Bởi vì Cao Lãng đã mua đồ mừng năm mới cho hai nhà rồi gửi đến mà không nói gì thêm nên làm bọn họ nghĩ đây là đồ hai vợ chồng cùng mua, cho đến khi Ứng Uyển Dung mang vòng tay cô đã mua ra đưa Trương Kim Hoa mới khiến bà có chút ngoài ý muốn, nhưng bà lại không nhận mà trực tiếp đem vòng tay nhét vào trong ngực cô.
“Mẹ đã lớn tuổi rồi, cần những thứ hoa hòe lòe loẹt này có ích lợi gì? Con giữ lại sau này có đứa bé, giữ lại cho chúng nó.”
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười nói: “Mẹ, chuyện đứa bé sau này hãy nói, đây là con hiếu kính mọi người, mẹ giữ lại đi.” Lại đem đồ vật trả trở về.
“Chúng ta thật sự không cần……”
“Mẹ, mẹ không cần…… Có phải là vì mẹ còn tức giận với thái độ cư xử của con đối với người trước kia hay không?” Ứng Uyển Dung gục đầu xuống thấp giọng nói, cô như vậy khiến Trương Kim Hoa lập tức trở nên luống cuống.
“Không phải! Uyển Dung, con đừng khổ sở …… hazzz, mẹ phải nói như thế nào mới tốt, ở trong nhà mẹ thương a Lãng và con như nhau, tuyệt đối không có chuyện bên nặng bên nhẹ nào.”
“Vậy mẹ nhận lấy đi, quanh năm suốt tháng chúng con cũng không được về nhà nhiều, chỉ có thể mua vài thứ hiếu kính hai người thôi, nếu mẹ không nhận lòng con sẽ rất khổ sở.” Ứng Uyển Dung chớp chớp đôi lông mi yêu kiều, nhìn qua hết sức đáng thương.
Trương Kim Hoa nhất thời mềm lòng, cũng không có tiếp tục kiên trì đi nữa, trong lòng thầm quyết định giữ lại cho hai đứa nó, đợi đến lúc cháu trai cháu gái ra đời, có thể lấy ra để làm vòng cổ bằng vàng cho bọn nhỏ.
Ứng Uyển Dung đến đây thăm bọn họ, cơm chiều vẫn phải trở về Ứng gia ăn, nguyên nhân cũng đã nói rõ với cha mẹ Cao gia.
Cao Nhu cùng hai vợ chồng Trương Kim Hoa đều khá tò mò, người ở thủ đô sao lại muốn đến nơi này ăn tết? Ở trong nhận thức của bọn họ thủ đô cái gì cũng tốt, đồ dùng đẹp đẽ quý giá, đến cả người đi đường cũng mặc quần áo thời thượng, so với những người ở nông thôn như bọn họ chính là hai thế giới khác nhau.
Ứng Uyển Dung tuy rằng cũng âm thầm có chút khó hiểu tại sao Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng tích cực như vậy? Nghĩ mãi không ra cuối cùng lắc lắc đầu không để ý đến nữa, bất luận bọn họ có ý tưởng hay mục đích gì, ít nhất tết này cô cũng có được một kỳ nghỉ để về nhà là tốt rồi.
Vào thời điểm đón tết, những người trẻ tuổi trong thôn ra ngoài làm việc đều trở về nhà, thời gian nghỉ tết nhiều nhất là một tháng nên tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian gặp mặt bạn bè, anh em thân thích, Ứng Văn Triết cũng nhân dịp này mà đơn giản định xuống hôn sự của mình, mang theo bà mối đến nhà Hạ Tiểu Ngưng bàn chuyện cưới hỏi, ước định tốt tiền sính lễ, thời gian kết hôn cũng định ra từ năm trước là sau mấy ngày ăn tết xong.
