ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

Editor: An Hàn23

Khi Lâm Tuyết mang vẻ mặt tủi thân chạy về đoàn văn công, mọi người vừa mới kết thúc một vòng diễn tập, thấy Lâm Tuyết mới đi ra ngoài liền trở về, một nhóm các cô bé đều tiến lên nói chuyện.

"Lâm Tuyết, không phải cậu muốn đi thị trấn chơi sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"

"Lâm Tuyết, sắc mặt cậu hình như không tốt lắm, có phải là sinh bệnh hay không?"

Trong lòng Lâm Tuyết khó chịu, cũng không muốn đáp lại các cô, trầm mặt đi vào phòng nghỉ phía sau hậu trường. Lâm Tuyết vừa đi, tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên.

"Cái tính tiểu thư của Lâm Tuyết thật sự là càng ngày càng gay gắt..."

"Thì đó, cậu nhìn Vương Phương chơi cùng cô ấy, cả ngày đều hướng mũi lên trời, không phải là ỷ vào người nhà sao?"

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, một lát nữa nếu cô ấy trở lại, các cô cũng không có quả tốt để ăn đâu!"

Lâm Tuyết cũng không quan tâm mọi người ngoài kia nói như thế nào, trở lại phòng nghỉ, thấy Vương Phương đang ép chân, chiếc quần công phu màu trắng mỏng dính vào trên đùi, khắp khuôn mặt thanh tú đều là mồ hôi.

"Vương Phương! Cậu phải nghĩ biện pháp cho tớ!" Lâm Tuyết đặt mông ngồi lên trên chiếc ghế gỗ, mở miệng kể lại tất cả mọi chuyện, cuối cùng không tự tin nói: "Lỡ như cô ta thật sự thắng thì làm sao bây giờ?"  

Vương Phương thả chân xuống dưới, người không cao bằng Lâm Tuyết, nhưng cũng xem như là một cô gái duyên dáng yêu kiều. So với Lâm Tuyết có giáo viên chuyên môn dạy kỹ thuật múa hát từ nhỏ, Vương Phương chính là đi một đường tử lộ, trong nhà không có tiền liền vụng trộm đi trường học học, cuối cùng được trường học xem như học sinh có sở trường cho trúng tuyển, lại tiến vào đoàn văn công, cùng việc mỗi ngày đều khổ luyện có quan hệ rất lớn.

Cầm lấy cái khăn mặt trên bàn, lau lau mồ hôi trên mặt, Vương Phương quay đầu hỏi: "Lâm Tuyết tớ biết không phải người như vậy, cô ta sao có thể so được với cậu? Cho dù cô ta có múa, cũng có thể múa tốt hơn cậu sao?"

Vương Phương cũng không phải bắn tên mà không có đích, cho dù Lâm Tuyết được nuông chiều từ bé, nhưng nếu không có trình độ tốt, cũng không thể vào được đoàn văn công của quân khu.

Mặt mày Lâm Tuyết sáng ngời, cười như tỏa nắng, "Là tớ ngu ngốc, nghĩ rằng người phụ nữ kia có tài năng gì, hiện tại nghĩ lại, rõ ràng chính là cô ta cố ý nói như vậy."

Vương Phương liếc nhìn cô một cái, cười nhạt nói: "Tuy rằng như thế... Nhưng mà đội trưởng Cao đã kết hôn rồi, nếu như cậu còn cứ tiếp tục như vậy, để cho người khác phát hiện sẽ không tốt." Ánh mắt dao động nhẹ, rất nhanh bình tĩnh lại.

Lâm Tuyết không cho là đúng nói: "Tớ làm cái gì chứ? Nếu cô ta thật sự cảm thấy không xứng thì ly hôn. Tớ và cô ta nói chuyện đàng hoàng, ai có thể bắt lỗi chứ? Tớ đã sớm nghe người khác nói rằng mấy ngày trước cô ta vẫn luôn quậy ầm ĩ ở trong điện thoại đòi ly hôn. Bây giờ thì hay rồi, biết Cao đại ca rất tốt, liền bám lấy không buông. Hừ."

