Editor: Mẹ Bầu
"Tất cả đều nghe theo em! Chuyện trong nhà đều do em làm chủ." Đôi mày kiếm đen đậm của Cao Lãng giãn ra, lưu loát đưa cho Ứng Uyển Dung một quả táo chín đỏ rực đang cầm trong tay.
Ứng Uyển Dung giữ vững tinh thần ngồi dậy, tiếp nhận quả táo khẽ cắn một miêng, nâng mi nói trêu ghẹo: "Em phát hiện ra, gần đây cái miệng của anh nói càng ngày ngọt hơn rồi đấy! Thế nào, là anh đã học từ ai vậy?"
Cao Lãng nói vẻ mặt nghiêm túc, "Bởi vì những lời anh nói đều là lời nói ở trong lòng anh."
Lời nói của Trâu Khải vẫn còn mơ hồ vang lên ở bên tai: "Cậu cần phải làm những gì để vợ cậu được vừa lòng.
Vợ của cậu, có kiểu người như thế nào mà cô ấy chưa từng gặp.
Còn cậu, nếu đến ngay cả lời ngon tiếng ngọt mà cậu cũng không nói được, thì chỉ biết rằng, tình cảm sẽ càng lúc càng mờ nhạt đi mà thôi."
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn Cao Lãng, vẻ mặt không biểu cảm, hơi hơi nhếch một bên đôi mi thanh tú, trong lòng cười thầm.
Thôi đi, khó có được anh có tâm tư muốn đi lấy lòng cô.
"À mà này, em đã đồng ý ký tên có mọi người ở trong doanh trại rồi.
Sau này, em nghĩ chung quy có muốn làm tổ ở trong phòng cũng không được đâu.
Nếu như mọi người ở đây mà có hoạt động biểu diễn cái gì đó, thì có thể nói..."
"Không được!" Cao Lãng không đợi Ứng Uyển Dung nói cho hết lời liền lậ tức cự tuyệt.
"Em cứ mặc kệ bọn họ đi! Những người này chính là muốn vào để giúp vui, em đang như thế này làm sao lên sân khấu biểu diễn được." Cao Lãng nghĩ đến kỹ thuật nhảy đương thời của Ứng Uyển Dung, quả thật cực kỳ đẹp mắt và quyến rũ.
Thế nhưng ngày trước khác, bây giờ khác, ai nói cũng vô ích thôi.
Ứng Uyển Dung như cười như không cười, liếc mắt nhìn Cao Lãng một cái, hừ một tiếng, cười nói: "Vừa rồi có ai đó còn nói đều nghe theo em ấy nhỉ? Nhanh như vậy liền lộ tẩy ra rồi hả ?"
Cao Lãng mím chặt môi, "Chuyện trong nhà anh đều tùy theo em.
Nhưng chuyện bên ngoài phải xem tình huống thế nào đã, rồi mới nghe em được.
Nếu như em còn như vậy nữa, anh liền nói cho mẹ biết đấy."
Ứng