Cái này cũng không khó hiểu, chỉ đến dịp tết thì anh em, thân thích mới tụ tập đầy đủ ở quê hương, những người nguyện ý ở lại trong thôn đều chỉ là người của thế hệ trước cũng có một số ít người đang làm việc hoặc tìm việc ở trên thôn trấn mà thôi.
Ngày Ứng Văn Triết quyết định để tổ chức hôn lễ, thật ra là đã rất chậm rồi nhưng cũng có thể hiểu được đối với bọn họ ngày 30 vẫn là năm cũ, tháng giêng mới là năm mới, đầu năm thích hợp tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì vấn đề tuổi cầm tinh của mỗi người nên việc này mới kéo dài lâu như vậy.
Ứng Uyển Dung cũng không ở lại Cao gia để ngủ, sau khi trở về cô mới biết, cả nhà cô được con trai của ông chú mời đến nhà họ tham gia tiệc rượu, nhóm người Nhạc Tu Minh bọn họ cũng không quen biết gì với người trong thôn nên không đi cùng, Ứng Uyển Dung cũng ở lại với bọn họ.
Sau khi một nhà Ứng gia rời đi, Nhạc Tu Minh cũng có chút tinh thần, đi lại quanh nhà, vuốt cằm nhìn bốn phía, Ngô Minh nghiêng đầu, tay cắm vào túi quần, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời đêm không biết suy nghĩ cái gì.
“Oa, Ngô Minh, mau lại đây xem này, tôi phát hiện được khoai lang này.”
Ngô Minh đi qua, mũi giày chỉa xuống mặt đất, cũng học theo Nhạc Tu Minh ngồi xổm xuống, vuốt cằm nói: “Nhạc đạo diễn, đây không phải là khoai lang mà lúc tối chúng ta đã ăn sao? Sao nhanh như vậy ông đã quên rồi.”
“Tiểu tử cậu nhìn là biết không hiểu rồi, chúng ta có thể nướng khoai lang nha!”
Nghe thấy tiếng gọi của Nhạc Tu Minh, Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng cùng ra ngoài xem có chuyện gì, nghe thấy Nhạc Tu Minh nói vậy cô cũng nóng lòng muốn thử, đáy mắt lộ ra chút hứng thú.
“Chúng ta nướng khoai ở trong sân đi, phía sau là đỉnh núi, chẳng may gây ra cháy lớn sẽ không tốt lắm.” Ứng Uyển Dung tích cực hưởng ứng nói.
Vạn Dạng Dạng nhìn bố trí trong sân, nhanh chóng tìm được một chỗ tốt trong góc sân, ở đó có để sẵn mấy khối gạch và vài thanh củi ngắn, đoán chừng là đặt đó để chuẩn bị nhóm lửa.
“Chuyện này tôi biết,” Nhạc Tu Minh cởi áo khoác, vén tay áo, động tác nhìn có chút thô lỗ cũng mang theo vài phần tùy tính. “Trước tiên chúng ta phải làm một cái bếp lò đã, dùng gạch là tốt nhất, chôn khoai lang dưới đó, phía trên thì nhóm lửa để nướng. Chẳng phải gà ăn mày cũng làm như vậy sao.”
Ứng Uyển Dung thật đúng là chưa làm như vậy bao giờ, nhưng nghe qua thì nghĩ có thể làm thử xem?
Ngô Minh cầm lấy xẻng đào một cái hố nhỏ trên mặt đất, khoai lang dùng bùn đất bọc lại thả vào, lấp xong hố liền đắp một bếp gạch nhỏ ở phía trên.
Bởi vì số lượng gạch không đủ, bếp lò đắp xong hình dạng trông có chút quái dị khiến Nhạc Tu Minh lập tức bộc lộ tính cách hay bắt bẻ của mình, nhìn qua còn nghĩ ông sắp dỡ bếp gạch luôn rồi, vẫn là Ngô Minh kéo Nhạc đạo diễn đang xúc động lại.