Vương Phương mặc thêm một chiếc áo khoác, chỉnh sửa lại bím tóc hơi rối lần nữa, "Vậy tớ cũng không còn gì để nói, chính là nói cho cậu biết mà cẩn thận một chút, việc này để người khác phát hiện, cậu cũng không thể ở lại nữa."

Lâm Tuyết không vui, trừng đôi mắt hẹp dài được tạo bởi bút kẻ mắt, không chút suy nghĩ nói: "Vương Phương cậu đứng về phía cô ta hay sao? Nếu không nhờ ba tôi giúp đỡ cậu, cậu có thể vào trường múa, có thể vào đoàn văn công sao? Đúng là nuôi phải Bạch Nhãn Lang mà."

Vương Phương buông cánh tay, nắm chặt chiếc khuy trên cổ áo, cài từng nút từng nút vào, rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ dần: "Thật ra, tớ cũng biết là cậu và Cao đội trưởng rất xứng đôi, nếu người phụ nữ kia biết khó mà lui, có lẽ Cao đội trưởng sẽ chấp nhận cậu..."

Lâm Tuyết hất bím tóc xuống, trong lòng vui vẻ, khóe môi giương lên, không kìm nén được vui mừng khi nghĩ đến cảnh Cao Lãng cầu hôn mình.

Người phụ nữ kia chính là sự áp đặt của phong kiến! Tình yêu cùng hôn nhân tự do mới thích hợp với Cao Lãng!

Mà Ứng Uyển Dung gặp phải vấn đề mới, tuy rằng đã có phòng trống để tập múa, nhưng mà cơ thể này cũng không phải cơ thể lúc trước mà cô khổ công luyện tập.

Bất kể là hạ eo hay giơ tay, đều rất miễn cưỡng, từ trong trí nhớ lựa chọn ra một tiết mục ngắn thích hợp, dùng nửa tháng luyện tập thật tốt, mặc dù có chút gượng gạo, nhưng hiệu quả hẳn là không khác biệt lắm.

【 Nghê Thường Vũ Y 】là bản nhạc của Đường Huyền Tông, điệu múa, nhạc điệu, quần áo và trang sức đều miêu tả tiên cảnh hư vô mù mịt, tiên nữ nhảy múa uyển chuyển, khiến người ta quên đi sự phàm tục.

Trong đó màn múa của Dương Ngọc Hoàn được coi là huyền thoại, có lời đồn đãi rằng Đường Huyền Tông đã nảy sinh tình cảm với Dương Ngọc Hoàn khi nhìn thấy bà múa bài 【 Nghê Thường Vũ Y 】.

Ứng Uyển Dung đương nhiên không có khả năng tái hiện toàn bộ kỹ thuật múa, qua sự sắp xếp lại, càng thích hợp cho cô múa hơn. Bởi vì là múa đơn, cho nên ống tay áo lụa dài chắc chắn là không thể thiếu.

Ứng Uyển Dung mượn tới một cái radio kiểu cũ, một lần lại một lần nghe nhạc múa phát ra từ trong băng nhạc, phất tay áo, hạ eo, liên tục khẽ bước, đạp rồi xoay tròn.

Mỗi ngày trở về đều là bộ dạng mồ hôi đầm đìa, lông mày Cao Lãng càng nhíu càng chặt, thậm chí mấy ngày nay vợ anh cũng chưa có phát hiện ra anh không còn dùng gậy đỡ để di chuyển nữa.

Vốn dĩ Cao Lãng ăn nói vụng về còn nhìn thấy Ứng Uyển Dung vội như vậy, lại càng không nghĩ việc đề cập đến chuyện này, liền trông ngóng thời gian trôi nhanh một chút, nhanh đến thời gian hội diễn văn nghệ diễn ra thì Ứng Uyển Dung cũng có thể thoải mái hơn.

Nói thật, Cao Lãng không thèm để ý một chút nào đối với chuyện Ứng Uyển Dung có thể biểu diễn nhảy múa cái gì, cô chính là vợ anh, tốt hay xấu gì thì anh đều thấy tốt.

Không biết biểu diễn thì sao chứ? Vừa vặn rất xứng đôi với anh! 

Thời gian nửa tháng như nước trôi, nháy mắt đã đến ngày hội diễn, để có thời gian cho mọi người có thể thỏa thích tham dự, đặc huấn buổi chiều đều ngừng, sau khi mọi người ăn cơm trưa xong thì mặc quân trang của mình đi lại ngoài lễ đường.

