Editor: Mẹ Bầu
Cho dù Lý Hữu Đạo có thiện chí, thì những nhà đầu tư cũng đều không vừa ý với cái việc làm đốt tiền như vậy.
Mà nhân viên công tác trong đoàn làm phim thì càng không sao chịu nổi.
Lý Hữu Đạo gật gật đầu nói: "Đến lúc đó tôi sẽ cho cô thời gian nghỉ hai ngày để đi tham gia Liên hoan phim.
Bất quá thời gian này chính bản thân cô sẽ phải tăng ca làm thêm giờ, để quay các phân cảnh bù lại cho những ngày cô ra ngoài.
Trừ bỏ lần này, thì vào những ngày nghỉ bình thường khác, @MeBau*[email protected]@ tôi sẽ không đồng ý cho cô ra ngoài đâu! Đừng nói là tôi đã không nói cảnh cáo trước."
Ứng Uyển Dung cảm kích nói: "Cảm ơn đạo diễn Lý! Tôi sẽ tập trung dồn sức quay phim nhiều hơn! Có nói nhiều hơn cũng không thể nói hết, ngài hãy chờ xem.
Tôi kính mời ngài một ly."
Một ly gì đây nhỉ? Đương nhiên là lá trà mà Nhạc Tu Minh đã mang đến rồi.
Chờ sau khi mọi người ăn uống no đủ xong xuôi, Nhạc Tu Minh vẫn rất có lương tâm, tự mình đưa Ứng Uyển Dung trở về nhà.
Nhìn thấy ánh đèn vẫn còn bật sáng rực rỡ ở nơi cửa chính của tiểu viện, hai cánh cửa chính được mở rộng ra, Nhạc Tu Minh liền hỏi Ứng Uyển Dung, vẻ nghi ngờ: [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), "Vào buổi tối mà hai vợ chồng cô cũng không khóa cửa lại hay sao? Như vậy liệu có an toàn hay không hả?"
Ứng Uyển Dung lộ ra một ý cười.
Cô cẩn thận đóng cửa xe lại, chào tạm biệt với Nhạc Tu Minh, sau đó chậm rãi bước đi vào trong sân.
Ứng Uyển Dung phát hiện ra Cao Lãng vẫn còn đang ngồi ở trong sân, không biết là anh đang làm cái gì đó.
Ứng Uyển Dung mới tiến vào trong sân, lỗ tai của Cao Lãng đã nghe thấy tiếng động, động tác trong tay anh liền dừng lại.
Nhìn thấy Ứng Uyển Dung đóng cửa kỹ càng rồi, anh mới đi tới hỏi cô: "Em đi liên hoan đã trở lại rồi à, có uống rượu không?"
Tống Tiểu Nha nhanh trí, đã sớm giúp Ứng Uyển Dung, đi gọi điện thoại cho Cao Lãng xin phép trước rồi.
Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn Bằng không với cá tính của Cao Lãng như vậy, phỏng chừng anh cũng vẫn sẽ một mực ngồi ở đó để chờ Ứng Uyển Dung, không chịu ăn cơm rồi.
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn xéo Cao Lãng một cái, vẻ phong tình vô hạn, mang theo một chút hương thơm, như ẩn như hiện phả ngược lại, "Uống rượu gì chứ! Anh trông cậy vào đạo diễn Nhạc có thể hào phóng mời chúng em uống cái gì được đây? Chỉ có uống trà mà thôi."
Thấy trong tay Cao Lãng đang nắm bắt thứ gì đó, Ứng Uyển Dung thuận miệng hỏi: "Tại sao anh vẫn còn chưa chịu đi ngủ vậy? Anh đang làm cái gì đó?"
Cao Lãng để lộ ra công việc trong tay mình, nói: "Là một tấm lót giầy thôi! Giày mà đoàn làm phim mua cho em đi, khẳng định đế giày đều làm bằng vải mỏng.
Anh tự mình làm thêm tấm lót giày này, dâng đáy giày lên, sẽ dày hơn thêm được một chút.
Em có đi vào cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Bằng không, khi phải đi quay phim vào mùa đông, chân em sẽ bị lạnh."
Ứng Uyển Dung có chút ngoài ý muốn, nhìn người đàn ông tay cầm một cây kim một sợi chỉ, dưới ánh đèn lờ mờ cẩn thận khâu từng mũi một.
Chốc chốc Cao Lãng lại cầm lấy cái dùi sắt, dùi một cái lỗ nhỏ, sau đó tiếp tục khâu.
Đường kim mũi chỉ trên bàn tay to của anh chuyển động linh hoạt.
Cao Lãng thấy cô vợ nhỏ của mình vẫn cứ luôn luôn đứng ở nơi đó không nói năng gì, động tác trong tay anh lập tức liền ngừng lại.
Cao Lãng ngẩng đầu lên.