“Nhạc đạo diễn, chúng ta cứ để như vậy mà nướng đi, ông cứ bắt bẻ như vậy thì đến lúc nào mới có thể ăn được khoai nướng đây.” Ngô Minh trưng vẻ mặt đau khổ ra khuyên nhủ, có thể nhóm lửa là được rồi những chuyện khác bỏ qua đi.
Tính cách của Vạn Dạng Dạng có chút ham chơi, cô đã sớm tìm một đống củi khô chuẩn bị nhóm lửa, thấy Nhạc đạo diễn không có ý kiến gì, nhanh tay cầm lấy cầm que diêm lập tức châm lửa, nhưng châm nửa ngày cũng chẳng châm ra được chút lửa nào.
Ứng Uyển Dung đã từng nhìn thấy Lý Hương Hoa dùng diêm châm lửa, rất có kinh nghiệm mà tiến lên nhận lấy nhiệm vụ châm lửa, sau khi có lửa liền bỏ thêm vài thanh củi vào cho lửa cháy mạnh lên một chút, ngọn lửa dâng lên, làn khói lượn lờ bay xa trong không khí.
Im lặng ngồi chung quanh bếp lửa nhỏ chỉ để chờ mấy khối khoai lang chín thật sự có chút không thú vị, Vạn Dạng Dạng liền đề nghị mọi người cùng nhau chơi trò ‘nói thật tâm đùa mạo hiểm,’ Ứng Uyển Dung không có ý kiến gì gật đầu đồng ý, đôi mắt Nhạc đạo diễn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không để ý, Ngô Minh tươi cười tùy theo bọn họ.
Xoay tròn chiếc bình, miệng bình chỉ đến ai, người đó coi như bị chọn trúng, họ sẽ phải lựa chọn nói thật hoặc là thực hiện một nội dung mạo hiểm, sau khi nói hoặc thực hiện thử thách xong thì đến phiên người đó trở thành người tiếp theo xoay bình.
Bình thủy tinh trong nhà họ Ứng luôn có sẵn, Ứng Văn Triết mở cửa hàng tạp hóa, trong nhà thật đúng là không thể thiếu bình rượu được, Ứng Uyển Dung cầm một cái cái chai đi ra đặt ở trên mặt đất ở giữa bốn người, bắt đầu từ Nhạc đạo diễn tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.
Bình rượu xoay tròn một lát liền ngừng ở trước mặt Ngô Minh, đáy mắt Vạn Dạng Dạng rực sáng, mở miệng hỏi: “Nói thật lòng hay chơi mạo hiểm?”
“Nói lời thật.” Ngô Minh thanh âm nhàn nhạt trả lời.
Nhạc Tu Minh cân nhắc một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, hỏi: “Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có bạn gái không?”
Ngô Minh nhún vai, khi bị hỏi về vấn đề này thì đa số câu trả lời của mọi người là như nhau đều là ‘không có đối tượng yêu thích,’ mà hiện tại sao? Câu trả lời của anh tất nhiên là “Không có.”
Nhạc Tu Minh nhìn anh, vẻ mặt có chút không tin: “Không có khả năng, cậu bước vào giới giải trí này lâu như cũng không có chút tai tiếng nào, thế mà còn không có bạn gái sao?”
“Đây lại là vấn đề khác rồi, Nhạc đạo diễn.” Ngô Minh cười nói.
Nhạc Tu Minh mở hai tay nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, để bọn họ tiếp tục chơi đi.
Ngô Minh nhẹ nhàng dùng tay xoay bình thủy tinh, cái chai nhanh chóng xoay tròn, lúc dừng lại lại chỉ vào Ứng Uyển Dung.
Vạn Dạng Dạng nhăn chân mày một chút còn chưa nói gì Nhạc Tu Minh đã ồn ào hét: “Nói thật lòng hay chơi mạo hiểm?”
“Chơi mạo hiểm.” Ứng Uyển Dung ôm ngực nói, cô không tin bọn họ có thể nghĩ ra trò gì hay để thử thách cô.
