Ứng Uyển Dung không chút lựa chọn gật gật đầu, "Có thể được hợp tác cùng với đạo diễn Wilson là vinh hạnh của tôi ạ." Ngay cả khi thù lao đóng phim có bằng 0 thì cũng đáng giá.
Trên thực tế thời gian quay phim cần Ứng Uyển Dung cũng sẽ không lâu lắm.
Chỉ cần nửa tháng là đủ rồi, chẳng qua các phân cảnh diễn phải quay nhanh, các phương diện đều yêu cầu cao hơn một chút.
Wilson nếu không muốn phá hủy danh tiếng của mình, đương nhiên ông phải tự mình đi tìm nhân vật.
Khách và chủ đều cực kỳ vui mừng.
Wilson sau khi đã xác định hợp tác thì cũng có chút ngồi không yên.
Không chỉ có cần sự phối hợp của Ứng Uyển Dung ở bên này, bên phía ông cũng cần dự phòng một số bộ phận nhân viên có liên quan không để trống thời gian.
Xác định xong xuôi, Ứng Uyển Dung cũng mau chóng tới nước Mỹ ở trong một tuần.
Wilson và Emily cũng cáo từ và rời đi, ngựa không dừng vó ngồi máy bay trở về nước Mỹ.
Tiễn bước Wilson cùng Emily xong, Ứng Uyển Dung ngồi xe của Tào Tinh cùng trở về Thời Đại.
Việc này cô vẫn còn chưa có thông báo với Vưu Lương Tài, để cho anh cũng đi cùng với cô qua Mỹ một chuyến.
"Tiểu Tình, em thật sự rất cám ơn chị.
Chị trước sau đều luôn ở đó giúp đỡ cho e.
Em thật sự là không biết sẽ phải cảm tạ với chị thế nào mới tốt." Ứng Uyển Dung có chút ngượng ngùng, nơi đáy mắt liền bừng lên ngấn nước.
"Chuyện này nằm trong phạm vi chị có thể giúp đỡ được cho em.
Chỉ là nghe thấy chuyện này, chị nghĩ muốn mang em đi qua để thử thời vận một chút.
Chị nghĩ rằng, khi Wilson nhìn thấy em thì nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay! Em xem đấy, mọi chuyện đúng thật là như vậy." Tào Tinh vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn sang, lập tức liền phát hoảng.
"Uyển Dung, làm sao em lại khóc, tại sao em lại khóc?" Tào Tinh rút mấy tờ giấy đưa cho Ứng Uyển Dung, giọng điệu cũng khẩn trương lên.
Ứng Uyển Dung buồn bực.
Cô thực sự là không muốn khóc, gần đây cảm xúc của cô dao động có chút hơi lớn, "Không có việc gì đâu ạ! Chính là em cảm động mà thôi.
Về sau chị có việc gì cần em giúp đỡ, diễnđànlêquýđôn chị nhất định phải nói với em đó."
Tào Tinh nhìn Ứng Uyển Dung nói nghiêm túc như vậy, ánh mắt ngấn nước, chóp mũi đều hồng hồng, nhìn đáng yêu không sao tả được.
Điều này hoàn toàn nói rõ, Ứng Uyển Dung thật sự vẫn còn rất trẻ trung.
"Nếu như nghĩ muốn báo đáp đối với chị, như vậy mỗi ngày em hãy nấu nướng cho chị ăn đi.
Đến nhà của chị làm cô nương ốc đồng đi." Tào Tinh nói đùa.
Xe chậm rãi dừng lại ở dưới lầu của công ty Thời Đại.
Ứng Uyển Dung buông tay, "Nếu anh Văn Ngạn đồng ý sống ở bên ngoài, thì em cũng không để ý đến việc đến nhà chị ở luôn."
Tào Tinh lập tức nghĩ đến chuyện Cao Lãng trở về bộ đội, để lại Ứng Uyển Dung một mình sống ở đất kinh đô này.
Trong lòng Tào Tinh chợt nhói lên cảm xúc thương xót, "Đến nơi rồi, em mau xuống xe đi! Em đó, cái cô nương ốc đồng này chỉ biết nấu mì sợi ăn thôi, vẫn là giữ lại cho bản thân mình ăn đi."
Ứng Uyển Dung cười cười, bước xuống xe.
Cô vẫy vẫy tay đối với Tào Tinh, rồi nhìn theo xe của Tào Tinh mau chóng rời đi rồi mới bước lên lầu.
Vệ sĩ của cô không xa không gần, cùng đi theo cô vào thang máy một lúc.
Ứng Uyển Dung đến văn phòng của Vưu Lương Tài.
Vưu Lương Tài đang gọi điện thoại hướng về phía cô mà khoa tay múa chân, ý bảo cô cứ ngồi trước đi đã.
Nói chuyện điện thoại vài phút sau đó Vưu Lương Tài mới cúp máy.
Anh cười nói: "Tôi lại còn tưởng rằng cô vẫn còn đang trốn tránh ở trong nhà kia đấy! Thật không nghĩ tới cô lại còn có thể tới công ty thế này.
Thế nào, có phải ở nhà thấy nhàm chán quá, nên lại nghĩ muốn đi công tác hay không? Thật vừa vặn, vừa rồi có một vị thương nhân muốn quảng cáo, nên đã gọi điện thoại