ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU



Editor: Mẹ Bầu
     Ứng Uyển Dung chau mày lại suy tư một lát, gian nan gật gật đầu.

Thôi, chung quy chỉ là vì muốn liên lạc với người khác, bình thường Tống Tiểu Nha sẽ bảo quản nó, cô cũng sẽ không thể cảm thấy nó chướng mắt chiếm diện tích
     Thời điểm xe chạy đến cửa tiểu viện, Ứng Uyển Dung cũng không hề trèo tường lấy chìa khóa giống như Cao Lãng lần trước.

Bởi vì Cao Lãng muốn làm cho Ứng Uyển Dung bị kinh ngạc một phen, nên thời điểm Ứng Uyển Dung mở cửa đi vào, Cao Lãng dĩ nhiên cũng đang làm việc ở trong sân, @MeBau*[email protected]@  anh giặt giũ phơi phóng các thứ.
     Thấy Ứng Uyển Dung tiến vào trong sân viện rồi, Cao Lãng lập tức đứng lên lấy khăn lông khô xoa xoa đôi bàn tay đi tới, "Thế nào hôm nay em đã trở lại rồi hả ? Anh lại nghĩ phải đến hai ngày nữa thì em mới trở về.

Hôm trước anh đã mang rửa phơi nắng chăn mền rồi, như vậy sẽ không sợ bị ẩm ướt nữa."
     Lúc này Cao Lãng làm như mới nhìn rõ Vưu Lương Tài và Tống Tiểu Nha, liền lộ ra một chút ý cười, nói: "Là anh Tài và Tiểu Nha đó sao? Mọi người cùng tiến vào nhà ngồi đi! [email protected]*dyan(lee^qu.donnn Đến buổi trưa nếm thử tay nghề của tôi một chút.

Tôi nấu cơm mặc dù ăn không được ngon như Uyển Dung làm, nhưng vẫn có thể tiến hành ăn được."
     Ứng Uyển Dung kín đáo đảo qua ánh mắt qua hai người, Vưu Lương Tài lập tức xua tay cự tuyệt.


Đôi vợ chồng này, anh tự cảm thấy không thể nào chọc vào được.
     Tống Tiểu Nha là người kinh đô.

Cô đã đi ra ngoài lâu như vậy cũng muốn về nhà sớm một chút để thăm cha mẹ, cho nên xin kiểu ý tốt của Ứng Uyển Dung.

diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tống Tiểu Nha ngồi lên xe của Vưu Lương Tài trực tiếp chạy đi luôn.
     Trong nhà không còn có người ngoài nữa rồi, Ứng Uyển Dung lập tức trở nên yếu ớt không ít.

Cô trực tiếp ôm lấy eo của Cao Lãng, ngón tay động đậy, miệng nói khen ngời: "Ai dà, cơ bụng vẫn nổi tám múi thế này! Không sai, mỗi ngày đều có rèn luyện."
     Ngón tay của Ứng Uyển Dung chạm qua nơi nào, nơi ấy liền như là bị đốt lên một trận lửa, nóng rực như nung như nấu.

Bung của Cao Lãng càng thêm căng thẳng hơn, đường cong quai hàm bắt đầu nghiến lên.
     Cao Lãng hít thở sâu, đẩy hai bàn tay của Ứng Uyển Dung ra, rũ mắt xuống nói: "Để anh đi nấu cơm trước đã! Em ở trên máy bay phỏng chừng cũng vẫn chưa được ăn gì, khẳng định là rất đói bụng."
     Ứng Uyển Dung ở cùng một chỗ với Cao Lãng lâu như vậy, làm sao có thể không biết, khi cơ bắp của Cao Lãng đã trở nên căng cứng như vậy, thì anh phải là đang cực lực nhẫn nại quá mức rồi.

Cô cảm thấy vui với cái trò châm ngòi nơi yếu ớt nhất của thần kinh.
     Nghe thấy Cao Lãng nói như vậy, Ứng Uyển Dung lập tức quấn lấy đến trước mặt anh, hai tay đẻ ở sau lưng, trên mặt đầy ý cười, "Có nhớ em hay không hả?"
     Nhớ! Ánh mắt của Cao Lãng nói như vậy.