Ánh mắt Nhạc Tu Minh có chút chờ mong nhìn Ngô Minh, Ngô Minh cân nhắc nửa ngày nói ra đề nghị: “Gọi điện thoại cho Cao Lãng, nói với anh ta là ‘anh Lãng em yêu anh. Thế nào? Rất dễ dàng phải không?”
Nhạc Tu Minh nhìn cực kỳ thất vọng nói: “Đến cái bóng Cao Lãng cũng không nhìn thấy, gọi điện thoại cái gì, còn không bằng việc cậu bắt cô ấy trả lời câu hỏi đâu.”
Vạn Dạng Dạng cũng khẽ cười nói: “Anh Ngô đóng phim nhiều nên quen, chơi trò chơi mà cũng xem như là đang đọc lời kịch.” Mà vai chính lại là người khác.
Ngô Minh cười cười, không để ý đến bọn họ, ánh mắt hẹp dài híp lại nói: “Không phải còn có lần sau hay sao, bây giờ tôi cho cô nợ. Còn nữa Nhạc đạo diễn, nếu để Cao Lãng biết ông khi dễ vợ anh ta, chắc chắn là anh ta sẽ bắt ông giao hết tiền lương đóng phim trước đây ra.”
Nhạc đạo diễn chỉ coi như mình không nghe thấy gì cả, thúc giục mọi người tiếp tục.
Ứng Uyển Dung lại xoay cái chai thủy tinh một lần nữa, đến lượt Vạn Dạng Dạng, Vạn Dạng Dạng lựa chọn lời nói thật, cô suy nghĩ một lát hỏi: “Cô thích nhất nam diễn viên nào trong giới giải trí?”
Mặt Vạn Dạng Dạng đỏ lên như bị lửa thiêu, nhỏ giọng nói: “Anh Ngô là nam diễn viên tôi kính trọng nhất.”
Nghe xong lời này, đến cái lông mày Ngô Minh cũng không động dậy dù chỉ một chút, gương mặt tuấn mỹ của anh bình tĩnh trước sau như một, chẳng có chút biểu tình dư thừa nào.
Nhạc Tu Minh cười ha ha nói: “Ai nha, chơi lâu như vậy, khoai lang chắc cũng chín rồi, nếu ăn ngon, ngày mai lúc cùng Lý đạo diễn đi ra ngoài lại có thể làm một lần nữa.”
Chút gián đoạn này khiến cho bầu không khí đang có chút xấu hổ đều tan thành mây khói, chỉ có ánh mắt Vạn Dạng Dạng vẫn luôn nhìn Ngô Minh thật lâu không rời đi.
Khoai lang đương nhiên chính là nửa sống nửa chín, thời gian nướng không đủ, bất quá mọi người vẫn rất vừa lòng, đây cũng là một loại kỹ năng sống cần được thể nghiệm.
Thời điểm Ứng Uyển Dung về phòng vẫn còn thấy Vạn Dạng Dạng đứng ở phòng khách, mặt cô ấy trông có chút ảm đạm, cô cũng không quan tâm chuyện của cô ấy với Ngô Minh ra sao, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau rời giường, mọi người ăn xong bữa sáng với Ứng gia liền cùng nhau ra ngoài, Ứng Uyển Dung cùng ngồi xe với nhóm người Nhạc Tu Minh lên trấn trên, từ rất xa đã thấy Tào Tình mặc một thân áo khoác ngắn dày chờ ở bên ngoài, khăn quàng cổ thật dày che mất nửa khuôn mặt, lộ ra ánh mắt tràn đầy tinh thần của cô ấy.
“A, mọi người đến thật chậm, nhanh lên, chậm nữa chúng ta sẽ muộn mất.” Tào Tình thúc giục nói.
Bọn họ hôm nay muốn đến thành X, tỉnh S leo tường thành, tham quan chuông gác, buổi chiều ngồi xe quay về Ứng gia ăn cơm tất niên.
