ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Editor: Mẹ Bầu
     Lúc này lại biến thành Diệp Cách Cách gương mặt đỏ bừng - - đó là cô ta đang tức giận! Cô luôn luôn tự phụ về dung mạo xinh đẹp cùng gia thế của mình.

Diệp Cách Cách đến với làng giải trí đầy hỗn độn này, chẳng qua là muốn trở thành một đại nhân vật giống như nữ thần vậy.

Hiện tại lại bị một gã con hát áp chế ở sau người như vậy, cô ta còn có thể cao hứng được mới là lạ.
     Vương Nhạn Lan vui vẻ nói: "Các anh cũng có quen biết với chị Uyển Dung sao? Ngày trước tôi cũng đã từng quay phim cùng chị ấy ở trong một đoàn làm phim.

Chỉ là chị ấy là vai nữ chính vẫn còn chưa quay phim xong, @MeBau*[email protected]@ còn tôi chỉ là diễn viên đóng vai phụ, phối hợp diễn với chị ấy."
     Đồ Hướng Dương và Bàng Vân Phi liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Vương Nhạn Lan đang rũ mắt xuống bộ dạng đang nhớ lại cố nhân, chần chờ nói: "Tôi nhớ là.

.

.

Nhìn chị có vẻ giống như nhiều tuổi hơn chúng tôi thì phải nhỉ?"
     Không sai, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Bọn họ được lựa chọn ra chính là cũng đủ trẻ tuổi.

Mà tình trạng của nhóm nhạc nữ Lam Cáp này như thế nào, cũng sớm có người đại diện thông báo tình huống của các cô gái trong đó cho nhóm nhạc Long Đồ rồi.

     Vương Nhạn Lan có chút thất thần gật đầu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm giác, cảm thấy này phản ứng của hai người kia có điểm gì đó là lạ thế nào đó!
     Bàng Vân Phi trực tiếp nói không khách khí: "Này chị tên là gì? Gọi là tiền bối chứ."
     Còn thiếu điều không khách khí nói nhà chị cũng đừng nên giả bộ nai tơ nữa đi, ai còn không biết ai kia chứ! Thật muốn tôn kính nhà người ta, gọi chị là tiền bối là đúng nhất.

Tìm truyện hay tại -- TRUMT RUYEN.

org --
     Giữa công ty hai nhà luôn luôn có hình dạng giống như nước với lửa.

Đặc biệt là sau khi nhóm nhạc nữ trở nên nổi tiếng, sau đó Tân Ngữ liền lập tức mở rộng phát triển thành hai nhóm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn trong lòng không để ý đến kia thật sự là không có.
     Diệp Cách Cách nở nụ cười, vẻ mặt không chút lưu tình nào.

Lúc này Vương Nhạn Lan lại càng cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa luống cuống.

Cuối cùng đỏ mắt gục đầu xuống, trong lúc mọi người chung quanh không nhìn thấy đầu ngón tay gắt gao khớp chặt lại trong lòng bàn tay.
     Long Đồ là nhóm nhạc nam, nên cũng không có gì cần phải tẩy trang.

Chỉ chốc lát sau đã rời đi, cũng không ai có ý nghĩ muốn an ủi Vương Nhạn Lan một chút, ngay đến một chút động tác thương hương tiếc ngọc cũng đều không có.
     Đám người đi rồi, dinendian.lơqid]on,  Diệp Cách Cách thay đổi quần áo xong xuôi, thấy Vương Nhạn Lan vẫn còn đứng ở đó giống như một cái cọc gỗ vậy, liền cười nhạo nói: "Nhìn một cái xem, bình thường chỉ biết lấy lòng khoe mã, cũng không nhìn một chút xem, đàn ông đều là một bộ không thích cái kiểu này.

Người như cô ấy hả, tôi đây đã gặp không phải là mười người thì cũng có đến tám người như thế, trừ bỏ cái vẻ dịu dàng kia ra, thì cô chắc cũng không còn cái gì khác hơn nữa đâu nhỉ?"
     Diệp Cách Cách hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Một người như Tiểu Bạch Thỏ kia chạy đến trong giới thế này, sẽ là cái dạng gì, tất sẽ không cần phải nhiều lời.

Cho nên Vương Nhạn Lan một mặt khoe mã nhưng là vì mang sai chủ ý, còn không bằng ngay từ đầu cũng có chút nóng nảy còn hơn.
     Lúc này nhóm nhạc nam Long Đồ cũng đã trở lại công ty báo cáo với người đại diện một chút.

Bọn họ sợ Ứng Uyển Dung sẽ bị chọc phiền toái, người đại diện liền trực tiếp cười phá lên.
     "Nếu như là lúc trước, thì các cậu khó tránh khỏi có sự hiềm nghi tự biên tự diễn, nhưng mà hiện tại thì sao chứ.

.

.

Chị Dịch Bắc của các câuh cũng sắp ra album rồi."
     "A, khi nào thì phát hành vậy? Lần này tôi nhất định phải tới xin ký tên trước mới được!" Bàng Vân Phi hưng phấn nói.

Ứng Uyển Dung là người mà anh thích, Dịch Bắc cũng là người mà anh thích, tóm lại người mà Bàng Vân Phi thích cũng không ít.