Nơi cổ của anh lúc này vẫn còn đang đeo sợi dây chuyền vỏ đạn đây.

Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở anh rằng, có Uyển Dung đang chờ anh.

Cho nên bất luận Cao Lãng mà có đang làm cái gì, anh cũng đều sẽ càng thêm chú ý.
     Ứng Uyển Dung thấy Cao Lãng thật sự đi đến lấy đồ ăn ra để đi rửa.

Cô cũng vén tay áo lên để tay vào trong chậu.


Ngón tay của hai người liền can thiệp đến nhau.

Dần dần mười ngón tay liền quấn giao lại với nhau.

Tầm mắt của hai người quấn quít đến cùng nhau.

Chẳng biết từ lúc nào cánh môi của hai người đã hợp lại cùng nhau.
     May mắn là trước khi ra ngoài, Vưu Lương Tài còn nhớ rõ là đóng cửa lại cho hai vợ chồng anh.

Bằng không hai người sẽ bị người ta chụp ảnh rồi.
     Lúc này Cao Lãng cũng không thể nào nhớ nổi đến là mình đang muốn làm cái gì nữa rồi.

Một luồng khí nóng giống như nước vọt lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho Cao Lãng không sao nén nhịn nổi nữa.

Anh ôm lấy cô vợ nhỏ nhà mình.

Lúc này gương mặt của Ứng Uyển Dung đã đỏ ửng lên.

Cô tựa người vào ở trước ngực Cao Lãng, hơi thở phả ra nóng hổi, khiến cho bước chân của anh giống như bị hỗn độn vài phần.
     Cho đến khi hai người cùng ngã xuống giường, hết thảy liền không còn bị khống chế nữa.

Tình ái lâu không gặp đã tiêu hao hết tất cả khí lực của Ứng Uyển Dung.

Nếu không phải là lúc sau cô nũng nịu hô ngừng, phỏng chừng Cao Lãng còn có thể tiếp tục kéo dài không biết mệt mỏi.
     Chờ đến lúc Ứng Uyển Dung đã không nhịn được sự mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.

Sau khi cô đã tỉnh lại thì trời đã tối rồi.


Ứng Uyển Dung thấy trên người không có cảm giác dinh dính nhơn nhớt, phỏng chừng Cao Lãng đã giúp lau rửa người giúp cô rồi.
     Ứng Uyển Dung không nhịn được liền che lại vành tai đã đỏ hồng lên.

Cô cảm giác, cảm thấy cùng ở chung với Cao Lãng càng lâu, bản thân lại càng thêm tùy tiện rồi.

Thời gian trước kia, cho dù là phải quay phim liên tục, người mệt muốn chết đi được, nhưng sau khi trở về phòng, cô đều phải tắm rửa bản thân sạch sẽ đã rồi mới ngủ được...
     Hiện tại thì.

.

.
     "Em tỉnh rồi hả? Mau lên tới dùng cơm đi! Anh vẫn luôn luôn để thức ăn ở trong nồi cho nóng, em chờ một chút." Cao Lãng bước nhanh, vén màn lên đi ra ngoài.
     Rất nhanh một bộ bàn ghế gấp liền được mở ra ở trong phòng.

Hai chiếc ghế, ba món ăn, một món canh, hai chén cơm.
     Cuộc sống gia đình bình thường như thế, khiến cho Ứng Uyển Dung có chút hoảng hốt.

Cao Lãng bế cô đi đến trên ghế ngồi, còn mình ngồi ở một bên gắp cho cô một ít rau dưa.
     "Anh đã hỏi chuyện cùng với đạo diễn Khang rồi! Ông ấy nói, lúc em còn ở trong đoàn làm phim, cả ngày đều không ăn cơm thật ngon, chỉ có ăn rau dưa hoa quả.

Em thử nhìn lại bản thân mình xem, người đều gầy đi rồi.

Lần này trở về em phải ăn nhiều thêm một chút, bồi dưỡng cơ thể cho béo thêm một chút, bằng không mẹ mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng nhiều lắm!"


Bình luận

Truyện đang đọc