Mặc dù trong quân doanh không ít người đã kết hôn, nhưng người độc thân lại càng nhiều hơn. Có người nào mà không biết trong đoàn văn công toàn là mấy em gái xinh đẹp chứ! Nếu tìm được một người trong đó làm vợ của mình, vậy thì sướng chết rồi.

Mọi người rất chăm chú lắng nghe, Lâm Tuyết đang ở trong phòng hóa trang trang điểm đâu ra đấy, tiết mục hôm nay của cô chính là múa điệu múa dân tộc, đã rất quen thuộc điệu múa rồi. Mà Vương Phương và những người khác cùng nhau tạo thành một đội múa, mặc váy dài và quần áo mới, múa điệu múa thịnh hành.

"Đều chuẩn bị tốt chưa, danh sách thứ tự tiết mục biểu diễn tôi đã chia cho mọi người, lát nữa dựa theo thứ tự lên sân khấu, tuyệt đối không thể có sai lầm. Dưới khán đài có rất nhiều lãnh đạo lão luyện đang ngồi, còn có cả thủ trưởng của đoàn văn công ở thủ đô."

Một người phụ nữ nghiêm túc cuốn bảng danh sách, vỗ vỗ cái bàn cường điệu nói lần nữa, cô cũng không nói lời dư thừa, chỉ sợ mọi người lại không đặt tâm tư cho việc biểu diễn.

Nghe nói cái vị thủ trưởng ở thủ đô kia lần này tới đây để chọn lựa hạt giống nổi trội, muốn tổ chức chụp cái gì TV ấy, chuyện này là do người khác tiết lộ cho cô. Nói đến nổi trội, trong lòng cô cũng có vài sự lựa chọn, nhưng mà tổng hợp lại nhìn mọi mặt mà nói, cô vẫn tương đối xem trọng Lâm Tuyết, cho nên hôm nay mới sắp xếp cho cô ấy múa đơn, cạnh đó còn cho cô người bạn múa.

Hơn nữa hôm nay không chỉ có người ở đoàn văn công đến biểu diễn, nhóm quân tẩu cũng sẽ đưa ra vài tiết mục, có so sánh mới có lựa chọn. Người phụ nữ gật đầu, mắt nhìn Lâm Tuyết, nghĩ đến việc sắp xếp tiết mục của Ứng Uyển Dung biểu diễn trước, ai hơn ai kém vừa xem là biết ngay.

Ứng Uyển Dung và những quân tẩu khác đứng ở phía sau cửa sân khấu, có quần áo của đoàn văn công, cô thay trang phục xong liền dùng đồ trang điểm mình mang đến, cô vẫn là có chút kinh nghiệm khi làm tóc. Nhìn người khác làm tóc cho mình nhiều năm như vậy, có ngu cũng phải biết.

Nơi cho nhóm quân tẩu và đoàn văn công nghỉ ngơi là hai phòng khác nhau, rất nhanh từ trong hội trường bắt đầu gọi tên, cho nên Lâm Tuyết đúng là không biết Ứng Uyển Dung biến thành cái dạng gì.

Phan Ngọc Phượng và Vương Mai thấy Ứng Uyển Dung thay xong quần áo đi ra liền có vẻ mặt giật mình, chờ cô chỉnh sửa kiểu tóc thật tốt, cài trâm, khuôn mặt tinh xảo tỏa ra vẻ đẹp như ngọc trai, chính giữa đôi lông mày vẽ một bông hoa màu đỏ nhỏ, diễm lệ lóa mắt, quyến rũ tự nhiên.

Ứng Uyển Dung sững sờ nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của chính mình hiện lên trong gương, chỉ cần nghĩ đến việc sân khấu ngoài kia thuộc về mình, đã từng là một giấc mộng xa vời.

Cô là vì cái gì mà bước lên con đường diễn viễn này? Chỉ vì danh vọng hay tiền bạc sao?

Mỗi khi cô thể hiện được tâm trạng vui buồn của một nhân vật, khiến khán giả ngồi trước màn ảnh xem đến thỏa mãn, cô làm sao có thể quên được. 