Ứng Uyển Dung trước kia đã từng đã tới nơi này, cho nên cô cũng đã từng leo tường thành, sau 20 năm nữa nơi này cũng không có gì thay đổi, bất quá là có thêm nhiều dấu vết của năm tháng hơn mà thôi.
Trên tường thành cũng rất rộng lớn, sáu người bọn họ, mỗi hàng ba người đi một loạt ở phía trên, nhóm người Nhạc Tu Minh phía trước đang cùng nhau bàn luận về lịch sử của thành phố này, Tào Tình đi ở phía sau cùng Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng, thật ra là cô muốn hỏi Ứng Uyển Dung chuyện khác.
“Thời gian gần đây em có nhận thêm kịch bản gì không?”
“Không có, chị biết đấy, quay xong phim của Nhạc đạo diễn em phải quay về đoàn phim của Khang đạo diễn, trong khoảng thời gian ngắn không suy xét đến việc nhận kịch bản mới.”
“Sang năm thì sao? Mọi người quay phim một năm còn không thể quay xong sao?”
Ứng Uyển Dung chớp mắt tự hỏi một chút chớp, cũng nói không được, ai biết trình tự lịch sử thế giới có thể vì hiệu ứng bướm bướm là cô mà đảo loạn hay không, tiến độ quay phim có lẽ sẽ nhanh hơn đấy? Nhưng khẳng định dù nhanh hơn nữa thì thời gian cần thiết chắc chắn cũng không dưới một năm.
“Có lẽ vậy. Sao vậy, chị Tào có phải chị muốn giới thiệu kịch bản mới cho em hay không?” Ứng Uyển Dung trêu đùa.
“Đúng vậy, kịch bản của Lý đạo diễn, chị vẫn còn đang viết, em có muốn tranh giành vị trí nữ chính hay không? Bảo đảm em quay xong sẽ nổi tiếng.”
Hai mày Vạn Dạng Dạng nhảy dựng, cuối cùng cũng biết vì sao quan hệ của Tào Tình và Lý đạo diễn lại tốt như vậy, thì ra cô ta là biên kịch, là biên kịch phía sau phim của Lý đạo diễn.
Giờ khắc này, ở trong lòng cô sự ghen ghét giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng lên, lặng yên không một tiếng động ăn mòn trái tim cô, gương mặt rũ xuống không có gì để nói.
“Chị Tào, chị lại trêu đùa em, nếu Lý đạo diễn muốn chọn nữ chính, phỏng chừng đến cửa lớn của đoàn phim em cũng chẳng vào được.” Thanh âm uyển chuyển mềm nhẹ của Ứng Uyển Dung vang lên, mặt mày cong cong, miệng mang ý cười, dường như có ánh sáng vô tận bay đến dừng lại nơi đáy mắt cô.
Tào Tình cười tủm tỉm nói: “Em nghe lời chị Tào của em thì chắn chắn không sai, tin tức của chị hoàn toàn là sự thật.”
Ứng Uyển Dung không đem trò đùa này thành sự thật, nhưng Vạn Dạng Dạng lại để tâm, cho nên nửa đoạn đường sau Vạn Dạng Dạng cực kỳ nhiệt tình, lặng lẽ cùng Tào Tình nói chuyện phiếm, Tào Tình vẫn luôn giữ nụ cười tủm tỉm, thái độ hòa nhã, bộ dạng đó của cô cùng tin đồn về một Tào biên kịch có tính tình táo bạo quả thật một chút cũng không giống nhau.
Đứng trên tường thành ngàn năm của cố đô xưa cũ, Ứng Uyển Dung có chút hoảng thần, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, cô cảm giác mình như hóa thành Minh Châu công chúa, đứng ở trên tường thành xa xa, mặc một thân váy đỏ như lửa, đáy lòng tràn đầy quyết tâm, nàng thề, nàng nhất định phải đoạt lại hết tất cả vinh quang cùng tôn nghiêm thuộc về nàng.