     Đồ Hướng Dương là người tương đối có lý trí, trực tiếp hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ việc này cũng có quan hệ tới chị Dịch Bắc hay sao? Chị Dịch Bắc hợp tác với Uyển Dung rồi hả ?"
     Người đại diện nghe đến cái tên Ứng Uyển Dung liền nhướng mày, cảm giác, cảm thấy Đồ Hướng Dương phun ra tên này có loại hương vị nói không nên lời, lắc đầu nói: "Việc này hiện tại vẫn còn đang giữ bí mật.

Bất quá các quản lý cấp trên của công ty đều đã biết đến.

Ứng Uyển Dung được Dịch Bắc coi trọng, cùng hợp xướng một bài hát.

Nghe nói đây sẽ là bài hát chủ đề thứ hai.

Vận khí của cô gái nhỏ này thật sự là nghịch thiên."
     Đồ Hướng Dương nghe xong trong mắt mang theo ý cười.

Bàng Vân Phi hưng phấn không sao kìm được, xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Không thể không muốn, lần này tôi muốn mua nhiều thêm mấy đĩa nữa.

Tôi có cảm giác, lần xuất bản đĩa lần này sắp không in lại nữa rồi.

Tôi muốn mua trước mười cái mang về nhà bày đặt."
     Người đại diện nhìn Bàng Vân Phi một cái vẻ coi thường, "Cậu cũng chỉ có một chút tiền đồ ấy mà thôi!" Tiếp theo sau lại đắc ý nói: "Tôi và Từ Tĩnh đều đã thương hảo xong xuôi rồi, bán giá nội bộ ưu đãi cho chúng ta 100 đĩa."
     Một khoản bạo tay này đã làm cho Bàng Vân Phi phải kinh hãi.

Đồ Hướng Dương gõ gõ ngón tay lên cái bàn, ngẩng đầu lên nhìn xem ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Cậu ta lim dim mắt lại, nghĩ đến lúc trước bản thân mình đi vào rạp chiếu phim.

Khi nhìn thấy người con gái xinh đẹp rạng rỡ kia, trái tim của cậu ta liền đập nhịp rối loạn lên, thật đáng tiếc.

.

.
     Ứng Uyển Dung ở bên này căn bản không biết ở Thời Đại đã có điều gì mới xảy ra với nhóm nhạc Long Đồ.

Tống Tiểu Nha lần này trực tiếp bị Vưu Lương Tài phái đi lại bên cạnh để chăm sóc cho Ứng Uyển Dung.

Tất cả chi phí đều sử dụng tiền công để chi trả, cần nhất là phải chăm sóc con người thật thỏa đáng.
     Nhóm Lục Manh các cô thấy Ứng Uyển Dung ra ngoài một chuyến, khi trở về liền có thêm một người trợ lý, mới giật mình.

Ứng Uyển Dung đã đi quá nhanh quá xa rồi.

Vừa mới bắt đầu các cô vẫn là người mới cùng nhau tiến vào đoàn làm phim, mỗi ngày đều cùng nhau tập luyện kiến thức cơ bản.


Đảo mắt một cái, người ta đã quay xong được một bộ phim điện ảnh thành công rực rỡ.

Lại còn ký hợp đồng với Công ty Thời Đại, một công ty hàng đầu trong giới giải trí.

Người có mắt đều có thể nhìn ra được, tương lai về sau chính là một minh tinh rực sáng.
     Tống Tiểu Nha không chỉ có có thể chịu khổ nhọc.

Nhân duyên ở trong đoàn làm phim cũng không tồi.

Các cô trong đoàn làm phim mỗi ngày đều rất bận rộn với việc quay phim.

Cặp lồng đựng cơm đều là do người chuyên trách đến phát cho.

Còn nếu muốn ăn trái cây hay đồ ăn vặt gì đó, thì  bản thân phải đi ra ngoài để mua.
     Nhờ những danh lam thắng cảnh đẹp mà đoàn làm phim đã quay chụp, mà giá cả hàng hóa ở nơi này đặc biệt  đắt đỏ.

Tống Tiểu Nha cũng không biết làm thế nào mà khi trở về, năm ba lần đều sẽ mua chút hoa quả trở về phân phát cho các diễn viên ăn.
     Thời điểm nhàn hạ, Tống Tiểu Nha xem Ứng Uyển Dung đang quay phim.

Cô không giúp được gì, thì cũng sẽ làm chút chuyện giúp cho đoàn làm phim.

Các nhân viên công tác xem cô miễn bàn là có bao nhiêu thuận mắt rồi.

Dù sao đây chính là lao công miễn phí, còn ăn nói đặc biệt ngọt ngào.
     Ngày hôm nay Ứng Uyển Dung vừa mới kết thúc hết cảnh quay, thì đã là đêm khuya rồi.

Cảnh ban đêm diễn nhiều hơn, làm cho các cô gần như là ngày đêm bị điên đảo với quay phim.

Đến giấc ngủ cũng không đủ, mệt đến mức cơm chiều cũng không muốn ăn, liền muốn trở về phòng đi ngủ một lát.
     Không nghĩ tới Tống Tiểu Nha giữ lại tay của Ứng Uyển Dung, đưa cho  cô một bình nước uống, nói: "Anh Tài vừa rồi đã nói với em, chờ đến khi chị diễn xong thì hãy gọi lại điện thoại cho anh ấy."


Bình luận

Truyện đang đọc