hay sao? Nhưng khi vừa mới đi vào Sinh Tử giới, ta không tự chủ được mới phải đi vào đó.
Sở Hao Châu giật mình. Lão chợt nhớ tới cái cảm giác như có một thứ gì đó kêu gọi mình bên trong Sinh Tử giới. Cái cảm giác đó khiến cho người ta không thể khống chế được bản thân, chạy ngay tới đó.
Việc đó cũng hoàn toàn tương tự nếu người nào bị thứ lực lượng có ở trung tâm của Sinh Tử giới kêu gọi.
Lão liền nhớ tới truyền thuyết về biểu hiện của đám đại tôn giả trong mấy ngàn năm qua mà bớt giận.
- Ngươi bị lực lượng trong Luân Hồi chi địa kêu gọi? Tại sao lại có chuyện đó? - Sở Hao Châu không hiểu, hỏi lại.
Hạ Nhất Minh nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Có lẽ là do thể chất đặc thù của tiểu đệ.
Sở Hao Châu suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Quả thật, thể chất của Hạ Nhất Minh quá mức đặc biệt. Nếu không, hắn không có khả năng kiêm tu ngữ hành. Có điều, nếu hắn thoát được khỏi Luân Hồi chi địa, Sở Hao Châu cũng an tâm.
Hạ Nhất Minh không đợi lão hỏi tiếp, nói luôn những gì gặp được trong Luân Hồi chi địa. Thậm chí ngay cả chuyện sử dụng một trăm lẻ tám viên đại xá lợi để tạo ra Ngưng Huyết nhân, cũng không hề giấu.
Nét mặt Sở Hao Châu thay đổi liên tục. Sau khi biết những gì mà Hạ Nhất Minh gặp phải, ngay cả lão cũng có cảm giác kinh hoàng. Nghĩ tới cái gì đó, lão chợt vui mừng, nói:
- Năng lượng bản nguyên của thế giới?
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đúng thế! Năm viên nội đan cho ngũ hành hoàn cũng đã có. Năng lượng bản nguyên của thế giới cũng biết ở đâu. Nhưng vị trí tràn ngập thiên địa linh khí thì vẫn chưa gặp được.
Sở Hao Châu suy nghĩ một chút, do dự không quyết. Trước khi lão nhân qua đời từng nói phải có rất nhiều thiên địa linh khí. Mặc dù bọn họ đều biết một vài nơi như Động Thiên Phúc Địa, Thông Thiên bảo tháp, đỉnh Thiên Trì sơn, thậm chí là trong Quỷ Khốc lĩnh cũng đều có thiên địa linh khí nồng đậm. Nhưng không biết tại sao, bọn họ đều có cảm giác, những nơi như thế cũng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn.
Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ, thì từ xa chợt vang lên một tiếng chim hót chói tai. Hạ Nhất Minh kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, mà không khỏi sững sờ.
Truyện hay