Thở ra một hơi dài, Ứng Uyển Dung gần như có chút hiểu dụng ý của Nhạc đạo diễn khi mang bọn họ đến nơi này, ở trong Thành điện ảnh chỉ có một đoạn tường thành ngắn, không hề có sự lắng đọng của thời gian càng không có một chút hương vị lịch sử nào thì làm sao có thể cảm nhận được sự hào hùng và rộng lớn của đất trời, làm sao có thể mô tả được một Minh Châu công chúa trong tâm chứa đựng quyết tâm phục quốc cùng với vạn dặm giang sơn?
Nói là để Ứng Uyển Dung dẫn bọn họ cùng đi du ngoạn còn không bằng nói là Nhạc Tu Minh mang theo vài diễn viên dưới tay cùng đi trải nghiệm cảm giác khi đứng trên cổ thành, va chạm với những nền văn hóa khác nhau, có thêm sự mới lạ trong suy nghĩ.
Một số con đường ở đây vẫn giữ gìn rất tốt cảnh sắc thời cổ đại, hai bên đường đều bán các vật phẩm trang sức nhỏ nhiều màu, vốn dĩ Ứng Uyển Dung cảm thấy không cần thiết phải mua, dù sao Cao Lãng cũng sẽ không mang, cuối cùng cũng bị tiểu thương thuyết phục mua về một dây thằng kết để về nhà tự bện*.
(* Dây nhiều màu để bện thành đồng tâm kết, mang ý nghĩa may mắn, thông thường được bán trong dịp tết nguyên đán)
Nhóm người Nhạc Tu Minh mang tư tưởng điển hình của khách du lịch, nhìn thấy thứ gì mới lạ liền mua, còn mua thêm vài chiếc quạt giấy, chờ khi bọn họ mua đồ xong trở về nhà thì Ứng gia đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Theo lý thuyết Ứng Uyển Dung đã kết hôn, buổi tối nên đến nhà Cao Lãng hỗ trợ, thể hiện hiếu tâm với ba mẹ chồng, nhưng đây là thời điểm đặc thù nên có chút đặc biệt, Cao Lãng không ở nhà lại để Uyển Dung đến Cao gia, Lý Hương nhìn thấy tình cảnh này, ngẫm lại cũng có chút khó chịu.
“Uyển Dung, mọi người đã về, sao lại mua nhiều đồ như vậy. Mau đi rửa tay, lại đây ăn cơm tất niên sớm một chút, buổi tối con nhớ phải qua nhà chồng một chuyến.”
Nhóm người Nhạc Tu Minh trực tiếp lấy lễ vật hôm nay bọn họ mua tặng Ứng gia đưa cho Lý Hương Hoa, mỗi người một kiện lễ vật, ấn theo lời họ nói, có thứ tốt là phải cùng nhau chia sẻ.
Lý Hương Hoa chuẩn bị một bàn cơm tất niên, Ứng Văn Triết cũng đóng cửa hàng tạp hóa, về sớm để hỗ trợ, bởi vì Hạ Tiểu Ngưng còn chưa gả vào Ứng gia, ngày mai mới có thể lại đây chào hỏi.
Ứng Thừa Văn trải qua ngạc nhiên lúc ban đầu, hiện tại cũng có thể bình tĩnh khi nhìn thấy Ngô Minh bọn họ, chỉ là thái độ có chút nhiệt tình mà thôi, khi cậu biết anh rể sẽ không trở về ăn tết thì miễn bàn có bao nhiêu thất vọng rồi.
Mọi người vây quanh một cái bàn, Ứng Đại Hùng nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Cả nhà ăn cơm đi.”
Nhạc Tu Minh trực tiếp cười, chủ động đứng dậy bưng ly rượu lên chạm vào ly của Ứng Đại Hùng, cười nói: “Mấy ngày nay quấy rầy hai anh chị, tân niên vui vẻ, chúc mọi người năm sau bay xa vạn dặm, vận may đầy người.”