Cái vòng giải trí có quá nhiều cạm bẫy mê hoặc, lại quá mệt mỏi, đi dần về sau, cô thậm chí đã quên tại sao mình làm như vậy. Cho đến khi rời xa cái vòng luẩn quẩn kia, sự cô đơn lạnh lẽo cũng ăn mòn trái tim cô, đó không phải là thứ tình cảm có thể bù đắp.

"Em, em là Uyển Dung?" Giọng nói của Phan Ngọc Phượng cắt ngang hồi tưởng của Ứng Uyển Dung.

Ứng Uyển Dung nhìn Phan Ngọc Phượng và Vương Mai mang vẻ mặt kinh ngạc, nhóm quân tấu xung quanh cũng đều ngơ ngác, mím môi cười một tiếng, giống như trăm hoa nở rộ. Nổi lên tâm tư chọc ghẹo, liền đứng lên.

Đóa mẫu đơn màu vàng kim được thêu trước ngực, ống tay áo hẹp dài, chỗ khuỷu tay áo gắn một dây lụa dài màu hồng phấn. Bước sen nhẹ nhàng, cúi chào một cái, một cái nhăn mày một nụ cười giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Giọng nói thanh thúy dễ nghe giống như dòng suối chảy xuôi lượn lờ vang lên, "Ta... Khuê danh, Ứng Uyển Dung." Mắt hạnh chớp chớp nhìn, trêu tức nhìn trò đùa dai được thực hiện.

Tuy biết là cô ấy giễu cợt các cô không phân rõ hiện thực với tưởng tượng, nhưng mà vẫn cảm thấy Ứng Uyển Dung thật sự đẹp như trước...

"Uyển Dung, em hóa trang như vậy chị cũng không dám nhận luôn, mọi người đều nói cái cô Lâm Tuyết có bộ dáng đẹp, cũng chưa chắc đã bằng một nửa của em." Phan Ngọc Phượng nói thẳng ra.

Vương Mai vẫn còn bị vây trong sự sững sờ, căn bản không thể nói nên lời, bọn cô cũng không thể làm được như Ứng Uyển Dung, mọi người đều quyết định cùng nhau đọc diễn cảm thơ, vẫn đáng tin cậy một chút.

Ứng Uyển Dung mím môi cười một tiếng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Chị Ngọc Phượng nói quá rồi, em nào có tốt như vậy, để mọi người nghe được lại chê cười em."

"Em đó, chính là tính tình quá mềm yếu. Nhưng mà không có việc gì, đêm nay Cao Lãng nhìn thấy em như vậy, chắc chắn sau này sẽ không thể rời xa em rồi." Phan Ngọc Phượng nhỏ giọng thầm thì, cười tủm tỉm nhìn dung mạo tuyệt sắc của Ứng Uyển Dung.

Đàn ông mà, ai lại không mê luyến cái đẹp, không nói Ứng Uyển Dung vốn đã thanh lệ thoát tục, hiện tại trang điểm kiều diễm như vậy, hầu như đều hạ thấp người trong đoàn văn công rồi. Chỉ cần hôm nay múa tốt một chút, khắng định Cao Lãng không thể không yêu được.

Về phần Ứng Uyển Dung tính tình mềm yếu lại đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ cũ, trong lòng gõ nhịp quen thuộc, giảm bớt khả năng lát nữa phạm sai lầm.

Mà Cao Lãng cũng đã ngồi vào vị trí, vừa vặn đối diện chính giữa sân khấu, có thể thấy vợ biểu diễn trước tiên. Mấy người lãnh đạo ngồi phía trước cầm quyển sổ nhỏ chụm đầu ghé tai ghi lại cái gì đó.

Một số người biểu diễn xong liền rời khỏi sân khấu, tiếp đó người chủ trì gọi đến tên Ứng Uyển Dung, nói ra tên tiết mục: "Ứng Uyển Dung, múa Nghê Thường Vũ Y." 

Nháy mắt Cao Lãng liền dựng thẳng lưng hơn nữa, Trâu Khải ngồi bên tay trái im lặng nhìn anh một cái, lại nhìn về phía sân khấu.

Bình luận

Truyện đang đọc