Chiếc ghế đẩu Cao Lãng đang ngồi do ở vị trí ngược sáng, nên anh không thể nhìn thấy rõ biểu cảm lúc này trên mặt Ứng Uyển Dung, đang thể hiện ra như thế nào.
Hơn nữa Cao Lãng cũng không biết hiện tại Ứng Uyển Dung đang nghĩ đến chuyện gì.
"Như thế nào? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Thế nào mà em lại không nói năng một câu gì vậy?" Cao Lãng cau lại cặp lông mày.
Anh đoán, có lẽ ngày hôm nay ở đoàn làm phim, cô vợ nhỏ của mình đã bị người ta chọc giận rồi.
Cao Lãng liền không nhịn được mà lộ ra một tia hàn khí, đôi môi mỏng cũng mím chặt lại.
Ai biết được, Ứng Uyển Dung chính là vươn hai bàn tay ra nâng chặt lấy gương mặt của Cao Lãng.
Cô cảm nhận được cảm giác lạnh giá của làn da dưới đôi bàn tay của mình, Trong khi Cao Lãng còn đang ngây người, Ứng Uyển Dung không sao nén nhịn được nữa, liền ngậm chặt lấy đôi môi của Cao Lãng hôn hít một lát.
Ứng Uyển Dung ôm lấy hai bàn tay của Cao Lãng, có chút đau lòng.
"Trời lạnh như thế này, tại sao anh không chịu ở trong phòng? Ngược lại, anh lại còn nghĩ muốn ngồi ở cửa để khâu tấm lót nâng đáy giày như thế.
Anh thế này là muốn làm em đau lòng chết hay sao?" Bàn tay ấm áp của Ứng Uyển Dung bao bọc lấy đôi bàn tay đang giá lạnh như băng của Cao Lãng, chà xát một lúc.
Ứng Uyển Dung muốn dùng hơi ấm của đôi bàn tay mình, truyền sự ấm áp sang cho Cao Lãng.
Vành tai của Cao Lãng đều đã đỏ rực lên.
Ánh mắt của anh ngược lại, lại cực kỳ thâm thúy.
Cao Lãng vẫn nhìn gương mặt trắng nõn của cô vợ nhỏ của mình ở trước mặt, cuối cùng anh cúi người xuống hôn thật sâu lên cần cổ trắng mịn của Ứng Uyển Dung.
.
.
"Ở trong phòng anh cảm thấy rất buồn.
Hơn nữa anh ngồi ở chỗ này chờ em, nếu như em trở lại nhà thì lập tức sẽ có thể nhìn thấy anh ngay.
Buổi tối ở ngoài kia lộn xộn, không đợi được em trở về nhà, thì anh sẽ rất lo lắng." Giọng nói của Cao Lãng khàn khàn, nói đáp lại.
Cao Lãng muốn kéo đôi bàn tay của mình trở về, nhưng không thể nào kéo ra được.
Ứng Uyển Dung ôm đôi bàn tay đỏ bừng lạnh như băng của Cao Lãng áp sát vào trước ngực của mình.
Bầu không khí lúc này trở nên từ từ nóng rực lên.
Giọng nói của Ứng Uyển Dung khi vào ở trong tai của Cao Lãng, âm điệu cũng trở nên thay đổi một chút.
Nó tựa như là sự cọ sát của một con mèo vậy, cứ nhẹ nhàng mơn man, khiến ở trong lòng anh cảm thấy xôn xao.
"Thật là đồ ngốc mà!" Lời nói có nhiều hơn nữa cũng đều đã biến mất, khi hai đôi môi đã kề sát lẫn nhau.
Mọi đồ vật bị rơi tán loạn xuống dưới đất, nhưng cũng không còn có người nào bận tâm để ý đến nữa.
Nhưng cái anh chàng ngốc này, đã nguyện ý vì cô mà đấu tranh anh dũng, vì cô mà rửa tay nấu canh, vì cô mà làm hết thảy những gì đó mà anh có thể nghĩ đến, vì cô mà anh có thể làm được mọi chuyện.
Một ngày lại một ngày, hạnh phúc của Ứng Uyển Dung càng ngày càng nhiều hơn.
Người đàn ông cực nóng bỏng, đang ôm ấp cô lúc này đây, chính là bến cảng tốt đẹp nhất của cô.
Ứng Uyển Dung nguyện ý được chìm ở trong mắt của người đàn ông ấy, cam tâm tình nguyện cởi bỏ sạch sẽ ra tất cả, trở thành một cô nàng ngốc nghếch ở sau lưng anh.
Cao Lãng, Cao Lãng.
.
.
Cái tên này cũng đã được khắc thật sâu ở trong trái tim của Ứng Uyển Dung.
Hai trái tim dần dần hợp thành một trái tim, cùng đập thình thịch thình thịch… Nhịp đập của hai trái tim cũng dần hợp lại thành cùng một nhịp..