Lời này tuyệt đối là lời chúc cần thiết, thứ mà Ngô Minh bọn họ muốn có nhiều nhất tự nhiên là vận may, quay phim nào hồng phim đó, mà không phải bị người mới thay thế, đè ép.
Ứng Uyển Dung cười cười đang muốn nói cái gì đó thì tiếng điện thoại di động trên người Nhạc Tu Minh vang lên, Nhạc Tu Minh cúi đầu nhìn xong lập tức nở nụ cười, trực tiếp đưa tin nhắn cho Ứng Uyển Dung xem.
Ứng Uyển Dung cúi đầu nhìn lại, phát hiện ra đây là tin nhắn của Cao Lãng, anh nhắn rằng: ‘Chờ điện thoại của anh trong cửa hàng’. Trái tim cô nhảy lên từng tiếng phanh phanh phanh, cô có thể cảm nhận được tầm mắt tò mò của mọi người, là ánh mắt chờ xem cô muốn làm gì.
Lý Hương Hoa thấy con gái trực tiếp đứng lên hỏi mượn con trai chìa khóa cửa hàng, nói là muốn gọi điện thoại, thừa dịp trời tối cầm đèn pin rời đi.
Nhạc Tu Minh cười nói: “Là tin nhắn của Cao Lãng, chắc là bọn họ muốn nói chuyện điện thoại với nhau, chúng ta cứ ăn trước, đoán chừng lát nữa cô ấy sẽ về.”
Nghe xong Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng liếc nhau, cười bất đắc dĩ, bất quá Cao Lãng lúc này còn biết nhớ thương Uyển Dung, bọn họ cũng an tâm hơn nhiều.
Ứng Uyển Dung chưa từng cảm thấy bản thân có thể chạy nhanh như vậy, có lẽ chỉ trong vài phút, cô đã chạy tới của hàng tạp hóa, mở khóa kéo cửa ra, bật đèn sáng lên, ánh sáng của đèn có chút mờ nhạt, đồ vật trong cửa hàng để lộn xộn tới mức gần như không có chỗ đặt chân, Ứng Uyển Dung kéo ghế qua ngồi để bình phục trái tim đập có chút nhanh của mình.
Mấy ngày nay Cao Lãng không gọi điện thoại cho cô, có phải là do anh đang làm nhiệm vụ nguy hiểm gì hay không? Vì sao anh không nói cho cô biết là anh đã mua đồ tết cho Cao gia? Bạn của Nhạc đạo diễn còn nói đã gặp anh ở quốc nội, anh rốt cuộc đang ở nơi nào?
Quá nhiều vấn đề tràn ngập trong lòng Ứng Uyển Dung, từng vấn đề theo tim đập dần lắng bình ổn lại, chuông điện thoại vừa đổ tiếng đầu tiên cô liền nhanh tay tiếp, bên tai cô ngay lập tức truyền đến tiếng gió gào thét ở đầu microphone bên kia hòa với tiếng hít thở đầy áp lực của anh.
“Uyển Dung?”
“Vâng.”
Ứng Uyển Dung nhấp môi, nỗ lực khống chế hô hấp dồn dập của mình, loại cảm giác khó điều khiển này thật là xa lạ, cô biết, vị trí Cao Lãng trong lòng cô giờ đây càng ngày càng quan trọng, hoàn toàn biến thành một loại thói quen ăn vào cốt tủy.
“Ăn xong cơm tất niên chưa? Năm nay anh không trở về với em được, vất vả cho em rồi.”
Hốc mắt Ứng Uyển Dung ửng đỏ cầm điện thoại lắc đầu, lại nghĩ anh cũng nhìn không thấy được, mới thấp giọng nói: “Em không có việc gì. Anh mua đồ cho cả nhà cũng không nói cho em biết, cái hộp trang sức kia là cho em sao?”
Cao Lãng ừ một tiếng, Ứng Uyển Dung cơ hồ có thể tưởng tượng ra đôi tai đang hồng lên đầy ngượng ngùng của anh.
