ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Mẹ Bầu
Hàng lông mày của Ứng Uyển Dung liền nhăn lại đến mức sắp sửa dính chặt vào với nhau rồi.

Chuyện thế này đến cùng là có chuyện gì đây?
"Nhà họ Hạ bảo cô ta làm như vậy hay sao?" Ứng Uyển Dung hỏi.
"Chẳng như thế thì bằng không tại sao lại như vậy chứ? Anh trai của Hạ Tiểu Ngưng bị bắt vào tù rồi.

Trong nhà cũng không có gì để thu nhập.


Cả nhà họ Hạ đều đã quá quen sống những ngày nhàn nhã rồi, còn có thể không bảo con bé phải đi ra ngoài tìm việc làm được sao?" Lý Hương Hoa nói vẻ chán ghét.
"Việc này mẹ cũng đã nói với anh trai con rồi.

Nếu như nó lại còn dính vào với con bé nhà họ Hạ kia nữa, vậy thì cũng đừng có vác mặt về nhà nhận cha mẹ với chúng ta!"
Trên thực tế cửa hàng của Ứng Văn Triết có thể buôn bán tốt như vậy, vẫn là phải nhờ vào ánh sáng từ em gái của anh.

Từ sau khi trên ti vi phát sóng những bộ phim có Ứng Uyển Dung thủ vai, vài hương thôn ở khu vực gần đấy cũng đều đã biết Ứng Uyển Dung là con gái của nhà họ Ứng, còn Ứng Văn Triết chính là anh trai của Ứng Uyển Dung.

Chuyện này bây giờ cũng đã không còn phải là một bí mật gì nữa.
Ngày Chủ nhật Ứng Thừa Văn về nhà, mỗi lần nhìn thấy tình cảnh người người tấp nập đến mua bán như vậy, đều cảm thấy không hiểu ra làm sao.

Những người này mặc kệ mua nhiều hay là mua ít, đều muốn bắt chuyện cùng với hai anh em họ một chút.

Lại còn hỏi han một chút chuyện, tựa như là có thể ký tên vào trên tờ áp phích phim hay không chẳng hạn.
Hoặc là sẽ hỏi xem Ứng Uyển Dung thích gì, bình thường thích xem chương trình ti vi nào.


Cũng không cần biết đây là người hâm mộ hay là phóng viên, dù sao đây là việc buôn bán làm ăn thì bọn họ liền làm, những cái khác một mực nói không biết.
"Anh trai con có chừng mực, con tin tưởng anh ấy." Ứng Uyển Dung nhếch môi cười nói, trong mắt lóe lên ánh nhìn dịu dàng ấm áp.
Lý Hương Hoa thấy con gái như vậy, mới nhận ra rằng, con gái bà đã thật sự trưởng thành rồi.

Lý Hương Hoa đưa tay lên vuốt ve mái tóc của con gái, nức nở nói: "Con cũng đã trưởng thành rồi, nháy mắt một cái, thật sự không ngờ nhanh như vậy."
Ứng Uyển Dung kéo tay của Lý Hương Hoa xuống, nhẹ nhàng xoa bóp ở trên lòng bàn tay của mẹ, ngước mắt lên nói: "Mẹ à, con đây cũng chính là chiếc áo bông của ngài mà! Về sau này, mấy đứa nhỏ cũng sẽ kêu ngài là bà ngoại, ngài sẽ lại càng cao hứng."
Lý Hương Hoa cười cười.

, Con gái bà có thể đi được tới ngày hôm nay cũng không biết nên nói là do số mạng hay là do cái gì.

Dù sao đây cũng là con đường của con gái bà rồi.
Trương Kim Hoa ở bên ngoài cũng không có nhàn rỗi.

Bà lôi các đồ vật mà mình đã mang đến bày biện ra.

Chuyện con trai bà bị thương thế nào, bà đều không tâm tình để hỏi han kỹ càng.


Dù thế nào đi nữa, con trai của bà đã nói là không có chuyện gì lớn, chuyện con dâu bà mang thai kia mới chính là chuyện lớn!
"Tiểu Lãng à, sau này vợ của con sinh thêm một đứa trẻ nữa thì có ảnh hưởng gì hay không?" Trương Kim Hoa lặng lẽ nhỏ giọng hỏi.
Cao Lãng nhíu chặt mi liếc mắt một cái, nhìn mẹ của mình, trầm giọng nói: "Hiện tại chỉ có thể sinh con một lần mà thôi, ngài còn muốn có lần thứ hai nữa hay sao." (*)
(*) Thời gian này ở Trung Quốc đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh con một lần, để hạn chế sự tăng dân số quá nhanh.
Cao Lão Hán nghe ra con trai mình đã bất mãn rồi.

Ông quét mắt nhìn Ứng Đại Hùng đang lấy đồ ăn ở bên ngoài sân, cũng theo vợ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Con đó, cái thằng bé này, bực bội cái gì chứ! Cứ sinh xong thì sẽ nộp tiền (tiền phạt).

Tiền của Uyển Dung kiếm ra thì cứ để con bé giữ lấy.

Còn lấy tiền của
.


Bình luận

Truyện đang đọc