“Anh……”
“Em……”
Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời dừng lại, nhip trái tim đập tựa hồ cũng trở nên giống nhau cho đến khi nghe thấy âm thanh pháo hoa nổ đùng đùng vang lên cách đó không xa mới đánh vỡ không khí yên tĩnh không tiếng động giữa hai người.
“Làm sao anh biết em trở về mà nhắn tin cho Nhạc đạo diễn nói muốn em chờ điện thoại ở trong cửa hàng? Em chỉ mới trở về có hai ngày thôi.”
Thanh âm Cao Lãng trầm thấp khó phân biệt: “Diệu Tổ hỏi ba hắn, anh mới biết.”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng người huýt sáo, tiếng quần áo cọ xát vào nhau vang lên, Cao Lãng nói: “Không có việc gì đâu chỉ là bây giờ anh phải đi rồi. Tân niên vui vẻ, chờ anh trở về.”
Ứng Uyển Dung không tự chủ được kêu lên một: “Cao Lãng, chờ một chút!”
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thở dốc, nghe như đang vội vã chạy, Ứng Uyển Dung nắm chặt thời gian nói: “Anh Lãng, em nhớ anh, anh phải tự chiếu cố mình thật tốt, nhanh chóng về với em.”
Cô không kể ra chuyện Nhạc Tu Minh nói với cô là bạn của ông ấy thấy anh ở quốc nội, chỉ nói như vậy với Cao Lãng, hy vọng anh sẽ để chuyện này trong lòng.
“Anh sẽ, chờ anh.” Điện thoại đã tắt rồi mà Ứng Uyển Dung vẫn ngồi ở trên ghế thật lâu không hoàn hồn.
……
“Tôi dựa vào! Cao Lãng, tôi đã ra ám hiệu cho anh sao anh còn ở chỗ đó mà dây dưa?! Nhanh lên, không thì lát nữa lại bị phát hiện.” Trương Diệu Tổ đội mũ rơm mắng.
Bộ dáng Cao Lãng nhìn qua rất chật vật, chân chạy vội vàng có chút lảo đảo, trên đùi và cánh tay đều bị băng bó lại, hai người giống như vừa lăn từ trong bùn ra, đều mang một thân dơ bẩn như nhau.
Hai người tìm được một chỗ để ở dưới triền núi, Trương Diệu Tổ thở hổn hển lấy ấm nước ra uống một miếng mà tay vẫn run run.
“Tìm cho anh một chỗ an toàn để gọi điện thoại tôi dễ dàng lắm sao? Thế nào, Chị dâu có nhớ anh không?”
Khuôn mặt Cao Lãng lạnh lùng, đáy mắt lại nổi lên một tia nhu tình, nhấp môi mỏng nói: “Ăn đồ ăn của cậu đi, định đổi nghề làm phóng viên sao?”
Trương Diệu Tổ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hừ lạnh nói: “Lần sau tôi gặp được chị dâu, nhất định phải nói cho chị dâu biết, người nào đó ở bên ngoài nhớ vợ, mỗi ngày ngồi ở chỗ kia chăm chú mài gỗ làm lược, ối này này.”
“Cậu muốn chết sao?” Cao Lãng liếc xéo cậu một cái nói.
Mặt Trương Diệu Tổ tràn đầy đắc ý nói: “Anh cho rằng tôi không biết, mỗi ngày anh đều tính thời gian, mục đích còn không phải là vì muốn gọi điện thoại cho chị dâu sao, anh còn giả vờ cái gì chứ. Khẳng định là chị dâu nói rất nhớ anh đi?”
Cao Lãng không có đáp lời, ngón tay vỗ về ngực trầm mặc không nói gì, nơi đó có chứa bức ảnh của Ứng Uyển Dung, để ở vị trí nho nhỏ gần ngực, tựa như hình ảnh của cô được in sâu vào lòng anh, không thể xóa bỏ.